Tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng là bọn họ không có phúc, tại sao không tự trách mình vô phúc, lại còn trách anh ta làm việc không tốt?

Phúc Đoàn cũng cắn môi, không ngờ lại phát triển như vậy, tại sao... Không một ai tự xem xét lại mình xem đã làm sai điều gì, nên không có phúc khí chứ?

Lý Tú Cầm thương Sở Chí Nghiệp một mình xuống ruộng đắp bờ, cũng xuống giúp đỡ, có mấy đội viên tốt bụng nhiệt tình định xuống tham gia cùng, bị chú ba Sở kéo lại, xua tay để họ rời đi.

Tính lười của Sở Chí Nghiệp, cần phải dày dũa thật tốt.

Khi một nhóm người đang tụ tập ở đây, Bạch Giai Tuệ ôm Sở Lê đi đến, theo sau là gia đình Trân Dung Phương.

Sở Chí Bình cũng tình cờ gặp cô ấy trên đường, Sở Chí Bình có vẻ rất tức giận muốn đuổi kịp cô ấy: "Bạch Giai Tuệ! Em bỏ Tam Ni xuống cho tôilEm muốn làm loạn đừng lôi con vào làm loạn cùng!"

Bạch Giai Tuệ vẻ mặt lạnh lùng, phớt lờ anh ấy.

Sở Chí Bình nắm chặt nắm đấm muốn lao về phía trước, Trân Dung Phương chắn ở đằng sau, sự khinh bỉ trong ánh mắt khó có thể áp chế được: "Chí Bình, cậu nắm đấm tay, cậu muốn làm gì? Trông bộ dạng của cậu như muốn đánh Giai Tuệ, bộ đồ cậu mặc trên người không phải là Giai Tuệ làm cho cậu sao? Lương tâm của cậu vứt cho chó ăn rồi à?"

Sở Chí Bình không dám làm gì Trần Dung Phương, thứ nhất, Trân Dung Phương là chị dâu của anh ấy, thứ hai, anh trai cả Sở Chí Quốc đang ở bên cạnh. Nếu anh ấy dám đánh, anh cả sẽ không tha cho anh ấy.

Sở Chí Bình có chút suy sụp vò đầu bứt tóc: "Tôi không phải muốn đánh cô ấy, tôi chỉ muốn dọa cô ấy..." "Cậu dọa cô ấy? Lời này của cậu thật nực cười, vợ chồng có chuyện gì sao không ngồi lại nói chuyện với nhau, cậu là đàn ông sức dài vai rộng, hôm nay dùng nắm đấm để dọa cô ấy, ngày mai cô ấy có thể dùng nắm đấm để dọa cậu không? Cậu khỏe mạnh như thế, cần phải ra tay với những người đàn ông cao hơn cậu, khỏe mạnh hơn cậu ở ngoài kia, cậu ra tay với người phụ nữ sống cùng cậu bao nhiêu năm như thế, cậu không biết xấu hổ sao?" Trân Dung Phương nói.

Sở Chí Bình bị nói cho cảm thấy xấu hổ, nhăn mặt: "Tôi biết, hazzz, nhưng mà... nhưng cô ấy muốn tách hộ, chị và anh trai đã tách hộ rồi, nếu cô ấy còn muốn tôi với cô ấy tách hộ nữa? Mẹ phải làm sao? Mẹ nuôi tôi lớn, tôi không thể có lỗi với mẹt"

Bạch Giai Tuệ lạnh lùng quay đầu lại: "Tôi chỉ là muốn mang Tam Ni tách hộ, không nói là cùng với anh tác hộ."

Loại đàn ông này, cô ấy căn bản không thèm. Nếu không phải bây giờ ly hôn sẽ bị mọi người cắn sau lưng đến chết, khiến Bạch Giai Tuệ không thể hạ quyết tâm, nếu không, cô ấy sớm đã không muốn chung sống với Sở Chí Bình nữa.

Sở Chí Bình nhấn vào câu nói này, anh ấy vốn tưởng rằng Bạch Giai Tuệ sẽ giống như Trần Dung Phương, đưa anh trai đi tách hộ, không ngờ Bạch Giai Tuệ còn quyết hơn, hoàn toàn không xem xét đến anh ấy?

Sở Chí Bình nhìn kỹ hơn, trong mắt Bạch Giai Tuệ đối với anh ấy đầy chán ghét, ghê tởm, ngay cả con gái Tam Ni cũng lạnh lùng nhìn anh ấy.

Đây là vợ và con gái của anh ấy, tại sao lại coi anh ấy như người ngoài? Trái tim Sở Chí Bình run lên, như thể có gì đó trước khi anh nhận ra đã thay đổi.

Sở Chí Bình giống như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, cơn tức giận vừa rồi cũng bị tiêu diệt, lúng ta lúng túng nói: "Giai Tuệ, em nói như vậy là có ý gì?"

"Ý nghĩa nói trên miệng rồi, tôi biết anh không thể có lỗi với mẹ, vì thế tôi không có yêu cầu gì với anh, dù sao thì mẹ cũng có chút thành tâm với cháu trai, tôi rất yên tâm hai người con trai, duy nhất một người không thể yên tâm nổi đó là Tam Ni, vì thế tôi muốn đưa Tam Ni đến một nồi bếp khác." Bạch Giai Tuệ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play