Sự xuất hiện đột ngột của Vân Thuỵ khiến ta giật thót, mất hết sức lực ngồi sụp xuống đất ngẩng đầu nhìn chàng.
Ánh nến dao động trên mặt Vân Thụy lúc sáng lúc tối, chàng u ám lạnh lùng nhìn ta, trái tim ta cuống cuồng căng thẳng.
“A Hành.”
Nam nhân đứng trên cao hạ mắt nhìn ta, cảm xúc trong mắt ẩn khuất dưới ánh nến ảm đạm. Chàng gọi tên ta, nhưng ta nghe ra được giọng điệu lần này khác thường.
Vân Thụy rất tức giận.
“Ta….” Ta mấp máy môi, không biết nói sao cho phải, mở miệng vài lần mới ấp úng nói: “Vân Thụy… Ta không cố ý…”
“Ta chỉ là tò mò chỗ này, muốn xem thử một chút…”
Vân Thụy trầm mặc không nói, chăm chăm nhìn thẳng vào mắt ta, nghe ta giải thích sắc mặt chàng cũng không thay đổi, vẫn duy trì biểu cảm như trước.
Tâm trạng ta từ kinh hoàng chuyển sang sợ hãi, lại từ sợ hãi chuyển thành bất an. Vân Thụy vẫn im lặng, sự tịch mịch này làm cho ta càng lo sợ hơn. Thật lâu sau, ta mới nghe được giọng nam quen thuộc.
“A Hành, ta không thích người khác tiến vào phòng của ta.”
Ta cúi gằm cố tránh ánh nhìn của chàng, đỉnh đầu vẫn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt kia: “Xin lỗi chàng.”
Vân Thụy nhìn người đang ngồi bệt dưới đất, rốt cuộc vẫn kiềm chế muôn ngàn cảm xúc trong lòng trào ra. Ánh mắt hắn dừng lại trên thanh trường đao kia một chốc, lên tiếng: “Ra ngoài đi.”
Ta do dự một chốc, thấy Vân Thụy không có ý định truy cứu thêm liền đứng lên rời khỏi phòng. Lúc đi ngang qua người chàng, ta không tự chủ được mà nín thở, áp suất thấp xung quanh chàng khiến ta khẽ phát run.
Từ sau chuyện thư phòng, ta cùng Vân Thụy bắt đầu chiến tranh lạnh. Gọi là chiến tranh lạnh chẳng bằng nói thẳng là lảng tránh. Vân Thụy vẫn về phòng nhưng chàng thường canh lệch thời gian để tránh tiếp xúc với ta, có đôi khi chạm mặt chúng ta vẫn sẽ nói mấy câu, nhưng cũng chỉ mấy câu mà thôi.
Trước kia Vân Thụy còn cùng ta nói chuyện phiếm, nhưng bây giờ chàng luôn lạnh mặt không muốn nói bất cứ điều gì với ta. Ta chủ động nói chuyện với chàng, chàng cũng tỏ vẻ xa cách.
Thái độ lạnh nhạt của Vân Thụy khiến ta mất ngủ mấy đêm liền, trong lòng phiền muộn khôn nguôi.
Ta khó chịu cực kỳ.
Hôm nay Vân Thụy tiến cung, ta dẫn Tố Lăng xuất phủ. Ta muốn ra ngoài tìm một món đồ làm quà xin lỗi Vân Thụy.
Đi dạo mấy cửa hàng cũng không lựa được món nào phù hợp, ta có chút phiền não, Tố Lăng kéo tay ta gợi ý.
“Lung Phỉ Trai thì sao? Đó là cửa hàng nổi tiếng nhất kinh thành, phu nhân vào xem thử xem?”
Ta thấy đề nghị của Tố Lăng cũng tốt, cược vận may tiến vào Lung Phỉ Trai tìm lễ vật.
Xui xẻo thay, ta không những không tìm được lễ vật thích hợp mà còn bị trộm mất túi tiền.
Lung Phỉ Trai không có món nào xuất sắc, ta miễn cưỡng chọn một miếng ngọc, lúc trả tiền lại phát hiện túi tiền đã mất, điều này khiến ta vốn đã buồn bực lại càng khó chịu hơn.
Ta không muốn người Vân phủ mang tiền tới, đành dẹp đường hồi phủ. Trên đường hồi phủ gặp được Vân Thụy vừa về đến cửa, bốn mắt chạm nhau, chàng thu hồi ánh mắt, ta xấu hổ cúi đầu không dám nói gì.
Cả buổi chiều Vân Thụy không vào viện, trước kia hễ có thời gian rảnh chàng sẽ đến ngồi một lúc, vậy mà chiều nay không nói chuyện với ta cũng không về viện.
Ngoài sân, mấy bông hoa nhài đông bị gió thổi rụng, lăn lóc trên mặt đất, lưu mình vào thảm cỏ.
Ta chợt phát hiện một vấn đề.
Dường như ta đã nảy sinh tình cảm với Vân Thụy.
Ta để ý suy nghĩ của chàng, càng để ý thái độ chàng đối với ta, không chỉ vậy, nghĩ tới việc chàng ở chung với Mộ Ấu Quân ta cũng rất tức giận.
Ta không phải người che giấu tâm tư, cảm xúc đều viết hết lên mặt, đây là khuyết điểm lớn nhất đời ta.
Tối khuya Vân Thụy hồi phủ ta vẫn chưa ngủ, chàng thấy ta mở to mắt ngồi trong phòng ngủ có chút kinh ngạc.
“Vân Thụy, ta muốn nói chuyện với chàng.” Chàng hơi cử động ta liền tóm lấy tay áo, sợ chàng phất tay bỏ đi.
“Ta thật sự không phải cố ý xúc phạm ranh giới của chàng, ta chỉ đơn giản là cảm thấy nơi đó có chút bí mật.” Tay Vân Thụy hơi lạnh, bụng ngón tay mềm mịn, ta nắm chặt ngón tay chàng, “Ta sai rồi, ta hứa với chàng, về sau tuyệt đối không như thế nữa.”
Vân Thụy cúi đầu nhìn ta, dùng tay bên kia lau vệt nước mắt lăn ra từ mắt ta.
“Ta biết rồi!”
“Chàng không biết!” Ta ngắt lời Vân Thụy, đỏ mắt nhìn chàng: “Nếu chàng biết, chàng sẽ không cư xử với ta như vậy… Vân Thụy, ta không vui.”
“Chàng từng nói với ta, nếu ta không vui có thể nói với chàng.”
“Chàng quên rồi sao?”
Chờ ta nói xong, Vân Thụy giúp ta chỉnh lại mái tóc rối loạn vì vùng vằng, nhẹ giọng đáp: “Ta không quên.”
“Vậy vì sao chàng lại thờ ơ với ta như thế, là bởi vì ta đã lén vào phòng của chàng sao?”
Vân Thụy nghiêm túc trả lời: “A Hành, ta biết nàng không có ý xấu, nhưng ta cũng có suy nghĩ của riêng mình.” Ta nghe xong mắt càng đỏ hoe, Vân Thụy vuốt ve vành mắt ta, giọng điệu dịu dàng: “Đây là vấn đề riêng của ta, không liên quan đến nàng.”
Những ngày sau đó, Vân Thụy trở nên bận rộn hơn, cũng không báo lại hành trình với ta.
Ta nghe Tố Lăng kể, sức khỏe Vân Chi dần không ổn, ngay cả ngự y lừng danh nhất trong cung cũng đã mời tới Vân phủ. Vân Thụy quan tâm phụ thân, thân thể Vân Chi vốn không tốt, nhiễm phong hàn từ đầu xuân đến nay đã lâu không khỏi, Vân Thụy lo lắng đến mức ăn không yên.
Cuối cùng Vân Thụy cũng có thời gian trở về, ta với chàng nói chưa được mấy câu chàng đã bị cung thị triệu khẩn đi mất. Lần trở về tiếp theo, trời đã tối đen, chàng rửa ráy xong liền lên giường nằm, ta trăn trở hồi lâu mới xoay người đối mặt với chàng.
“Vân Thụy, chàng vẫn còn giận ta sao?”
Vân Thụy không trả lời, ta lợi dụng bóng tối lén nhìn chàng, chàng nhắm mắt lại: “Không.”
“Vân Thụy, ta xin lỗi chàng, chàng đừng giận ta nữa.. Về sau ta sẽ không bao giờ động vào đồ của chàng nữa, ta thề với chàng!!!”
“A Hành, ta bỏ qua cho nàng rồi, nàng không cần quá để tâm.”
Ánh mắt Vân Thụy sáng ngời, ta xáp tới thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta. Vân Thụy tưởng ta không tin lời chàng, đưa tay kéo sát ta vào lòng. Chàng ôm ta chặt hơn, vùi đầu vào hõm vai ta, buồn rầu nói: “Những chuyện khác đều được, duy nhất việc này là không thể đụng vào, A Hành.”
“Ta hiểu rồi.” Ta vòng tay ôm đáp lại Vân Thụy, ta nhung nhớ ấm áp của chàng, nhung nhớ mùi đàn hương dễ chịu trên người chàng.
Ta không hỏi Vân Thụy lý do. Chàng có thể tha thứ ta, đây là việc khiến ta hoan hỉ nhất suốt những ngày không vui vừa qua.
Qua đêm nay, ta và Vân Thụy lại trở về như trước, vô ưu vô lo.
•◦ ❈ ◦•
Vân Thụy từ trong cung trở về mang theo một phần bánh ngọt.
Ta chưa từng thấy loại bánh này, một miếng cắt lớn hình tam giác, trắng trắng bột bột, trên mặt có hình bông hoa, chính giữa đặt một quả nho, trông rất xinh đẹp.
