Bà ấy đứng dậy, không có ý định ở lại làm khách nữa, liếc nhìn Phúc Đoàn, nhắc nhở nói: "Còn cả Phúc Đoàn, năm sau chắc Phúc Đoàn cũng đi học rồi, có thời gian thì giúp người nhà làm chút chuyện, không thì xem sách, đừng suốt ngày trông nhà người khác xem có chuyện tốt hay chuyện xấu nào."

Cổ dài như thế, không sợ sét đánh sao?

Nói xong, Triệu Quỳnh rời đi.

Không phải Triệu Quỳnh gây khó dễ với đứa trẻ Phúc Đoàn này, mà chuyện này thật sự quá ghê tởm.

Bây giờ Hảo Dân ra ngoài đều phải cúi đầu, sợ bị người khác chỉ trích sau lưng, Niên Xuân Hoa tặng quà này, thật sự khiến nhà bà ấy không biết đối nhân xử thết Tốt rồi, chuyện này thì có là gì.

Sắc mặt Phúc Đoàn đỏ bừng, cô bé... Cô bé sao có thể trông chuyện tốt chuyện xấu nhà người khác chứ, cô bé chỉ là cảm nhận được mà thôi!

Niên Xuân Hoa thấy Triệu Quỳnh không khách khí như vậy, sắc mặt tối sầm lại, đợi sau khi Triệu Quỳnh đi, bà ta mới nói: "Thật sự làm bà ta thở hổn hển rồi, chú ba còn chưa lên làm đội trưởng, bà ta tưởng mình vĩ đại lắm sao? Còn không phải do Phúc Đoàn đến nhà họ Sở, chuyện tốt này mới đến lượt bà ta sao? Lúc trước chú ba đảm nhiệm vị trí đó được bao lâu, nhưng một chút cũng không có động tĩnh gì!"

Niên Xuân Hoa hỏi Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, nhà bà ta còn chuyện tốt nào không?”

Hôm nay, Triệu Quỳnh bắt nạt Phúc Đoàn, chuyện tốt này chưa chắc rơi vào nhà họ nữa.

Phúc Đoàn cảm thấy được: "Con mơ hồ cảm thấy, nhà họ vẫn sẽ có chuyện tốt..." Niên Xuân Hoa bĩíu môi, hung dữ nói: "Thật là hời với bà ta quát"

Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Quỳnh đến đây hôm nay, dù sao Triệu Quỳnh cũng là phụ nữ mang họ ngoại, có lẽ sợ người nhà liên lụy đến mình. Nếu là chú ba, chú ba nhất định sẽ không quan tâm mấy đứa cháu này. Thực ra chú ba Sở và Niên Xuân Hoa là người cùng một thế hệ, ở nông thôn có nhiều cách gọi, Niên Xuân Hoa gọi chú ba chính là gọi theo các con.

Niên Xuân Hoa nghĩ ngợi, mặc dù đường cát trắng rất đắt, nhưng không phải quá ngon.

Theo bà ta nghĩ, phải tặng một thứ đồ ngon hơn, lần này, không thể tặng cho Triệu Quỳnh nữa, phải đích thân đưa cho chú ba Sở, chú ba nhất định sẽ không từ chối, há miệng mắc quai, nã nhân thủ đoạn*, đến lúc đó chú ba sẽ quan tâm đến mấy đứa cháu!

*Nã nhân thủ đoạn: lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta.

Nian Chunhua hạ quyết tâm, dùng khăn khô lau khô tóc cho Phúc Đoàn rồi đi ngủ.

Tối hôm đó, Sở Phong Sở Thâm đang vui vẻ đếm số tiền nhỏ mà họ đã tiết kiệm được, gảy vỏ ve sầu mới tìm được, Sở Thâm vui vẻ cầm bút mực vẽ lên giấy, chỉ để lại một vết cào màu trắng.

Sở Phong cười nhắc nhở: "Anh trai, không có mực!"

Sở Thâm gõ vào đầu: "Cái đầu này của anh, anh quên mất rồi! Để lúc nào chúng †a đi học thì sẽ mua mực.”

Sở Phong không nhắc nhở cậu bé, năm thứ nhất đều dùng bút chì. Đợi sau khi viết chữ quen rồi, sau đó mới từ từ sử dùng bút mực.

Sở Phong bây giờ rất thích đọc sách, đọc càng xa càng tốt, để thoát khỏi sự thống trị phúc khí đáng sợ của Phúc Đoàn.

Đối tốt với Phúc Đoàn thì sẽ được thơm lây, không đối tốt với Phúc Đoàn sẽ gặp xui xẻo, lời này thật sự khiến người khác hoảng sợ. Cái gì là tốt, cái gì là không tốt, còn phải xem bản thân phúc đoàn nghĩ như thế nào, cũng chính là, người khác có gặp xui xẻo không hoàn toàn dựa vào tâm trạng của Phúc Đoàn.

Trải qua những ngày này... Sở Phong hận không thể các xa đi xa Phúc Đoàn chút.

Gia đình của Sở Phong Sở Thâm rất yên bình, nhưng gia đình của Niên Xuân Hoa đầy sự suy nghĩ xấu, đêm về thật khó để gia đình nhà bà ta yên bình chút.

Người gặp xui xẻo đầu tiên vẫn là Bạch Giai Tuệ, ban đêm, trái tim của Bạch Giai Tuệ đập một cách không cam lòng, cô ấy không biết bản thân bị làm sao, mặc dù Lý Tú Cầm bị liên lụy bởi Phúc Đoàn, bị mắng oan một trận, nhưng cô ta vẫn lau nước mắt chìm trong giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play