Lần trước, bà ta còn bắt ông Đơn, bà Vu và các ông cụ, bà cụ khác quỳ lạy Phúc Đoàn, thật là không sợ bị giảm tuổi thọ sao?

Phúc Đoàn cũng vậy, đã bảy tuổi rồi, lại để người khác tâng bốc mình như vậy?

Mọi người đều không hiểu.

Lúc này, mặt trời vừa ló dạng, Lưu Thiêm Tài sau khi cày qua một thửa ruộng khác, ống quần dính rất nhiều bùn, cầm cuốc đi tới.

Thấy nhiều đứa trẻ đang giúp đỡ hái bông lúa, nhặt những hạt ngô nhỏ rơi xuống đất, anh ấy mỉm cười, Lưu Thiêm Tài lấy từ trong túi quân ra một nắm kẹo, hét lên: "Lại đây ăn kẹo đi!"

Bọn trẻ nghe thấy có kẹo, hớn hở chạy đến.

Thời này, nhà nào cũng nghèo, trong nhà không có phối liệu, trẻ con thèm ăn kẹo, ngay cả Đại Tráng chuyên chọc cho mọi người cười cũng nhảy qua xòe tay.

Lưu Thiêm Tài chia kẹo cho mọi người, sau đó đi đến trước mặt Sở Phong, Sở Thâm.

Kẹo rất đắt, đương nhiên Lưu Thiêm Tài sẽ không mua vào lúc trái mùa để chia cho bọn trẻ, anh ấy sở dĩ đi hợp tác xã tiếp-tiêu mua kẹo, là bởi vì muốn cảm ơn Sở Phong, Sở Thâm.

Lưu Thiêm Tài lấy ra một nắm kẹo lớn đưa cho hai anh em, Sở Phong, Sở Thâm thấy nhiều kẹo như vậy, hoàn toàn không dám nhận, có chút hoảng hốt: "Chú Lưu, một cái là được rồi."

Lưu Thiêm Tài cười nói: "Chú muốn cảm ơn các cháu." Anh ấy rất nghiêm túc nói: "Ngày đó, các cháu nhắc nhở chú có không giao cuốn sổ ghi chép của thầy Tần lên công xã không, chú mới đi nộp cuốn sổ ghi chép đó trước. Sau đó chú mới hiểu, nội dung trong cuốn ghi chép đó rất quan trọng, ghi ghép kinh nghiệm thành công chống bệnh dịch gà một cách cụ thể, ghi chép các dữ liệu lâm sàng về sự khác nhau giữa bệnh gà toi và bệnh dịch gà, cuốn sổ này thực sự là một thành tích vĩ đại."

Nếu trong các thế hệ sau, chuyện này có thể là bình thường, nhưng trong thời đại này, thực sự rất thiếu dữ liệu như vậy.

Hồng Thuận nói, vốn dĩ chuyện của Lưu Thiêm Tài, mặc dù bọn họ không muốn xử lý anh ấy, nhưng theo thủ tục, Lưu Thiêm Tài ít nhất cũng phải bị chỉ trích một lần. Chính cuốn sổ này, hoàn toàn khiến đóng góp của Lưu Thiêm Tài vượt trội hơn những thiếu sót của anh ấy.

Cuốn sổ ghi chép này do bác sĩ Chung và thầy Tần viết, nhưng được viết dưới sự lãnh đạo của Lưu Thiêm Tài, đã cứu Lưu Thiêm Tài một lần.

Cuốn sổ ghi chép này phải giao sớm, mới phát huy tác dụng. Giao muộn, có lệnh từ cấp trên đưa xuống thì không thể thu hồi lại được.

Lưu Thiêm Tài có chút tò mò: "Tiểu Phong, Tiểu Thâm, là thầy Tần bảo các cháu nhắc nhở chú à?"

Sở Phong gật đầu: "Vâng, thầy Tần và bác sĩ Chung vốn dĩ có thể tự mình giao cuốn sổ này, nhưng cả hai đều không đi giao, bởi vì họ là người viết cuốn sổ này, bất luận là bản thân họ giao, hay là chú Lưu giao, công lao của họ vẫn có thật, họ đặc biệt nhờ cháu và anh trai chuyện cuốn sổ cho chú, chắc chắn phải có mục đích đặc biệt."

Lưu Thiêm Tài lắng xong, hơi ngạc nhiên với trí thông minh của Sở Phong.

Lưu Thiêm Tài nghiêm túc nhìn hai anh em Sở Phong, Sở Thâm, anh ấy nghĩ đến hôm đó Sở Thâm gọi anh ấy đến phê duyệt việc mổ gà chết, dáng vẻ nói rõ ràng mạch lạc có sách mách có chứng, nghĩ đến Sở Phong chỉ nghe qua bác sĩ Chung và thầy Tần nói qua về sự khác nhau giữa bệnh gà toi và bệnh dịch gà, liền có thể đứng trước mặt mọi người tường thuật rõ ràng lại rõ ràng từng chữ.

Lưu Thiêm Tài ý thức được, nhà Trân Phương Dung, có thể sẽ có hai đứa trẻ xuất chúng.

Nếu sau này đi học, bọn trẻ có thể giữ được dáng vẻ như hiện tại, tương lai nhất định sẽ là vô hạn.

Lưu Thiêm Tài đã nói chuyện với Sở Phong, Sở Thâm một lúc, đặc biệt nhắc nhở bọn trẻ không nên dồn hết tâm sức vào sinh kế gia đình, có một số việc mà người lớn nên làm, trẻ con nếu như quá bận tâm, bị phân tâm, ngược lại cái mất còn nhiều hơn cái được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play