“Đây là món gì?” Ta khom người quan sát hộp bánh trên bàn, Tố Lăng cũng rất tò mò.
“Bánh bông lan.” Vân Thụy lấy bánh từ trong hộp ra, ta quan sát ở cự li gần hơn, ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
“Bánh gì cơ?” Loại bánh kì lạ này từ nhỏ tới lớn ta chưa từng nghe tên, Vân Thụy nói ra ta còn không nghe rõ.
Vân Thụy cầm dao gọt hoa quả cắt một miếng bánh nhỏ, trên mâm trái cây vẫn còn để nĩa ăn, chàng dùng nĩa xắn một miếng bánh.
Chàng đưa bánh tới, ta nom bên trong hình như có thứ gì đó, từng tầng xanh vàng hồng xếp chồng lên nhau.
Vân Thụy đưa bánh đến bên môi ta, dịu dàng cười nói: “Đây là bánh bông lan dì làm, hương vị vô cùng ngon. Chỉ có dì mới làm được, đầu bếp trong cung cũng không làm được loại bánh này.”
Dì của Vân Thụy là đương kim hoàng hậu Tiết Thanh Ngâm, ta từng nghe nói nhiều điều về bà, không chỉ trong kinh thành mà thậm chí toàn bộ người dân Đại Hạ đều vô cùng hứng thú với cái tên Tiết Thanh Ngâm.
Bà là bậc nữ nhân đã mở ra tửu lâu, dẹp bỏ thanh lâu, tư duy buôn bán rất lợi hại. Bà phát minh ra hỏa pháo giúp chiến sự thêm vững vàng mạnh mẽ không ai địch lại, làm ra rất nhiều thứ Đại Hạ chưa từng có, vừa thần bí lại khiến người ta tò mò.
Nếu Tiết Thanh Ngâm là một nam nhân, vậy cả Đại Hạ đều là đại nghiệp to lớn của bà, đáng tiếc, bà là một nữ nhân. Khắp Đại Hạ, hễ ai nhắc đến Tiết Thanh Ngâm đều sẽ nói ra câu này.
“Ta chưa từng thấy thứ gì giống thế này, đẹp quá!” Ta ca ngợi từ tận đáy lòng, loại bánh ngọt này bề ngoài xinh xắn, khiến người ta không nỡ ăn, cực kỳ đẹp mắt.
“Nếm thử đi, nàng sẽ thích.” Vân Thụy đưa bánh tới gần hơn, ta hơi cúi người đón lấy miếng bánh chàng đưa tới.
Vị ngọt lan tràn trong khoang miệng, còn có mùi sữa nhàn nhạt khó tả, hương vị ngọt ngào nức lòng. Đây là món bánh ngọt tất cả mọi người đều không thể cưỡng lại, ấy vậy mà ta lại cảm thấy hương vị này phát ngấy đến mức buồn nôn.
Ta vội nhổ đồ trong miệng ra, cơn buồn nôn vẫn chưa tan. Tố Lăng nhanh nhẹn đưa trà ấm tới, ta súc miệng liên tục vài lần mới nhạt bớt vị ngọt gắt trong miệng.
Vân Thụy thấy ta buồn nôn dữ dội vội đứng dậy vuốt lưng ta: “Hương vị không hợp khẩu vị nàng sao?”
Ta định đáp lời thì cổ họng lại dợn lên, vội vàng bịt miệng rồi phất phất đuổi Vân Thụy tránh ra. Vân Thụy hiểu nhầm là ta phản ứng không thích loại bánh này, lại vuốt vuốt lưng ta.
“Đi mời Phó thái y đến đây.” Vân Thụy chưa nói hết câu Tố Lăng đã chạy đi mời Phó ngự y, tay Vân Thụy vẫn không ngừng vỗ nhẹ sau lưng ta.
Ta bụm miệng đẩy Vân Thụy nhưng chàng không tránh ra, cổ họng buồn nôn mãnh liệt, ta thật sự không nhịn nổi, nôn ra một ngụm nước chua lên quần áo Vân Thụy. Chàng thoáng kinh ngạc, nhóm tì nữ vội vàng tiến lên nâng vạt áo chàng.
Trông quần áo Vân Thụy bị vấy bẩn ta có chút áy náy, mở miệng định xin lỗi chàng nhưng cơn buồn nôn ở cổ họng vẫn chưa ngừng lại, Vân Thụy khoát tì nữ ra, giữ lấy vai ta, nhíu mày nhìn ta đang không ngừng nôn ọe, thắc mắc: “Chỉ mỗi một miếng bánh ngọt, hương vị không vừa miệng cũng không đến mức nôn ra như vậy.”
Chàng ngoắc tì nữ đưa khăn ướt tới lau vết bẩn dính dưới cằm ta, ta nôn đến đỏ cả mắt, chàng cau mày càng chặt, thúc giục tì nữ mau mời Phó thái y đến.
Vân Thụy đưa tới một tách trà, lá trà dập dềnh trong nước, “Uống miếng nước trà cho đỡ.”
Hương trà nhàn nhạt, nhè nhẹ xua tan buồn nôn, ta uống hết tách trà mới khôi phục được cổ họng bất ổn. Vân Thụy thấy ta đã dịu lại, rót thêm một tách trà nóng.
“Bánh này ngọt quá.” Lúc nói chuyện trong họng vẫn còn chút dờn dợn, ta hướng tới vạt áo Vân Thụy, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, ta không nhịn được, ta không cố ý.”
Lại sợ Vân Thụy bất mãn, ta đẩy đẩy chàng: “Chàng đi thay quần áo đi.”
“Một bộ quần áo mà thôi, quan trọng hơn nàng đang khó chịu sao?” Vân Thụy vặn lại, cho rằng ta quá chú trọng quần áo mà không chú trọng thân thể.
Ta mới vừa mở miệng Tố Lăng đã dẫn Phó thái y vội vã bước vào. Phó thái y ước chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt trơn nhẵn, không giống những người đàn ông khác thích nuôi râu dài ở tuổi này.
Phó thái y bắt mạch xong, liếc nhìn bánh ngọt trên bàn mới nhấc ngón tay, thu hồi khăn mỏng.
“Mang thai tròn một tháng, khẩu vị không thích ứng.” Phó thái y bỏ khăn mỏng vào hộp, Vân Thụy và ta đồng thời kinh ngạc đến ngây người, Tố Lăng ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười nhìn ta.
Vân Thụy còn sững sờ tại chỗ, Phó thái y đã nhấc bút viết phương thuốc an thai. Vân Thụy hoàn hồn, Phó thái y đã viết xong phương thuốc đưa cho hạ nhân đi bốc thuốc.
“Thời kỳ mang thai vất vả, chú ý phương diện ẩm thực hơn chút.” Phó thái y nhắc nhở trước khi đi: “Phụ nữ có thai cũng kiêng uống nước trà, không tốt.”
Phó thái y đi rồi Vân Thụy cũng đi tắm rửa, chàng tắm vô cùng thần tốc, sau đó lao đến bên cạnh ta, thò tay đặt nhẹ lên bụng ta, vẫn chưa hết kinh ngạc.
“Con của chúng ta?” Vân Thụy hỏi như còn chưa tin.
Ta gật đầu, cùng chàng vuốt ve: “Là con của chúng ta.”
Vân Thụy sờ sờ mấy cái, vẫn cảm thấy quá kỳ diệu với đứa nhỏ trong bụng. Ta hay tin tâm trạng không biết phải miêu tả thế nào, hết sức phức tạp lại hết mực mong chờ.
“Nàng vất vả rồi, A Hành.”
Vân Chi biết ta mang thai liền cho người đưa thuốc bổ tới, Oanh nhi cũng đến thăm vài lần, nhắc một vài việc cần chú ý khi mang thai, lại dặn dò Tố Lăng những vấn đề khác.
Từ khi có thai, mỗi lần ở cùng ta, Vân Thụy đều cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ va chạm ta. Chỉ trừ buổi đêm đi ngủ. Vân Thụy rất khó thay đổi tư thế ngủ, mấy lần chàng tự khống chế dáng ngủ đều thất bại.
Vân Thụy nghĩ tới nghĩ lui đành đề nghị: “Chi bằng chia giường ngủ đi, ta sợ ảnh hưởng giấc ngủ của nàng.”
Đối với sự tự biết muộn màng của Vân Thụy ta vẫn rất vui mừng, ta nhìn nam nhân đang ghé sát bụng mình: “Ba năm nay ta đã quen rồi, không cần chia giường ngủ. Cũng may là chàng không ngáy ngủ.”
Dáng ngủ của Vân Thụy quả là kỳ cục, nhưng cũng chỉ có mỗi vấn đề tư thế ngủ thôi. Đàn ông thường ngáy ngủ, may là Vân Thụy không như vậy, nếu có, sợ là ta đã chia giường ngủ với chàng từ lâu.
Vân Thụy ngẩng đầu đối diện với ta, kiêu ngạo: “Không ngờ đúng không, nhà ta trước nay chưa từng ngáy ngủ.”
“Chàng giỏi quá đi.” Ta phụ họa.
Tới tháng thứ hai ta mới hiểu được câu nói mang thai vất vả của Phó thái y và Oanh nhi. Nôn nghén chán ăn là chuyện thường tình, những món yêu thích trước kia không muốn nôn cũng phải nôn, căn bản là ăn không vào, còn nghiêm trọng tới mức ngửi mùi cũng nôn.
Vân Thụy phiền muộn phát sầu, ngày nào cũng sầu não vì chuyện ăn uống của ta. Phòng bếp cũng thay đổi thực đơn ngày càng đa dạng, cuối cùng lựa ra được bốn năm món thanh đạm, Vân Thụy rầu rĩ không thôi, hết lần này đến lần khác răn đe đứa nhỏ trong bụng.
Mang thai bốn năm tháng, bụng cũng to lên rõ ràng, Vân Thụy càng nhìn càng cảm thấy thần kỳ. Mỗi ngày trước khi ngủ chàng đều phải sờ bụng ta một lần, vừa vuốt ve chiếc bụng căng tròn vừa cảm thán phụ nữ thật kỳ diệu.
“Chàng nghĩ thai này là con trai hay con gái?” Ta nằm trên giường nghiêng mắt nhìn Vân Thụy đang sờ bụng mình.
Vân Thụy mau mắn trả lời: “Con trai, phải là con trai! Làm anh trai bảo vệ em gái.”
“Sao chàng chắc chắn là con trai?!”
“Sao ta không thể chắc chắn? Ta chắc chắn! Nó là con trai.”
Ta đánh vào vai Vân Thụy, chàng không thích mặc áo lót, để trần thân trên, ta đánh một cái, mỏm vai chàng ửng đỏ.
“Mắc gì nàng đánh ta, cho dù ông trời đến đây, nó cũng phải là con trai!” Chàng gãi gãi chỗ bị đánh, cực kỳ không hài lòng.
Ta cạn lời trước thái độ hùng hồn của Vân Thụy, cam nguyện chịu thua.
•◦ ❈ ◦•
Hạ chí là thời gian nóng nực nhất, Vân Thụy không muốn làm gì cả, hoạt động sẽ đổ mồ hôi, chàng sợ lạnh nhất, cũng ghét nóng nhất, nguyên cả mùa hạ trốn biệt trong nhà không bước chân khỏi cửa.
Tháng ngày mau chóng trôi qua, bụng cũng lớn nhanh hơn, ta nhàn rỗi thường đi quanh quẩn trong phòng. Trong phòng bày đầy khối băng, mát mẻ sảng khoái, Vân Thụy nằm trên nhuyễn tháp đọc sách, ta đi đi lại lại rèn luyện thân thể.
Vân Thụy nằm nghiêng trên nhuyễn tháp cắn hạt dưa đọc truyện thiếu nhi say sưa đến nỗi ngay cả gối mềm tựa lưng rơi xuống đất cũng không biết, ta ngồi xổm xuống nhặt nó lên phủi phủi, đặt lên đuôi tháp.
Vân Thụy đọc truyện đến quên cả ta, tác động bên ngoài không thể quấy rầy, ta ngồi bên cạnh xem chung với chàng.
Buổi chiều ám vệ đến mời Vân Thụy tới thăm Vân Chi, Vân Thụy tùy ý khoác áo ngoài lên, nói với ta đang ngồi trên tháp uống nước: “Nàng mệt thì cứ ngủ trước đi.”
Từ sau khi sinh bệnh, cơ thể Vân Chi suy nhược, quanh năm ở trong viện không ra cửa, không tiếp khách. Lúc rảnh rỗi ông sẽ đọc sách vẽ tranh ngắm cảnh, cuộc sống cũng rất bình thản, nhưng Vân Thụy vẫn luôn lao tâm khổ trí, không yên lòng về Vân Chi.
Mỗi lần Vân Chi đổ bệnh Vân Thụy đều sốt ruột, không rời giường một bước, cái gì cũng phải tự mình làm.
Ám vệ đến tìm Vân Thụy là vì Vân Chi bắt đầu sốt nhẹ, uống thuốc Phó thái y kê cũng không hiệu quả. Châm kim chích máu cũng vô dụng, Phó thái y cũng hết cách.
Vân Thụy đến phòng, Vân Chi vẫn chưa hạ sốt, Phó thái y lại kê một phương thuốc khác cho hạ nhân đi sắc.
“Khi nào mới có thể hạ sốt?” Vân Thụy cầm khăn lạnh đặt lên trán Vân Chi, nhìn khuôn mặt phụ thân đỏ bừng, hỏi.
“Kê thuốc cũng vô dụng, liên tục sốt trở lại, phong hàn nhập thể khiến cơ thể suy yếu, đến nay rất khó chữa.” Phó thái y cúi đầu trả lời, đối với căn bệnh của Vân Chi ông cũng không còn cách nào khác.
Phong hàn ngày một nghiêm trọng, ngay cả đương kim hoàng hậu lợi hại nhất cũng bó tay chịu thua. Có nhiều loại dược liệu không được lưu truyền, dược liệu được ghi trong sách cổ nói là đầy đủ cũng không đầy đủ.
Bệnh của Vân Chi không phải chỉ do cơ thể suy yếu, mà còn có một nguyên nhân khác. Phó thái y nhìn Vân Chi đang sốt mê man, lại nhìn Vân Thụy dốc lòng chăm sóc Vân Chi, cúi đầu lắc lắc.
Vân Thụy xoay người hỏi Phó thái y: “Phó thái y còn điều gì cứ nói thẳng đừng ngại.”
“Bệnh này của Vân Thượng thư cũng không phải hoàn toàn do thể nhược, chủ yếu vẫn là tâm bệnh.” Phó thái y thở dài, khom người: “Trong lòng u uất không tan, cơ thể tự nhiên sẽ không tốt.”
Vân Thụy gục đầu không đáp, Phó thái y lui ra sau, hạ nhân bưng thuốc vừa sắc xong tới, Vân Thụy tự mình đút thuốc cho cha.
Trong phòng chỉ còn hai cha con, Vân Thụy ngồi bên mép giường nhìn Vân Chi đang ngủ say, không nói một lời.
Căn phòng ngủ này là nơi Vân Thụy yêu thương mà chán ghét, trong phòng vẫn duy trì tình trạng như khi bà ấy còn ở đây, ngay cả những món đồ bà yêu thích cũng được bảo lưu đầy đủ.
Chỉ tiếc, người không còn nữa.
Bà đã đi mười lăm năm, không dám nhớ tới.
Chỉ sợ nhớ tới sẽ càng đớn đau.
Vân Chi tỉnh lại thấy Vân Thụy đang ngồi bên cạnh ngây ngẩn, cất tiếng gọi: “Thụy nhi.”
“Cha thấy đỡ hơn chưa?” Vân Thụy gỡ khăn lạnh trên trán Vân Chi xuống, sờ tay kiểm tra, thấy cơn sốt đã hạ mới bỏ khăn lạnh đi.
Vân Chi ho khan vài tiếng, chống tay muốn ngồi dậy, Vân Thụy đỡ ông dậy, nhét gối đệm sau lưng ông.
“Con không cần đến nhiều, hơi bệnh lây qua, sợ ảnh hưởng tới Ngọc Hành và đứa bé trong bụng.” Vân Chi nhắc nhở Vân Thụy đang dém chăn, Vân Thụy không trả lời.
“Thụy nhi, ngày mai không cần đến đây, có việc ta sẽ sai Trạch Thích đi truyền lời.”
“Vì sao?” Vân Thụy cúi đầu nhìn hoa văn thêu trên chăn, hỏi.
Vân Chi đáp: “Ta sợ lây bệnh cho các con.”
“Nếu người sợ lây bệnh thì nên dưỡng bệnh tử tế cho chóng khỏi.” Vân Thụy nhìn Vân Chi sắc mặt tiều tuỵ, tra hỏi: “Phó thái y nói người u uất, người u uất chuyện gì?”
Vân Chi ngỡ ngàng, Vân Thụy hai mắt đỏ ngầu hỏi ông: “Là vì bà ấy sao? Là vì nương sao? Phải không?"
“Thụy nhi.”
“Bà ấy đã chết mười lăm năm, người còn cố chấp làm gì? Bà ấy chết rồi, người còn có con, có con ở cạnh người! Người nhớ nhung bà ấy làm gì?!” Vân Thụy phẫn uất đỏ mắt, ngữ khí kịch liệt, Vân Chi cau mày, Vân Thụy nhìn thấy lại giận. “Sao người không chăm sóc bản thân tốt một chút, tích cóp những chuyện buồn sầu làm cái gì! Người vốn dĩ có khả năng thoát ra, lại tự dồn mình vào ngõ cụt không thoát ra, người hà tất phải như thế!”
“Người nhớ bà ấy thì được cái gì? Bà ấy chết rồi!”
Sắc mặt Vân Chi sa sầm, Vân Thụy bật cười. Hắn nhìn biểu cảm của Vân Chi, cười chảy nước mắt, chỉ tay vào Vân Chi cười hằng hặc không ngừng.
“Người việc gì phải như thế, cớ gì phải như thế.”
Vân Chi vực lại thần sắc, khẳng định: “Ta yêu nàng ấy.”
“Người yêu bà ấy vì cái gì?”
Vân Chi không đáp, Vân Thụy chờ mãi ông vẫn im lặng. Vân Thụy cười đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vân Chi ngồi tựa trên giường: “Người yêu bà ấy vì cái gì?”
“Người không yêu bà ấy.”
“Cha, người chỉ yêu bản thân mình thôi.”
Sắc mặt Vân Chi thoắt biến, nhìn chằm chằm Vân Thụy. Vân Thụy ngừng cười, nửa khóc nửa cười nói với Vân Chi: “Cha, người nói người yêu bà ấy, nhưng người yêu bà ấy thế nào?”
“Người không yêu bà ấy, người chỉ là đang căm hận, người hận bà ấy yêu Ảnh Dặc.”
Vân Chi thay đổi sắc mặt, nét mặt giật giật vài cái, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
“Người vĩnh viễn không biết bà ấy muốn điều gì, cũng không biết vì sao bà lại yêu Ảnh Dặc.” Hai mắt Vân Thụy đỏ ngầu, nước mắt tuôn rơi, hắn chớp mắt nhìn Vân Chi: “Người đang hận bà ấy! Cha, người chỉ hận bà ấy yêu người khác. Người không yêu bà ấy.”
“Ta yêu nàng…” Ánh mắt Vân Chi kiên định, Vân Thụy thấy vậy không biết nên khóc hay nên cười, mím môi lắc đầu nhìn ông.
“Con nói ta không yêu nàng, nhưng trong lòng ta có nàng.” Vân Chi thở dài, khàn khàn nói: “Chúng ta đã từng rất gắn bó, cũng từng rất ân ái.”
Vân Thụy nhếch môi không nói, hắn nhìn Vân Chi thật lâu, run run hỏi: “Cho nên, người cũng muốn đi? Bỏ lại một mình con?”
“Thụy nhi, cha sẽ không bỏ con.” Vân Chi dịu nét mặt, thái độ cũng mềm mỏng đi, ôn hòa nói với Vân Thụy.
“Nhưng chuyện người đang làm chính là bỏ mặc con!” Vân Thụy cao giọng, chất vấn Vân Chi: “Người nuôi tâm bệnh đến nước này, người còn nói người sẽ không bỏ con? Ngay cả chữa bệnh người cũng không nguyện ý, còn tỏ vẻ đường hoàng nói mấy lời này?”
“Con nít cũng không tin!”
Vân Thụy quăng phắt khăn lạnh trong tay, khăn lạnh bị ném xuống đất “bạch” một tiếng, hắn đá cửa bỏ đi. Vân Chi nhìn theo khăn lạnh bị Vân Thụy tức giận ném xuống đất, thật lâu không nói gì.
Chất vấn lần này của Vân Thụy cũng giống như câu hỏi “bọn họ là ai?” của hắn thuở nhỏ, đều khiến Vân Chi không thể đáp lời.
Vân Thụy rất lâu chưa về, sắc trời đã tối đen, ta đợi mãi vẫn không thấy chàng. Tố Lăng đi tìm Vân Thụy, tin tức thu về đều là không tìm được, cũng đã phái người sang viện của Vân Chi tìm, người hầu nói chàng đã rời đi từ lúc chạng vạng.
Cả Vân phủ đều tìm không được Vân Thụy, hạ nhân nói không thấy chàng xuất phủ, nhưng đi khắp phủ một vòng cũng không thấy chàng.
Tố Lăng lau mồ hôi cho ta, có chút đau lòng: “Phu nhân tìm cả đêm rồi, về phòng nghỉ tạm trước đi, nô tỳ đi tìm công tử.”
“Không được, ta luôn cảm thấy trong lòng không yên. Ta phải đích thân tìm được chàng mới yên tâm.” Ta lắc đầu từ chối, Tố Lăng mở miệng muốn nói lại thôi.
Ta đứng trong hoa viên tự hỏi Vân Thụy có thể đi đâu, đã tìm khắp Vân phủ vài lần mà vẫn không thấy bóng dáng chàng.
Ta đột nhiên nhớ tới một người, vội gọi Tố Lăng đỡ ta tới biệt viện, ta nghĩ chỉ có người đó mới có khả năng biết được Vân Thụy ở đâu.
Tố Lăng dẫn Oanh nhi ra ngoài sân, Oanh nhi mới vừa ngủ đã bị Tố Lăng gõ cửa đánh thức, thấy vẻ mặt ta cấp bách biết là có chính sự mới không nổi cáu.
“Buổi chiều Vân Thụy qua viện của cha đến nay vẫn chưa trở về, hạ nhân đã tìm khắp Vân phủ vẫn không thấy bóng dáng, không biết dì có biết chàng ở nơi nào không?”
Oanh nhi thấy ta sốt ruột an ủi vài câu, ta không có tâm tư nghe bà an ủi, nôn nóng tìm kiếm tăm tích Vân Thụy.
“Ta dẫn cô đi, chỉ một mình cô được đi.” Oanh nhi khoác áo ngoài xong xuôi, đón lấy đèn lồng trong tay Tố Lăng dắt ta rời đi. Tố Lăng muốn đi cùng bị Oanh nhi đuổi về, Tố Lăng không còn cách nào khác đành tự quay về viện.
Tuy Vân phủ có thắp đèn nhưng bóng đêm bao trùm nên tầm nhìn cũng không rõ ràng, ta không biết Oanh nhi dẫn ta đi đâu, chỉ biết một đường ngoằn ngoèo quanh quẹo. Oanh nhi đưa ta tới một nơi không biết là ở đâu, đưa đèn lồng trong tay cho ta.
“Cô vào trong có thể tìm thấy hắn.” Oanh nhi nói xong liền xoay người rời đi, ta nhìn bóng lưng bà hòa vào màn đêm, lại nhìn vào bóng tối không rõ phương hướng. Hít lấy dũng khí một lúc ta mới tiến bước vào trong tìm Vân Thụy.
Nơi này thuộc địa bàn Vân phủ, có điều bên trong giống như một hoa viên nhỏ. Ta soi đèn xác định đường đi, hai bên đường cỏ dại mọc cao ngút, ta nhỏ giọng gọi tên Vân Thụy, không thấy đáp lại.
Ta tìm hết hoa viên nhỏ vẫn không thấy Vân Thụy, ta nghĩ Oanh nhi sẽ không gạt ta, có thể khi chúng ta đến chàng đã rời đi. Đang lúc suy nghĩ, ta bắt gặp một bóng người ngồi trên sườn núi giả phía sau.
Ta biết bóng đen ấy là ai, cầm đèn lồng tiến về phía chàng, chàng ngồi trên núi giả nhìn ta.
“Sao không về phòng?” Ta ngẩng đầu hỏi người trên núi giả.
“Mau xuống đây về đi ngủ thôi, ta chờ chàng lâu lắm rồi, buồn ngủ quá.” Ta chống hông vẫy vẫy người trên núi giả, Vân Thụy cúi đầu nhìn ta một lát mới trèo xuống.
Chàng đỡ ta ngồi xuống ghế đá, đặt đèn lồng dưới chân, hai ta ngồi bên nhau.
Vân Thụy không có hứng nói chuyện, ta nắm tay chàng, quan sát khuôn mặt căng như dây đàn của chàng: “Sao mà tức giận? Cãi nhau với cha sao?”
Vân Thụy cúi đầu không đáp, ta cũng luồn người xuống phía dưới, ngước lên nhìn chàng: “Có phải phát sinh mâu thuẫn với cha không? Cho nên mới không vui? Nói với ta được không?”
Ta kéo tay Vân Thụy đặt lên chiếc bụng căng tròn: “Chàng không vui, có ta cùng em bé ở đây, đừng sợ.”
Vân Thụy vuốt bụng ta, khịt khịt mũi mới mở miệng nói chuyện: “Nàng với đứa bé có chỗ nào ghê gớm chứ?”
Giọng mũi Vân Thụy nghẹt đặc, vừa nghe là biết đã khóc, ta cũng giả vờ vô tri ngây thơ: “Bởi vì em bé nhà ta trời sinh thông minh, hâm mộ chưa.”
“Hừ.” Vân Thụy hừ cười, không trả lời, đỡ ta đứng dậy. Dọc đường trở về, Vân Thụy nói chuyện ta mới đáp lời, nếu không nói chuyện, chúng ta cũng không quấy rầy lẫn nhau.
Tắm rửa xong ta ngồi trên giường tâm sự cùng Vân Thụy: “Vân Thụy, hôm nay chàng có thể nói cho ta biết vì sao chàng không vui không?”
“Chàng từng nói ta không được giấu diếm, không vui phải kể với chàng. Nhưng chàng chưa từng một lần giãi bày ưu tư với ta. Ngay cả cơ hội chia sẻ với chàng ta cũng không có.” Ta ghé sát vào Vân Thụy, hốc mắt chàng đỏ sẫm.
Vân Thụy vẫn muốn trốn tránh, nhưng ta quyết tâm phải hỏi tới nơi tới chốn. Lần nào đối diện với chuyện này chàng cũng chỉ biết trốn tránh, một mực như vậy sẽ chỉ đẩy ta càng ngày càng xa.
“A Hành, không có gì. Chỉ là có chút bất đồng với cha, không phải chuyện gì to tát.”
Vân Thụy dỗ dành nhưng ta sẽ buông tha lần nữa: “Là vì chuyện gì, ta muốn phân ưu với chàng.”
“Vì sao?” Vân Thụy hỏi: “Vì sao nhất định phải biết lý do ta không vui?”
“Bởi vì ta yêu chàng, bởi vì chàng trượng phu của ta, bởi vì ta là thê tử của chàng.” Ánh mắt ta không chút e dè, nhìn thẳng Vân Thụy.
Vân Thụy im lặng thật lâu mới thở dài: “Cha bị bệnh đã một năm nay, ta luôn nghĩ là nhiều bệnh khó chữa, hôm nay Phó thái y mới cho biết, bệnh của cha phần lớn là tâm bệnh.”
“Tâm bệnh nan y, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Ta không hiểu được lời chàng, tiếp tục chờ thật lâu, Vân Thụy mới kể lại mâu thuẫn hôm nay cùng Vân Chi.
Giọng chàng vốn đã nghẹn khóc vì nhắc đến chuyện này mà lại dâng trào cảm xúc.
“Bà ấy không cần ta, cha cũng không cần ta nữa.”
“Bọn họ đều muốn bỏ ta lại một mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT