Mùa thu qua, ta cùng Oanh nhi ra phố du ngoạn, gặp Vân Chi.
Ta kéo Vân Chi lại hỏi hắn vấn đề hôn sự, vốn tưởng hắn sẽ tức giận, không ngờ hắn phe phẩy quạt xem thường: "Ta biết, là ta đề cập với Hoàng thượng."
"Vì sao?" Ta tò mò hỏi.
Vân Chi cười nói: "Đương nhiên vì thích ngươi."
Bịp bợm. Ta trông hắn dáng vẻ bỡn cợt rất muốn xé nát cái miệng hắn.
Xe ngựa Vân phủ đã đến, Vân Chi trước khi lên xe liếc xéo ta một cái, nói: "Nhận thức vị trí của mình, mới xem như lựa chọn tốt nhất."
- ----
Trận tuyết đầu mùa đông là ngày ta xuất giá. Mẫu thân mắt đỏ hoe chải tóc cho ta, Tiết Uyển trang điểm cho ta.
"Một chải chải đến cùng ngọn tóc."
"Hai chải đầu bạc còn tề mi."
"Ba chải con cháu đầy đàn."
"Bốn chải cơm rượu bạc vàng đầy sân."
Trong gương, mẫu thân đang chải tóc cho ta, đem ngọn tóc cuối cùng vấn lên, lệ rơi tí tách. Mẫu thân đặt tay lên vai ta, bật cười nói: "Nguyên Nguyên hôm nay là cô nương đẹp nhất, xuất giá rồi, nếu chịu ủy khuất, về nhà mẹ đẻ có mẫu thân bảo vệ con."
Ta ôm mẫu thân, khẽ tựa vào ngực nàng: "Không ủy khuất, nhất định không để mẫu thân lo lắng."
"Nguyên Nguyên ngoan."
"Mẫu thân còn khóc nữa mắt sẽ sưng húp mất. Mau đội khăn cho a tỷ thôi, Vân phủ sắp tới đón dâu rồi." Tiết Uyển cười trêu ghẹo, trong tay nâng khăn thêu. Mẫu thân khẽ lau nước mắt, run run mở khăn, phủ lên đầu ta.
Phụ thân cõng ta rời khuê phòng, trên đường xuất phủ, phụ thân thấp giọng nói: "Nguyên Nguyên nếu ở nhà chồng chịu uất ức, không phải sợ, có phụ thân đây."
Bờ vai phụ thân dày rộng, nghe phụ thân nói vậy, lòng ta xao động, mũi cay cay: "Phụ thân yên tâm."
Phụ thân cõng ta ra khỏi Tiết phủ, khi vào kiệu hoa, phụ thân nói với Vân Chi: "Nguyên Nguyên giao cho ngươi, ngươi nhất định phải che chở nàng cho tốt."
"Nàng là vợ của ta, ta đương nhiên sẽ che chở nàng." Vân Chi cam đoan với phụ thân, phụ thân yên tâm đưa ta vào kiệu hoa.
Mẫu thân trong lòng chua xót kích động gọi một tiếng Nguyên Nguyên, ta len lén vén màn lên, nhìn về hướng phụ thân mẫu thân qua khe hở. Mẫu thân được phụ thân ôm vào trong lòng vỗ về, thấy ta lộ mặt qua bức màn, mẫu thân càng khóc lợi hại.
Xe ngựa cách ngã tư ngày càng xa, đã không còn nhìn thấy nghe thấy phụ thân mẫu thân.
Bái đường xong Vân Chi ở tiền sảnh tiếp rượu, Oanh nhi tới phòng bếp nhỏ tìm thức ăn. Đêm khuya, Vân Chi vào tân phòng, nha hoàn thối lui.
Ta ngồi trên giường cưới, nhìn xuống vùng sáng của khăn cưới thấy giày thêu tường vân của Vân Chi. Vân Chi đứng trước mặt ta đã lâu, ta nghe được hắn thở dài một tiếng.
"Tương kính như tân, không được nhiều chuyện." Vân Chi nói.
Ta suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Ta có thể hỏi một câu vì sao không? Ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết không?"
Vấn đề lần trước lúc cuối thu hắn vẫn chưa trả lời ta.
Giọng nói Vân Chi từ phía trên truyền đến: "Vì Thanh Ngâm. Nếu ngươi thành thật, vị trí Thượng thư phu nhân tự nhiên là của ngươi. Nếu làm chuyện không nên làm, ta tất nhiên sẽ không lưu tình."
Đêm tân hôn của chúng ta, hắn chưa từng vén khăn cưới, cũng chưa từng ngủ lại.
Ta biết Vân Chi cưới ta chẳng qua là vì Tiết Thanh Ngâm, giám thị ta, sợ ta gây ra hành động thương tổn Tiết Thanh Ngâm.
Kỳ thật hà tất như thế, ta nói sẽ không làm hại nàng, thì thật sự sẽ không làm hại nàng. Đáng tiếc không ai tin ta.
。。。
Cùng Vân Chi lại mặt, chúng ta giả vờ như vợ chồng ân ái, trấn an phụ thân mẫu thân. Tiết Uyển kéo ta đi chơi, hỏi Vân Chi đối đãi với ta thế nào, có tốt hay không.
Ta trả lời nàng: "Đương nhiên vô cùng tốt."
Trên đường về Vân phủ, ta cùng Vân Chi ngồi cùng một chiếc xe ngựa, hai bên nhìn nhau có chút xấu hổ. Ta vén màn lên nhìn người qua lại cùng quán xá trên đường, nhìn một chút cảm thấy hơi mỏi mắt, buông màn xuống thấy Vân Chi vẫn luôn chăm chú quan sát ta.
"Hai tỷ muội các ngươi rất khác nhau." Vân Chi gõ gõ bàn trà, ta mù mờ nhìn hắn.
"Chúng ta không cùng một mẹ sinh, sao có thể giống nhau?"
Vân Chi im lặng, trong đầu ta đột nhiên nảy lên một ý tưởng, lật đật cảnh cáo hắn: "Ta không làm thế thân, ta và nàng dung mạo không giống, một chút cũng không giống!"
"Ta không phải ý tứ này."
"Ta do mẹ ta sinh, nàng do mẹ nàng sinh, sao có thể giống nhau, ngươi đến cùng đang hỏi cái quỷ gì." Ta hoài nghi Vân Chi điên rồi.
Vân Chi bị mắng á khẩu không đáp, giở chiêu im lặng là vàng.
Xe ngựa đến Vân phủ, không đợi tiểu tư lấy ghế đẩu ta trực tiếp nhảy xuống xe, Vân Chi nhìn thấy mí mắt giật giật.
Thành thân cùng Vân Chi, hai người chúng ta không ngủ chung giường, hắn ngủ ở thiên phòng trong cùng một phòng ngủ, giữ đủ mặt mũi cho ta.
。。。
Tháng mười một đổ trận tuyết thứ hai, ta cùng Oanh nhi các nàng đang chơi ném tuyết, cả viện nô đùa ầm ĩ. Oanh nhi ném trúng ta vài lần, ta lại không ném trúng nàng một lần, liền nổi cáu nặn một quả cầu tuyết siêu to khổng lồ, nhắm thẳng vào Oanh nhi mà ném.
Oanh nhi né tránh, nhưng Vân Chi không tránh. Vân Chi mới từ ngoài trở về, còn chưa đứng vững đã bị ta ném vào mặt. Hoàn cảnh nhất thời rất con mẹ nó khó xử, ta muốn chuồn êm nhưng không thành. Bởi vì Oanh nhi các nàng đều đã chạy sạch, chỉ còn một mình ta ở trong viện nhìn Vân Chi tuyết phủ đầy mặt.
"Ngươi sao lại phá nát quả cầu tuyết của ta chứ? Ngươi như vậy là quá đáng." Tiên hạ thủ vi cường* khiến đối phương không thể hạch họe.
Vân Chi lau tuyết trên mặt, sắc mặt vốn không tốt nghe thấy ta nói lại hiện lên ý cười.
"Ngươi ném ta, còn nói ta phá nát quả cầu tuyết của ngươi?"
"Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói lung tung." Ta cực lực phản bác.
Vân Chi không thèm tranh cãi với ta, hắn lướt ngang qua ta trở về phòng, ta nhè nhẹ thở phào, vừa mới quay người liền bị một quả cầu tuyết lạnh lẽo đập vào mặt.
"Má nó!"
Ta lau mặt một phen, nhìn thấy Vân Chi phía trước khoái trá cười ra tiếng, ta gom một nắm tuyết đọng lên lùm cỏ ném về phía hắn, bị hắn đánh tan. Vân Chi đánh trả rất chuẩn, toàn thân ta dính đầy tuyết bị hắn đập vỡ. Ta nhấc đầu người tuyết ở bên cạnh lên, nhắm vào Vân Chi.
Vân Chi kinh ngạc phát ngốc, muốn tránh đi lại không cẩn thận trượt chân, cuống quýt túm lấy áo ta. Hai chúng ta ngã xuống nền tuyết, bông tuyết li ti bắn lên tung tóe.
Vân Chi nằm trên nền tuyết, mái tóc hơi ướt, bông tuyết vương trên trán hắn phát sáng óng ánh. Ánh mắt hắn sâu như nước, nét vui vẻ nơi đuôi mày còn chưa tiêu tán, trong đôi ngươi hắn phản chiếu khuôn mặt ta, ta nằm bò trên ngực hắn, nhìn khuôn mặt hắn, thoáng chốc thất thần.
Đột nhiên hoàn hồn, ta giơ tay nện cầu tuyết vào mặt hắn, cấp tốc bò dậy tẩu thoát.
Vân Chi: "..."
。。。
Giờ cơm chiều, ta thấy Vân Chi đã vào chỗ, hắn đang tự múc canh, ta đứng ở ngạch cửa không biết nên vào hay không nên vào.
Vân Chi uống một ngụm canh, nhìn ta: "Đứng ở đấy làm gì?"
Ta yên lặng rút chân về, rời khỏi sảnh chính. Oanh nhi khó hiểu hỏi ta vì sao không muốn ăn cơm cùng đại nhân, ta lắc đầu không trả lời.
Ta không muốn có quan hệ với bất luận kẻ nào trong bọn họ. Vân Chi thích Tiết Thanh Ngâm, đó là bạch nguyệt quang của hắn, ai cũng không sánh bằng. Hắn từng nói ta bẩn, bởi vì ta đã từng giở thủ đoạn bỉ ổi hãm hại nữ chính. Loại người như bọn họ đều tự cho mình thanh cao. Vân Chi trong truyện thế nào chứ, yêu nữ chính như mạng, có thể vì nữ chính mà hi sinh tính mạng của mình.
Hắn cưới ta, chẳng qua là sợ ta hại người trong lòng hắn.
Sương mờ rét lạnh buổi đêm không xua được bóng tối, ta trùm đầu nằm trong chăn, đột nhiên nhớ mẹ.
- ----
Gả cho Vân Chi đã vài tháng, thời tiết lạnh giá, ta cùng Oanh nhi mỗi ngày làm tổ trong phòng xem thoại bản cho qua ngày. Tính toán thời gian, quan hệ giữa nam nữ chính đã phát triển được nửa đường, coi như ổn định. Kế tiếp sẽ là nam chính bị ám sát, nữ chính vì cứu nam chính mà bị đâm trọng thương.
Mười sáu tháng mười một, Hạ Thần Hàn cùng Tiết Thanh Ngâm đi tế bái Quý phi gặp thích khách, Lệ Vương phi vì cứu Lệ Vương mà bị thích khách đâm thấu tim, cửu tử nhất sinh. Ngự y trong cung đều bị triệu đến Lệ Vương phủ, Vân Chi cũng đi.
Oanh nhi bất mãn vừa khóc vừa than khổ thay ta, ta nằm trong chăn ấm áp an ủi nàng vài câu, phát hiện càng an ủi, nàng càng khóc lớn tiếng.
Vất vả dỗ dành Oanh nhi xong, ban đêm ta lại mất ngủ.
Ta tỉ mỉ suy nghĩ, thực sự vẫn không hiểu nổi vì sao ta xuyên sách trở thành Tiết Nguyên Khê vốn đã tránh né bọn họ mà còn bị tìm tới tận cửa.
Xuyên thành nữ phụ không có bàn tay vàng, nơi nơi đều là người đối nghịch, mỗi bước đều sợ giẫm vào vết xe đổ, mỗi ngày đều lo lắng không yên, cuộc sống thật sự quá mệt mỏi.
Tiết Thanh Ngâm hôn mê một đêm tỉnh lại, đám ngự y thở phào một hơi.
Lúc Vân Chi trở về ta mới vừa ăn xong điểm tâm, trong mắt hắn đầy tơ máu, râu đã mọc dài lún phún, vội vã trở về phòng rửa mặt.
Hôm nay vẫn rất nhiễu loạn, Tiết Thanh Ngâm vốn bị thương, ban đêm lại có nha hoàn ám sát, bị ám vệ bắt tại trận, Lệ Vương hạ lệnh nghiêm tra.
Nữ chính trải qua một ải như vậy cũng làm cho nam chính dậy lên tâm ý, đối với nữ chính thêm tốt gấp bội gấp trăm lần. Vân Chi hôm nay trở về sắc mặt hơi âm trầm, không nói một lời liền tiến vào thư phòng, cả ngày cũng chưa đi ra.
À há, chăm chỉ chạy tới Lệ Vương phủ thật nha, chịu khó thật nha.
Ta vắt chân cắn hạt dưa nhìn thư phòng đóng kín, trong lòng thầm sảng khoái. Nguyên trong truyện, nữ chính bị thương, Vân Chi sốt ruột, mấy lần chạy đến Lệ Vương phủ khiến Lệ Vương không hài lòng. Lệ Vương mới vừa hiểu được lòng mình, càng thêm để tâm nữ chính, nghĩ đến nữ nhân của mình bị nam nhân khác nhớ thương, là ai cũng cảm thấy không vui.
Hôm nay sợ là Vân Chi bị Lệ Vương mỉa mai không ít. Hắn đang lo lắng, nghe mấy lời châm chọc kia trong lòng lại càng âm u.
Trong lòng nữ chính không có Vân Chi, mấy truyện ngược luyến thời đầu toàn là nữ chính ngược thân ngược tâm đến đâu vẫn yêu nam chính đến chết đi sống lại, bản cẩu huyết này cũng không thoát, năm đó có cái gì hot, tác giả sẽ viết cái ấy.
Cũng may Vân Chi là nam hai có đạo đức tiết tháo, không làm ra mấy thủ đoạn xấu xa đê tiện. So với nam chính, mặt mũi hắn dễ nhìn hơn mấy phần, tiếc là không phải nam chính có bàn tay vàng.
Chàng trai đáng thương!
Buổi tối đang mơ màng đi vào giấc ngủ, trong cơn mê ta vẫn luôn cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, trốn tránh không được, kinh sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh. Thời điểm mở mắt ra, ta thật sự bị dọa hết hồn, Vân Chi ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn ta.
Ta sợ thiếu chút nữa són tiểu, chưa kịp thở ra đã bị Vân Chi đẩy ngã xuống giường.
Hương rượu xộc lên mũi khiến người ta cảm thấy buồn nôn, vô luận giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, ta vừa sợ vừa gấp, gọi to Oanh nhi. Vân Chi đã uống say, xé toạc quần áo ta, lộ ra da thịt trắng ngần. Hắn dán vào cổ ta, xúc cảm ấm áp kích thích nổi da gà. Ta càng ra sức đạp hắn ra, hắn càng dùng lực áp chế ta, hắn vùi vào vành tai ta, cổ, xương quai xanh mà gặm cắn. Một tiếng "Thanh Ngâm" khiến lòng người hốt hoảng, ta khóc gọi Oanh nhi cứu mạng.
Khi Vân Chi xé rách váy ta, Oanh nhi tông cửa tiến vào, đẩy hắn ngã xuống đất. Ta ôm Oanh nhi khóc lóc không ngừng, Vân Chi sau khi bị đẩy ngã liền mê man. Oanh nhi cũng đỏ mắt, ôm chặt ta trong lòng vỗ về.
Đêm nay là đêm không ngủ, vô luận ngủ sâu thế nào cuối cùng ta đều sẽ giật mình bừng tỉnh. Oanh nhi trông coi ta, thấy ta ngủ không yên, trong lòng càng lo âu.
Sáng sớm tỉnh dậy, Oanh nhi đã đi lấy đồ ăn. Vân Chi rảo bước vào phòng ngủ, ta nhìn thấy hắn rất sợ hãi, hắn thêm ảo não: "Xin lỗi, tối hôm qua ta uống say, mạo phạm rồi."
"Ta đã nói, ta không phải Tiết Thanh Ngâm! Ta không phải thế thân của nàng!" Ta chán ghét tóm lấy gối đầu ném vào hắn, hắn không né tránh, nhặt gối lên đặt bên cạnh ta.
Hắn nói: "Ta biết, về sau sẽ không."
Từ đó ta cùng Vân Chi triệt để chia phòng ngủ, không giao lưu thêm nữa.
- ----
Mùa xuân, Tiết Thanh Ngâm mời ta đến Lệ Vương phủ, ta đặt thư một bên suy xét rất lâu sau mới đáp ứng.
Lệ Vương phủ chủ nào phủ nấy, không có một tia nhân khí, quạnh quẽ trang nghiêm. Tiết Thanh Ngâm đang ở trong hoa viên tung mồi cho cá ăn, cá chép của Lệ Vương phủ quả là xinh đẹp phú quý.
Tiết Thanh Ngâm thấy ta đến, cười nói: "Ta còn nghĩ ngươi không dám tới."
"Sao lại nói vậy?" Ta ngồi đối diện nàng, nhìn cá chép trong ao đớp mồi.
"Cảm ơn ngươi, tặng cho ta một mối nhân duyên tốt như vậy." Nàng rải nắm thức ăn cuối cùng, đám cá chen lấn vùng vẫy đoạt mồi, nước ao bắn tung tóe.
"Nên thế nào thì là thế đó." Ta cười xòa vỗ mông ngựa nàng: "Ngài cùng Lệ Vương trời sinh một đôi, trời định nhân duyên, tuyệt phối."
"Ta tin lời ngươi nói, sau này ta sẽ không ngáng chân ngươi." Tiết Thanh Ngâm nuốt nước miếng, nhón một miếng ô mai.
Ta cảm động thiếu chút nữa bật khóc, lật đật bưng mâm trái cây cho nàng ăn ô mai.
Ta ngoài mặt cười hi hi trong lòng thầm chửi thề.
Theo lời Tiết Thanh Ngâm ta biết được hiện tại đại khái vẫn đúng theo cốt truyện, việc ta không hề nhúng tay vào chuyện của nam nữ chính không khiến tình tiết giữa bọn họ phát sinh thay đổi, những gì cần phát sinh vẫn phát sinh như trước, chẳng qua nhân vật phản diện do ta đảm nhiệm bị đá ra ngoài.
Trường Bình công chúa đã bắt đầu bày bố, vụ ám sát đêm đông kia là bút tích của Trường Bình công chúa. Lệ Vương bắt đầu tái điều tra cặn kẽ, trên triều đình cũng nổi lên tiếng bóng tiếng gió. Tình cảm nam nữ chính một đường thăng tiến, ta thấy nàng ăn chua như vậy, cũng ngộ ra nàng đang mang thai.
Cho dù nàng yêu thích đứa bé này đến thế nào chăng nữa, đứa bé này cũng không thể sinh ra. Trong lòng ta có chút phức tạp, nghĩ đến trong nguyên tác Tiết Thanh Ngâm sinh non đứa bé không phải do Tiết Nguyên Khê làm, mà là có người giá họa cho nàng.
Chủ mưu phía sau màn đương nhiên là Trường Bình công chúa. Trường Bình công chúa mỗi một nước cờ hạ xuống đều tính toán vô cùng tỉ mỉ. Bởi vì ta không tham gia nên tiết tấu của câu chuyện được đẩy nhanh.
Ta cáo biệt Tiết Thanh Ngâm, ta biết tạm thời nàng sẽ không động thủ với ta, bọn họ hiện tại đã bắt đầu điều tra vụ ám sát đêm đông.
Ta mới vừa ra khỏi hoa viên, một mũi tên cắm phập trước chân ta, ta cả kinh, hấp tấp quay đầu nhìn nàng. Lại một mũi tên bay tới, ta xụi lơ ngồi bệt dưới đất. Tiết Thanh Ngâm ngồi trong đình ăn ô mai bật cười: "Cảm động không?"
Không cảm động không cảm động, thậm chí còn muốn cào nát mặt ngươi.
Ta ba chân bốn cẳng lăn khỏi hoa viên, vừa chạy vừa canh chừng phía sau, chỉ sợ Tiết Thanh Ngâm lại muốn giở trò gì.
Đột nhiên đâm sầm vào thứ gì đó, ta đau đến cay mũi, nước mắt chảy ra. Lọt vào tầm mắt là một hắc y, bên hông đeo trường đao, ngước mắt nhìn lên, là cằm cùng môi của một nam nhân đeo mặt nạ nửa mặt.
Ta lui về sau vài bước, không cẩn thận giẫm lên tà váy, mất thăng bằng ngã phịch xuống đất.
Ảnh Dặc dửng dưng nhìn ta, ta ra vẻ kiên cường chống tay đứng lên, chịu đựng mông đau cắn răng đi như chạy khỏi Lệ Vương phủ.
- -------------------
*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm ưu thế, đây là một kế sách trong Binh pháp Tôn Tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT