Lại đến sinh nhật Trường Bình Trưởng công chúa, có điều tiệc sinh nhật năm nay ít đi mấy gương mặt cũ nhiều lên vài gương mặt mới.
Đã khá lâu ta không gặp Trần Lục Lục, hôm nay Trần Lục Lục ở tiệc sinh nhật Trường Bình Trưởng công chúa tận tâm tận lực phục vụ nàng, nịnh hót Trường Bình cười không ngừng, dáng vẻ Trần Lục Lục chó liếm mặt chủ khiến ta có chút ngưỡng mộ.
Trường Bình Trưởng công chúa cùng tiểu thư thế gia đàm tiếu, không biết nói đến cái gì, đám người dời ánh mắt ghim vào ta. Ta đang cắn hạt dưa, thấy các nàng đều quay lại nhìn mình, ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Các nàng tiếp tục cười đùa, lâu lâu lại liếc nhìn ta, ta mặc kệ vừa cắn hạt dưa vừa ngắm cá chép trong ao.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, ta bị giữ lại phủ Trường Bình Trưởng công chúa. Trường Bình vẫn là Trường Bình, nhưng dục vọng trong mắt càng ngày càng nồng đậm, nàng phe phẩy quạt tròn, nhìn ta.
“Tỷ tỷ ngươi có tin tức gì không?”
Ta lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Không phải Hoàng thượng vẫn đang tìm kiếm sao?”
“Đúng vậy, một ngày tỷ tỷ ngươi chưa trở lại, một ngày tâm hoàng huynh không yên.” Móng tay Trường Bình sơn màu đậu khấu, tôn lên ngón tay trắng ngần, nàng che miệng cười, chỉ lộ đôi mắt hạnh.
“Tiết phủ có thể bình yên không lung lay, toàn bộ dựa vào tỷ tỷ ngươi.”
Hàm ý trong lời nàng, ta vờ như không rõ. Trường Bình phất quạt đuổi người, ta hiểu ý, hành lễ rồi nhanh chân chạy khỏi đây.
Chạy được nửa đường rờ bên hông không thấy quạt xếp đâu, ta nhớ lại lúc xem cá chép đã đặt quạt lên cái bàn bên cạnh, bèn quay lại đường cũ tới hồ cá tìm quạt. Quạt xếp nửa xoè nằm trên bàn đá, ta vơ lấy giắt vào thắt lưng. Vì chúng hạ nhân đều ở hoa viên thu dọn tiệc sinh nhật của Trường Bình nên trên đường rất ít người. Vị trí hồ cá bất đồng, muốn qua lại hồ cá phải đi qua phòng viện mới nãy Trường Bình giữ ta lại.
Ta vội bước nhanh không muốn đụng mặt Trường Bình, cũng may Trường Bình và thị nữ của nàng đang đưa lưng ra phía sân, hai người đứng nói chuyện bên một hồ nước nhỏ. Ta đi ngang qua cửa sổ nghe được Trường Bình nói chuyện, trong lòng chấn động, nín thở đi chậm rời khỏi phòng viện. Ra khỏi phòng viện ta lập tức gia tăng cước bộ ra cổng phủ Trưởng công chúa, Oanh nhi đang đợi ở cổng, thấy ta đi ra với gương mặt trắng bệch thì cả kinh.
Ta không để ý Oanh nhi, trực tiếp leo lên xe đi về. Mới vừa xuống xe ngựa, còn chưa bước vào cửa Vân phủ ta đã nhũn chân ngã xuống đất.
Ta nghe được Trường Bình nói: “Kiếp này nàng ta ngược lại an ổn, Tiết phủ vậy mà không vong. Hoàng huynh không động vào Tiết phủ, chẳng lẽ là thật sự yêu Tiết Thanh Ngâm?”
Khi tỉnh lại ta đang nằm ngay đơ trên giường, đầu óc rối tinh rối mù, không hiểu được thế giới này nữa rồi.
Tiết Thanh Ngâm xuyên không, ta xuyên sách, hay thật, lại còn một Trường Bình trùng sinh.
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, ta đau đầu lăn lộn trên giường.
Ta bắt đầu lo lắng Trường Bình sẽ ra tay với ta, nghĩ lại những chuyện lúc trước, ta càng thêm xác định Trường Bình nương theo diễn biến của kiếp trước mà thiết lập kế sách.
Tất cả các nhân vật nhỏ chết đi đều là bút tích nàng gây ra.
Ban đêm, phủ Trường Bình Công chúa sáng đèn, Trường Bình ngồi trên đệm mềm đọc thư. Nàng đặt bức thư vừa đọc xong vào ngọn nến đang cháy, ánh lửa bùng lên kèm theo tiếng vang, phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo của Trường Bình.
“Công chúa, xử lý thế nào?” Nam nhân đứng bên cạnh Trường Bình dò hỏi.
“Tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Tờ giấy đã cháy một nửa bị Trường Bình ném vào bồn sắt, tàn giấy đen rơi lả tả xuống bồn.
“Tiết Nguyên Khê cũng không cần giữ lại, Tiết Diễn vẫn luôn chống đối hoàng huynh. Lúc trước là nể mặt mũi Tiết Thanh Ngâm, hiện giờ Tiết Thanh Ngâm không còn, cho dù Tiết Nguyên Khê có xảy ra chuyện gì, chức Thừa tướng của Tiết Diễn cũng không làm gì được.”
Trường Bình tựa khuỷu tay nhỏ vào tháp, khẽ chau mày, tiếng móng tay gõ xuống bàn trầm đục.
“Như vậy không phải quá mức tùy tiện chứ?” Nam tử nghi hoặc, Trường Bình thấy vậy cười khinh một tiếng.
“Kinh thành này chính là thiên hạ của hoàng huynh, Tiết phủ nhất định phải biến mất.” Trường Bình đặt lệnh bài lên bàn, hoa văn trên lệnh bài điêu khắc tinh xảo, lệnh bài được đẩy tới trước mặt nam tử, Trường Bình nhấc mắt nhìn lên.
“Kế hoạch không thay đổi, tiến hành như cũ.”
“Rõ. Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp.”
Nam tử lui ra, Trường Bình cầm thìa bạc mỏng dài ấn nhẹ vào lò hương, bột mịn trong lò hương được ép chặt.
Tiết phủ tất sẽ bị san bằng, chẳng qua là tốc độ nhanh hay chậm, Trường Bình cũng không quan tâm có bị Thần Đế, Vân Chi phát hiện hay không. Tiết Nguyên Khê chết hay không chết chỉ là thời gian, không quan trọng quá trình. Nếu có Vân Chi che chở Tiết Nguyên Khê, cho dù nàng giết như thế nào, Tiết Nguyên Khê vẫn sẽ toàn vẹn không tổn hao gì.
Vì đại lộ của hoàng huynh, nàng không ngại ra tay thanh tẩy thay hắn. Cứ như vậy, hoàng huynh tất sẽ coi trọng nàng.
- ----
Đầu tháng bảy, Tiết Uyển cùng ta cùng đi Vạn Hòa Tự cầu phúc cho phụ thân. Phụ thân sau khi mắc bệnh thương hàn mãi vẫn không thấy chuyển biến tốt, Tiết Uyển lo lắng, rủ ta cùng đi cầu phúc.
Khi trước cùng Vân Chi leo lên Vạn Hòa Tự cảm thấy mệt mỏi rã rời, hôm nay cùng Tiết Uyển leo núi tốc độ ngược lại rất nhanh. Tiết Uyển cất kỹ bùa bình an mà nàng cầu, lại quyên tiền dầu mè rồi mới xuống núi.
Ta hiện tại rất phiền, rất phiền rất phiền rất phiền!
Ta thật sự rất muốn hỏi vì sao thời cổ đại phải xuất hiện nhiều sự kiện ám sát như vậy, không thể ngoan ngoãn mà sống hay sao?!
Đám sát thủ này đúng là sát thủ chuyên nghiệp, không nhiều lời, trực tiếp xông lên giết.
Tiết Uyển ném đạn khói, thừa dịp khói mịt mù lôi kéo ta chạy về hướng núi rừng. Nàng ném đạn khói ở nhiều chỗ khác nhau, rồi chạy ngược hướng đạn khói, ta trông thấy tấm tắc khen nàng cao tay.
Nhưng sự thật không như ý nguyện, chúng ta bị dồn đến vách núi, đám sát thủ lục tục kéo cung phóng tên.
Ta nhìn tên bay mù trời, chất vấn Tiết Uyển: “Sao muội lại chọn cái chỗ này? Muội không biết đây là tình cảnh xuất hiện nhiều nhất trong tiểu thuyết sao?”
“Kiếp hậu dư sinh*, đây cũng là đường sống nhiều nhất trong thoại bản. Chết thì chết, sống thì sống, trên đường hoàng tuyền có tỷ muội bầu bạn.” Tiết Uyển kéo ta nhảy xuống vách núi, ta gào to trong gió: “Ta không cần bầu bạn dưới hoàng tuyền!”
Lời nói bị gió thổi tiêu tan, vang vọng từng trận rồi biến mất.
Tiết Uyển không gạt ta, quả thật là sống sót sau tai nạn. Mạng lớn hay không ta không biết, ta chỉ biết suýt chút nữa là ta thành tàn phế.
Ta treo chân nằm trên giường, cánh tay bị bó với que trúc, toàn thân trên dưới chỉ có mắt, miệng, ngón tay còn có thể động đậy, thảm ơi là thảm.
Ảnh Dặc hâm nóng lại thuốc đã sắc xong mới mang tới cho ta uống, ta uống thuốc xong hắn liền đi làm việc.
Ta ngã xuống sườn núi thì rơi vào nước, theo dòng nước trôi dập dềnh tạt vào bờ sông. Theo Ảnh Dặc nói, ta tứ chi trương phồng trắng bệch, hắn tưởng là ta đã chết, còn định mang đi chôn.
Chuyện này ta xác định Ảnh Dặc không gạt ta, khi ta tỉnh lại thân xác đã nằm trong hố, đất đã lấp tới cổ. Ảnh Dặc thấy ta mở mắt, vẻ mặt vạn năm không thay đổi của hắn khẽ giật một cái.
Chỗ ở hiện tại là nhà của mẫu thân Ảnh Dặc. Mẫu thân hắn bị bán vào thanh lâu vài năm thì cha mẹ qua đời, sau này nhà cũng không còn. Ảnh Dặc sau khi lên làm thủ lĩnh ám vệ thì âm thầm điều tra ra nhà mẹ, hắn mua lại căn nhà đổ nát hoang phế rồi sửa sang một phen.
Hiện tại ta đang ở Nghiên Sơn, cách kinh thành hơn năm mươi cây số. Ta kỳ quái hỏi hắn sao không ở bên cạnh Lệ Vương mà lại chạy tới Nghiên Sơn, Ảnh Dặc không trả lời, chỉ chà lau trường đao của hắn.
Giữa mùa hè mà phải nằm trên giường không thể nhúc nhích thật là khó chịu, toàn thân mồ hôi nhớp nháp. Ảnh Dặc lau người cho ta, còn giúp ta trở mình, mỗi lần như vậy ta đều thở dài hỏi hắn: “Nếu ta cả đời nằm liệt trên giường thì phải làm sao bây giờ?”
Vết thương đã kết vảy, Ảnh Dặc gỡ que trúc nẹp tay ta ra, nắm cánh tay ta cử động tới lui, xương cánh tay mau lành hơn, hiện tại đã có thể tự do hoạt động. Xương ống chân không được tốt như vậy, hai tháng rồi vẫn chưa lành hẳn, ta lại bị treo chân nằm trên giường hơn một tháng.
。。。
Ta chống cây gậy Ảnh Dặc làm cho tản bộ trong viện, hai chân đã có thể đi lại, nhưng còn cần luyện tập nhiều hơn. Ảnh Dặc săn gà rừng trở về, hắn đi xử lý gà rừng còn ta đi dạo trong sân.
Trên núi có nhiều thỏ, Ảnh Dặc săn vài lần thấy ta không động đũa, ta nói với hắn ta không thích ăn thịt thỏ, hắn không săn thỏ nữa. Ninh canh gà rừng cần thời gian, Ảnh Dặc ngồi trước cửa vót tre.
Ảnh Dặc rất ít nói, đa số đều là ta nói hắn nghe, tuy rằng ít nói, nhưng hắn làm việc thành thục lưu loát không chê được chỗ nào.
Ta ngồi bên cạnh hắn trên băng ghế gỗ, nhìn hắn vót tre. Lúc trước ta đã hỏi hắn vót tăm tre để làm gì nhưng hắn không đáp, khi ta thấy hắn dùng tăm tre giết chết tên đạo tặc nửa đêm lẻn vào ăn cắp, ta bội phục: “Ca của ta thật lợi hại nha.”
Hắn chặt tre thành những khúc nhỏ, đầu tre cực kỳ sắc bén. Ta từng lén chôm một tăm tre của hắn nghiên cứu cách giết cường đạo, đáng tiếc không học được chiêu thức, còn khiến bản thân đứt tay chảy máu.
Ảnh Dặc sắp xếp gọn gàng các tăm tre cất vào trong túi, ta nhìn vết sẹo trên trán hắn, một lần nữa hỏi hắn vấn đề ta luôn muốn biết.
“Ám vệ các huynh rốt cuộc ẩn thân như thế nào? Đúng là trốn trên xà nhà sao?”
Ảnh Dặc giương mắt nhìn ta, ta nhìn lại, hắn thoáng tránh né.
“Đôi khi.”
“Ừm.” Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, huých cùi chỏ vào người hắn, hất cằm ra hiệu: “Huynh làm một lần cho ta xem xem.”
Ảnh Dặc nhìn theo hướng mắt ta, xà ngang nhà bếp nhỏ xíu, căn bản không giấu được người. Hắn thấy trong mắt ta tràn ngập kì thú, đả kích ta: “Xà nhà quý tộc không giống chỗ này.”
“Vậy tất cả ám vệ các huynh đều trâu bò như vậy sao? Có phải đều có thể một đánh mười, mười đánh trăm không?” Ta nhớ đến trong tiểu thuyết thường xuyên miêu tả ám vệ ảnh vệ võ công cao siêu, đến vô ảnh đi vô tung. Ảnh Dặc nghe xong dùng ánh mắt “con ngốc này" đánh giá ta vài lượt, sợ ta nói xong lại đòi xem biểu diễn, hắn đứng dậy tới nhà bếp làm việc.
Nguyện vọng thất bại, tới giờ ăn cơm chiều ta không ngừng thở dài. Ảnh Dặc thấy phiền, bưng cơm ra sân ngồi chồm hổm ăn.
。。。
Ảnh Dặc hôm nay đi săn hơi xu, không săn được con mồi nào mà còn khiến chính mình ngã như chó ăn phân. Ta cười nhạo hắn: “Huynh gà như vậy, doanh ám vệ các huynh có biết không?”
Ảnh Dặc có vết thương ở bụng và lưng, hắn tự thoa thuốc ở bụng, phía sau lưng hắn không nhìn thấy được, ta rửa tay bôi thuốc giúp hắn.
Thời điểm hắn cởi áo ngoài ra, mí mắt ta giật giật. Lưng hắn toàn là sẹo, tựa như roi đánh lại tựa như đao khoét, miệng vết thương còn có mấy khối thịt lồi lõm không đều, có khối màu đen có khối màu đỏ, ta nhìn thấy mà da đầu tê rần.
Vết trầy sau lưng hắn không nghiêm trọng nhưng cũng không nói là tốt được, mùa hè vết thương dễ bị nhiễm trùng, sau khi lau rửa bằng rượu thuốc, ta rắc kim sang dược lên lưng hắn. Có chỗ rắc hơi lố, không đều, lại không thể đụng tay vào, ta cúi đầu thổi thổi, bột thuốc theo làn hơi tản đều vết thương.
Ảnh Dặc thân thể cứng đờ, hơi tránh né, miệng vết thương lại nứt ra máu tươi. Ta táng một cái vào gáy hắn, lại rắc thuốc cho hắn một lần nữa.
Ảnh Dặc lúc đầu từng hỏi ta khi nào thì quay về kinh thành, ta nói với hắn ta bị người ám sát ở kinh thành, kinh thành hiện tại thế nào ta không biết, nhưng ta biết người giết ta đang ở kinh thành.
Ảnh Dặc nghe xong im lặng không nói gì, từ đó về sau không hỏi khi nào ta về kinh thành thêm lần nào nữa.
- -------------------
*kiếp hậu dư sinh: sự sống tồn tại sau khi vượt qua tai nạn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT