Hạ Phù Âm tìm thấy Vân Thụy đang ngồi chơi cờ cùng các trưởng lão ở cổng thành Tây.
Hai màu trắng đen giao cắt đan xen trên mặt bàn cờ, trung cuộc* chật kín quân cờ. Vân Thụy suy nghĩ một lát, cầm quân trắng ăn quân đen. Cờ vừa đặt xuống, trưởng lão đối diện lập tức đạp một cước, trừng mắt: “Vân Tiểu Thụy, sao ngươi lại chơi xấu rồi!”
“Ông sắp thắng ta đến nơi rồi mà!” Vân Thụy bị đá thì mất hứng, trưởng lão nghe Vân Thụy trả treo lập tức nhéo tai hắn.
Vân Thụy rên hừ hừ, trưởng lão lớn tiếng răn dạy: “Đó là cái cớ cho ngươi chơi xấu chắc?!”
“Ông đã thắng ta năm trận rồi, cho ta thắng một trận thì có làm sao.”
Điệu bộ cây ngay không sợ chết đứng của Vân Thụy khiến trưởng lão thêm tức xì khói, ông giơ cẳng đá mông Vân Thụy, đuổi hắn khỏi trận cờ.
“Mau cút cho lão tử, quỷ con mặt dày.”
Hạ Phù Âm cười hì hì, nàng kéo Vân Thụy làm mặt quỷ với trưởng lão: “Hì hì, biểu ca không phải là quỷ con mặt dày đâu.”
Trưởng lão tức giận muốn đánh người, Hạ Phù Âm kéo cánh tay Vân Thụy nhanh chân chạy khỏi cổng Tây. Trưởng lão vốn định đuổi theo nhưng bị đồng bạn đánh cờ kéo về, bắt đầu một ván cờ mới.
Hạ Phù Âm muốn du hồ, Vân Thụy bèn thuê thuyền nhỏ. Hai người còn chưa kịp lên thuyền, gió hồ bắt đầu dậy sóng. Người chèo thuyền ngà say thấy mặt hồ ba động, ôm bầu rượu vào trong ngực, nói với Vân Thụy và Hạ Phù Âm: “Lát nữa là sóng to rồi, ngày khác lại đến vậy.”
Hạ Phù Âm tiếc nuối du hồ không thành công, bèn gọi Vân Thụy đi Lung Phỉ Trai* xem trang sức cùng nàng. Lung Phỉ Trai là tiệm trang sức lớn nhất kinh thành, mấy năm trước còn từng cung cấp ngọc sức cho quý nhân trong cung. Những năm gần đây, chủ trai tân nhiệm tính tình tùy hứng, điêu khắc theo tâm trạng, bán hàng theo tâm trạng. Hàng hóa trong trai ít đi, tuy ít mà tinh tế, lên hàng mới tùy duyên.
Hoạt động đổi mới như vậy không những không mất khách mà còn thu hút rất nhiều quý nữ kinh thành đến chọn mua đồ hợp cơ duyên nhất.
Hạ Phù Âm hôm nay vận khí vô cùng tốt, tiến vào Lung Phỉ Trai ngay lúc trai chủ vừa mang bộ trang sức mới ra.
Hàng mới ra là một bộ trang sức ngũ bảo: hoa trâm dát vàng khắc hình bươm bướm, vòng tay vàng song điệp, mặt dây chuyền cùng hoa tai khảm phỉ thúy, vòng chân rủ chuông vàng, tất cả tinh xảo độc đáo. Hạ Phù Âm vừa nhìn đã ưng bộ trang sức này, nàng lắc lư vòng chân chuông vàng, lục lạc phát ra tiếng lanh lảnh vui tai.
“Phù Âm thích bộ ngũ bảo này.” Nàng cười xán lạn, lộ ra má lúm đồng tiền lõm sâu bên trái, giọng nói tràn ngập hân hoan.
Vân Thụy xoa đầu nàng, trai chủ ngồi sau quầy hàng gẩy bàn tính lách cách, nghe Hạ Phù Âm nói chuyện, hắn nói thẳng: “Ngũ bảo chạm vàng ba nghìn lượng.”
Giọng nói trầm thấp vang vọng trong phòng trai yên tĩnh, hai người theo âm thanh nhìn về phía sau quầy. Trai chủ không quá bốn mươi, khuôn mặt tuấn tú, cử chỉ nhã nhặn đúng mực.
Hạ Phù Âm nhờ nhân viên phòng trai đóng gói ngũ bảo vào hộp, tiếp tục ngắm nghía trang sức khác, Vân Thụy ngồi một bên chờ Hạ Phù Âm chọn xong.
Vân Thụy vặn lưng một cái bắt gặp một cây trâm ngọc, hình dáng trâm ngọc thu hút ánh mắt hắn. Hắn đứng dậy đi tới xem trâm ngọc, gỡ trâm ngọc trên giá đỡ xuống.
Ngọc Dương Chi trắng ánh sắc xanh nhạt, thân ngọc trơn bóng tạo hình thành một cành hoa mai, đóa mai nhỏ đầu trâm nở bung, sống động như thật. Ngọc lạnh trơn nhẵn, là ngọc Dương Chi thượng hạng.
Vân Thụy ngắm đến mê mẩn. Hạ Phù Âm tới gần xem trâm ngọc, nàng vuốt ve cánh hoa mai, có chút ngạc nhiên.
Hạ Phù Âm luôn thích thu thập những thứ xinh đẹp, thấy dáng vẻ trâm ngọc này độc đáo tinh xảo, nàng hết sức yêu thích.
“Muội thích trâm ngọc này.”
Nghe Hạ Phù Âm nói Vân Thụy vội nắm chặt trâm ngọc trong tay, hắn cười hiền nhìn Hạ Phù Âm: “Ta rất thích trâm này, sợ là không thể nhường cho biểu muội rồi.”
Hạ Phù Âm bĩu môi: “Được thôi. Biểu ca thích thì muội sẽ không tranh với biểu ca.”
Trai chủ dời tầm mắt khỏi bàn tính, ngước nhìn hai người, lại gẩy một chuỗi tính toán.
Tới lúc Vân Thụy trả tiền, trai chủ chỉ thu tiền ngũ bảo chạm vàng, không thu trâm ngọc bạch mai. Vân Thụy không hiểu, trai chủ gạch sổ sách rồi ngẩng đầu nhìn Vân Thụy.
“Cây trâm này là món phu nhân ta yêu thích nhất, nơi trưng bày cũng là vị trí nàng thích. Trâm này không lọt vào mắt người khác, ngươi đã yêu thích, coi như nó có duyên với ngươi, tặng cho ngươi.”
“Xin lỗi, tại hạ không biết đây là đồ trai chủ phu nhân yêu thích, tùy tiện đụng vào, là ta có lỗi.” Vân Thụy nghe xong càng không tiện nhận, áy náy xin lỗi trai chủ.
Sắc mặt trai chủ vẫn thản nhiên, ngữ khí hòa nhã: “Nàng vô duyên với trâm này, ngươi thích thì cứ lấy đi.”
“Trân trọng nó là được.”
Trai chủ dứt lời lại vùi vào tính toán, tiếng bàn tính vang vọng.
Vân Thụy nhét hộp trâm vào ngực, chắp tay thi lễ với trai chủ, cung kính nói: “Tại hạ tạ ơn xá ái*, nhất định sẽ trân trọng vật này.”
Hai người Vân Thụy rời đi, trai chủ vẫn gẩy bàn tính. Gió nhẹ lay động bùa bình an trên cửa trai, trong trai tĩnh lặng, chỉ có tiếng bàn tính đôm đốp vang vọng.
。。。
Vân Thụy hồi phủ đã là tối khuya, Tố Lăng cùng tì nữ của hắn đang trải chăn đệm, ta ngồi trên nhuyễn tháp ngáp liên tục.
Ban ngày hẵng còn ấm áp, tới chập tối lại se lạnh. Ta lên giường từ sớm, ai dè bình sưởi trong chăn bị bung nắp, đổ ướt một mảng đệm lớn.
Vân Thụy vừa vào cửa, tì nữ lập tức tiến tới. Hắn cởi găng tay da hươu ra, tì nữ cởi áo lông cáo cho hắn, trên lông mày Vân Thụy còn dính bông tuyết.
“Tuyết rơi sao?” Ta mở đôi mắt trễ sụp vì buồn ngủ hỏi Vân Thụy.
Tì nữ bưng nước ấm tới, hắn vừa rửa tay vừa trả lời: “Tuyết nhỏ thôi.”
Vân Thụy vào phòng trong thay quần áo, đám Tố Lăng đã thu dọn giường ngủ xong xuôi, Tố Lăng đích thân kiểm tra bình sưởi mới, bảo đảm không có gì sai sót mới đặt vào chăn.
Ta hết chịu nổi nằm lăn ra ngủ, Tố Lăng thấy ta đã vào giấc, Vân Thụy cũng không gọi, liền cùng tì nữ lui ra.
Vân Thụy từ phòng trong đi ra, thấy trong phòng không còn ai, quét mắt vài lần mới phát hiện ta đã ngủ mê mệt. Tay trái hắn cầm hộp trâm đứng bên giường nhìn người đang say ngủ, đứng một lát bèn đặt hộp trâm vào hộc tủ cuối giường.
Ta thức giấc, Vân Thụy vẫn đang ngủ. Hắn nằm nghiêng nửa người đè lên người ta, đầu hắn đè chặt tóc ta, muốn dậy cũng không được, đùi phải hắn gác lên đầu gối ta, cánh tay càng khỏi nói, đè trên ngực ta kém chút tắc thở.
Ta đã nói việc Vân Thụy ngủ loạn đến phát chán rồi, so với người thường, tư thế ngủ của hắn vô cùng kỳ quái tùy tiện. Lúc mới ngủ còn quy quy củ củ, ngủ say là bắt đầu lăn qua lộn lại, đối với người thích ngủ yên như ta mà nói, ngủ với Vân Thụy nhức đầu không ít thì nhiều.
Vân Thụy lại đổi thế, hắn ôm ta càng chặt, vùi đầu vào cổ ta. Hơi thở nóng rẫy của hắn phả vào da thịt ấm áp khác lạ, ta ngửa đầu tránh đi mới loại trừ được cảm giác khó chịu này.
Vợ chồng ngủ chung không tránh khỏi tiếp xúc thân mật, từ khi thành thân đến nay hai người chúng ta chưa từng chia giường ngủ. Vân Thụy cho rằng đã thành vợ chồng, ta cũng nguyện ý làm Vân phu nhân, không cần phải vạch rõ ranh giới như vậy.
Ta vẫn luôn cảm nhận được con người Vân Thụy rất khác biệt, hắn không phải loại công tử nhà giàu khoe khoang thanh cao, không phải đám công tử cao ngạo lạnh lùng, cũng không phải hạng công tử là lượt quyến hương luyến phấn.
Hắn có khí chất thanh cao lạnh lùng nhưng rất ít khi bộc lộ, phần lớn hành vi đều mang vẻ cà lơ phất phơ. Mặc dù cư xử như đám công tử chơi bời, nhưng hắn tuyệt không gây ra chuyện gì đáng ghét, sự tương phản này khiến người ta cảm thấy hắn sôi động hiếm có.
Vân Thụy thích giở trò làm nũng là chuyện ta tự nghiệm ra sau khi gả vào Vân phủ.
Thiếu nữ thích nhõng nhẽo là chuyện rất bình thường, thanh niên làm nũng lại hơi khác thường. Vân Thụy ngoài mặt cao sang, đến khi giở trò cà chớn thì còn khó tống cổ hơn cả trẻ con, hắn luôn nói những lời người ta không đoán trước được.
Vân Thụy cư xử như vậy không khiến người ta thấy chán ghét mà càng thêm yêu thích.
Các quý nữ trong kinh thành đều tưởng Vân Thụy là chi lan ngọc thụ*, là đích quý công tử hà tư nguyệt vận*, hiếm có tựa trăng thu.
Theo lời Phù Âm công chúa, biểu ca Vân Thụy của nàng chính là ánh trăng sáng của tất cả quý nữ kinh thành.
Ta mặt không cảm xúc nhìn ánh trăng sáng trong lòng các quý nữ kinh thành đang ngủ với tư thế vô cùng kì quặc, trầm mặc không nói.
Vân Thụy ngủ nhất định phải dậy tự nhiên thì mới được, hắn có tính gắt ngủ, không cho phép bất cứ ai quấy nhiễu trong khi ngủ. Ta bị hắn đè hai canh giờ mới được giải phóng, hai đùi đã tê rần mấy trận.
“Ta vẫn muốn chia giường ngủ.” Ta ngồi trên giường xoa bóp đôi chân tê dại, nói với Vân Thụy.
Vân Thụy trực tiếp cự tuyệt: “Không được.”
“Chàng ngủ rất không ngoan, quầng mắt ta thâm đen rồi.”
Ta chỉ quầng mắt sẫm màu cho hắn xem. Vân Thụy đang mặc quần áo không chấp nhận, trèo lên giường ghé sát vào mặt ta ngắm nghía một lúc.
Hai tay hắn giữ hai bên người ta, chân trái quỳ cạnh đầu gối ta, cúi người khom lưng đối mặt với ta. Bốn mắt nhìn nhau, ta có thể thấy rõ lông tơ nhỏ mịn trên da mặt Vân Thụy, có thể nhìn rõ khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi ngươi hắn.
Ta không biết Vân Thụy hành động có ý gì, chỉ cho rằng hắn muốn quan sát quầng thâm của ta ở cự li gần, nhưng động tác tiếp theo của hắn khiến ta bối rối phát ngốc.
Vân Thụy bỗng nhiên hôn lên quầng thâm dưới đôi mắt ta, trong lúc ta chưa kịp phản ứng, hắn lại cúi đầu hôn môi ta. Không phải chỉ như chuồn chuồn lướt nước, mà đôi môi hắn ghi dấu một hồi lâu mới chịu rời ra.
“Thơm thơm sẽ không đen mắt nữa.”
Vân Thụy xuống giường, mặc nốt quần áo chưa mặc xong. Ta che miệng đực mặt ra nhìn Vân Thụy mặc quần áo. Vân Thụy lại gần muốn nói chuyện, ta vội vàng lui ra sau.
Vân Thụy lấy ngọc bội trên kệ nhỏ đầu giường, vừa thắt vừa nói với ta: “Ta phải vào cung, bữa tối không cần chờ ta.”
Vân Thụy rời khỏi phòng ngủ ta vẫn chưa định thần lại. Vân Thụy hôn ta.
Chúng ta thành thân đã hai năm, đây là lần đầu tiên chàng hôn ta.
Hôm nay Tố Lăng trang điểm cho ta cảm thấy có chút kỳ quái, nàng thấy hai tai ta cứ mãi đỏ bừng, sờ trán ta. Trán ấm bình thường, nàng hỏi ta: “Phu nhân không phát sốt, sao tai lại đỏ như vậy?”
Ta ấp úng nửa ngày, bắt gặp đàn hương đang đốt liền nói với Tố Lăng: “Em đốt đàn hương nóng lây qua ta đấy.”
Ánh mắt Tố Lăng mù mờ, nàng nhìn đàn hương mới đốt, lại nhìn khoảng cách giữa ta và đàn hương, hoài nghi trong lời nói của ta có mấy phần chân thực.
。。。
Ra ngoài ngắm cảnh mùa đông là hoạt động văn nhân mặc khách yêu thích nhất. Văn nhân mặc khách ngắm cảnh tuyết để lấy cảm hứng ngâm thơ viết văn, nhưng nữ nhân ngắm cảnh tuyết chính là vì xinh đẹp.
Tố Lăng muốn đưa ta ra ngoài ngắm cảnh tuyết, nàng cho rằng ta cứ rúc trong Vân phủ mãi thể nào cũng phiền muộn. Ta nghĩ hôm nay không bận việc gì, cảm thấy đề nghị của Tố Lăng cũng rất hay.
Trên đường xuất phủ đi ngang qua hoa viên, chúng ta gặp được Oanh nhi. Bà đang nói chuyện phiếm cùng quản gia, trông thấy ta liền đánh tiếng chào. Ta vấn an Oanh nhi, bà xua tay, nhận thấy ta ăn mặc xuất phủ.
“Cô muốn đi đâu chơi sao?” Oanh nhi hỏi ta.
“Tố Lăng nói bên ngoài cảnh đẹp, nàng muốn đưa ta ra ngoài ngắm phong cảnh một chút.”
Oanh nhi nghe xong mắt sáng rực, bà chạy tới gần ta: “Đưa ta đi cùng nha.”
Quản gia nghe vậy liền choáng váng, ông cầm khăn thêu lau mồ hôi, hết sức đau đầu với phu nhân nhà mình.
Quản gia kéo Oanh nhi lại, thấp giọng nói vào tai bà: “Phu nhân muốn đi du ngoạn, bà theo làm gì! Bà muốn đi thì ta đi cùng bà.”
“Ta không thèm đi chơi với ông, ông nhàm chán lắm.” Oanh nhi có chút ghét bỏ, quản gia bị bà chê thẹn mướt mồ hôi.
Oanh nhi chuyển ánh mắt sang ta, ta nhìn bà rồi gật đầu. Oanh nhi tươi cười hất tay quản gia ra, theo Tố Lăng cùng ta xuất phủ.
Quản gia bất đắc dĩ, thở dài nhìn ba người phụ nữ đi ra ngoài.
Oanh nhi đã hơn ba sáu ba bảy nhưng vẫn giữ được vẻ hân hoan tuổi trẻ, bà ngồi trên xe ngựa ngắm người qua lại trên đường, ngâm nga một khúc dân ca.
Ta ngồi một bên quan sát Oanh nhi. Oanh nhi là tì nữ của chủ mẫu đã tạ thế, sau khi chủ mẫu qua đời ba năm, bà gả cho con trai quản gia. Quản gia đến tuổi liền nhường vị trí của mình cho con trai, Oanh nhi cũng trở thành phu nhân quản gia.
Dầu không có vị trí phu nhân quản gia này, địa vị của Oanh nhi ở Vân phủ cũng không ai dám nhiều lời. Bà nuôi lớn Vân Thụy, dưỡng dục Vân Thụy cuộc sống hàng ngày, xem như một nửa vú nuôi. Vân Thụy tôn kính gọi bà là dì, Vân Chi cũng không chất vấn việc này. Vân phủ quản lý nghiêm khắc, nhưng Oanh nhi ở Vân phủ cư xử rất to gan. Oanh nhi có đôi lúc tránh mặt Vân Chi, bởi vì mỗi lần bà nhìn thấy Vân Chi sẽ buồn bực.
Oanh nhi thu hồi ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, thấy ta đang nhìn, bà cười cười với ta.
Bà vén rèm lên chỉ vào một cửa hiệu, ta nghiêng người nhìn theo hướng bà chỉ.
Bảng hiệu viết: Lung Phỉ Trai.
Oanh nhi cười ra tiếng, bà ngả vào song cửa mà cười Lung Phỉ Trai, ta nghi hoặc khó hiểu.
“Chỗ này có vấn đề gì sao?”
Oanh nhi cười lắc đầu: “Ta nhớ tới cô nương nhà ta từng mua một cây trâm ngọc một ngàn lượng ở Lung Phỉ Trai, vừa bước ra cửa đã bị kẻ thù nhỏ của nàng va chạm vỡ nát.”
Bà lại nhớ tới chuyện gì cười phá lên, vừa cười vừa nói với ta: “Nàng tức giận mấy ngày vẫn hùng hổ không nguôi, ta phát phiền với nàng, liền đổi ban với tiểu tỷ muội theo ta. Không ngờ kẻ thù nhỏ của nàng còn viết thư khiêu khích tuyên chiến, khiến cô nương nhà ta tức đến giậm chân. Cô đoán sau đó kết quả thế nào.”
Ta tò mò tiếp lời: “Thế nào?”
“Hai người đánh nhau đã đời mới hóa ra là có người mượn danh nghĩa kẻ thù nhỏ của cô nương nhà ta tính kế cả hai người. Ha ha ha, cô không biết cô nương nhà ta vừa tức vừa cười thế nào đâu.” Xe ngựa đi ngang qua Lung Phỉ Trai, Oanh nhi chỉ vào một chỗ nói: “Đó, đó là nơi tiền của nàng vỡ tan.”
“Kẻ thù nhỏ không so đo với mẹ chồng sao?” Bùa bình an của Lung Phỉ Trai bị gió lay động, bay bay phơ phất.
“Quan hệ giữa các nàng tuy không tốt nhưng ai nấy đều là người tốt.” Oanh nhi nói, dõi mắt nhìn theo Lung Phỉ Trai đang nhỏ dần, đợi đến khi hoàn toàn không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.
Ta hơi muốn biết chuyện cũ của mẹ chồng cùng kẻ thù nhỏ của bà, lại hỏi Oanh nhi: “Sau đó thì sao?”
Oanh nhi buông mành xuống, không cười nữa, bà ngồi trên đệm mềm nghịch mấy quả quýt trên bàn.
Oanh nhi cứ thế thật lâu, đến lúc ta nghĩ bà sẽ không nói nữa thì bà lăn quả quýt đã chơi chán lên bàn, cất tiếng.
“Sau đó sao? Các nàng đều đã chết.”
Lời Oanh nhi nói khiến ta thầ kinh ngạc, bà nói đến đây thì không muốn kể thêm nữa.
Lòng ta trỗi lên niềm hứng thú với câu chuyện xưa này.
- -------------------
*trung cuộc: giai đoạn giữa khai cuộc và tàn cuộc trong một ván cờ
*trai: danh hiệu của cửa hàng thời xưa
*xá ái: sẵn sàng trao tặng, cho đi thứ mình trân trọng, yêu quý
*chi lan ngọc thụ: chỉ người có triển vọng xuất chúng / *hà tư nguyệt vận: chỉ dáng vẻ tuấn tú, tác phong thanh lịch
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT