Bọn trẻ ngơ ngác nhìn nhau, có chút không hiểu, Niên Xuân Hoa chỉ thờ ơ nhìn chúng, cho đến khi Đại Tráng ngập ngừng nói với Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, cảm ơn em.

Phúc Đoàn ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, Niên Xuân Hoa nở nụ cười trên môi, gắp cho Đại Tráng một miếng thịt: "Lại đây, Đại Tráng, ăn thịt đi."

Lấy Đại Tráng làm ví dụ, những đứa trẻ còn lại có lẽ biết chúng nên làm gì. Những bé trai đều rất lì, cộng thêm có mối quan hệ khá tốt với Phúc Đoàn, rất nhanh bỏ qua ý nghĩ không đúng trong lòng, vui vẻ cười nói: "Phúc Đoàn, cảm ơn eml"

Cũng có thịt để ăn.

Phúc Đoàn thấy các anh trai đều vui vẻ ăn thịt, không khỏi cười khúc khích. Mặc dù để các anh trai chị gái nói lời cảm ơn với mình có chút không hay, nhưng... bà nội thật tốt, Phúc Đoàn trong nhà này không cảm thấy một chút bài ngoại nào, cô bé thấy ấm áp trong lòng.

Chỉ còn lại Nhị Ni của Thái Thuận Anh, Tứ Ni của Lý Tú Cầm.

Trong kiểu gia đình này, các bé gái sớm trưởng thành và nhạy cảm hơn. Tứ Ni dưới cái nháy mắt tuyệt vọng của Lý Tú Cầm, thì thâm cảm ơn Phúc Đoàn, lấy một miếng thịt nhỏ, cô bé ăn vào trong miệng, nhưng không ngon như trong tưởng tượng.

Nhị Ni có cảm giác không chịu nổi, giống như kiểu phải làm hài lòng Phúc Đoàn mới được ăn, cô bé nhỏ giọng nói: "Con đau răng, hôm nay không muốn ăn thịt."

Niên Xuân Hoa bĩu môi, nói rằng Nhị Ni không có phúc. Những người lớn còn lại vì mối quan hệ vai vế, không cần nói lời cảm ơn với Phúc Đoàn, nhưng Niên Xuân Hoa lại càng mỉa mai họ, phải ghi nhớ phúc khí lớn của Phúc Đoàn, phải đặc biệt đối xử tốt với Phúc Đoàn. Sở Chí Bình đang bưng thịt trong bát, cảm thấy có chút mất hứng.

Cả nhà đang ăn thịt, nhưng Giai Tuệ, Tam Ni... Sở Chí Bình lẻ loi ngồi một mình, hai đứa con trai đang ở tuổi mèo cắn chó, căn bản không biết quan tâm, luôn ra vẻ nịnh bợ với Phúc Đoàn, như thể quên đi mất người bản thân còn có người mẹ, còn có đứa em gái.

Sở Chí Bình có loại cảm giác gia đình mình đã tan vỡ.

Anh ấy không thèm ăn thịt, liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra ngoài liền đụng phải Bạch Giai Tuệ, anh ấy ngượng ngùng xoa xoa tay: "Giai Tuệ, vào ăn thịt đi, năm này Tam Ni chưa được ăn mấy lần thịt."

Bạch Giai Tuệ bình tính nói: "Tôi không ăn, Tam Ni cũng không ăn."

Sở Chí Bình khẩn cầu nói: "Em là người lớn, em có thể thô lỗ, nhưng còn Tam Ni thì sao? Tam Ni vẫn cần phải lớn."

"Ba, con không ăn." Sở Lê từ phía sau Bạch Giai Tuệ thò đầu ra: "Con không muốn mỗi lần ăn cơm đều phải nói với Phúc Đoàn, cảm ơn em. Mẹ làm món bánh trứng cho con, có mẹ ở đây, con sẽ không đói."

Sở Chí Bình vừa nhìn, liền thấy trong nồi nhôm của Bạch Giai Tuệ có một bát bánh trứng bốc hơi, Bạch Giai Tuệ không phải là người lãng phí, nhưng cô ấy biết Sở Lê nhìn thấy người khác ăn bánh trứng lâu như vậy, bản thân lại không được vơ vét một chút nào, đứa trẻ nhỏ như vậy, sao có thể không có tâm lý chứ?

Cô ấy làm món bánh trứng cho Sở Lê, để con bé thỏa mãn cơn thèm.

Sở Chí Bình nhìn bát bánh trứng màu vàng, không thể nói cảm xúc trong lòng mình là gì.

Con của anh ấy, Sở Lê lúc bị bệnh cũng không có bánh trứng để ăn, sau khi tách hộ thì lại được ăn, điều này đối với Sở Chí Bình như một sự mỉa mai lớn. Anh ấy mỗi ngày cực khổ làm việc, rốt cuộc là gì cái gì?

Sở Chí Bình run rẩy khóe miệng, trong lòng dâng lên sự sợ hãi vô cùng: "Giai Tuệ, Tam Ni, anh sai rồi, hai người trở về đi..."

Bạch Giai Tuệ thờ ơ, làm vợ chồng với Sở Chí Bình nhiêu năm như vậy, cô ấy hiểu tính tình của Sở Chí Bình. Anh ấy có thể thừa nhận mình sai, nhưng sẽ không bao giờ thực sự thay đổi, bởi vì nếu thay đổi, anh ấy sẽ bị mang tiếng là bất hiếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play