Chứng Nhận Tư Cách Của Cha Mẹ

Chương 1


1 tháng


CHƯƠNG 1: ÁC MỘNG THỜI THƠ ẤU

Trong một gian tầng hầm tối tăm, một bé gái nhỏ bị trói hai tay, treo ở vòng sắt trên trần nhà.

Cô bé nhìn qua khoảng sáu tuổi, tóc ngắn ngang tai rối tung, trên mặt không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, đôi môi hơi nứt nẻ.

Áo thun và quần soóc trên người cô bé đã bị roi làm rách rất nhiều chỗ, biến thành đồ vứt đi. Cơ thể nho nhỏ dưới lớp quần áo tả tơi, vết roi xanh xanh tím tím đan xen, vô cùng thê thảm.

Đột nhiên, cửa phòng tầng hầm bọc xốp cách âm yên lặng bị đẩy ra.

Lúc cửa mở ra chỉ có tiếng động vô cùng nhỏ, bé gái đã có phần suy yếu lại bị dọa sợ giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, cơ thể khẽ run.

Một người phụ nữ đầu tóc bù xù, ăn mặc lôi thôi, trong tay cầm một cái roi ngâm qua nước, khí thế hung hăng đi vào tầng hầm, cánh cửa cách âm vững vàng đóng lại.

“Tao không tin, còn đánh mà mày không phục!” Người phụ nữ lôi thôi dùng cặp mắt đỏ ngầu lườm bé gái.

Bé gái sợ hãi nhìn chăm chú vào cái roi kia, nhưng quật cường cắn môi, không nói một lời.

Người phụ nữ lôi thôi càng thêm tức giận, giơ roi lên thật cao, nặng nề đánh lên người bé gái.

Bịch! Roi ra ngâm qua nước vô cùng nặng, đánh lên người khiến bé gái bong da tróc thịt, lập tức có máu tươi thấm ra.

“A…” Bé gái phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“Mày có phục không?” Người phụ nữ lôi thôi hung tợn hỏi bé gái, tay cầm roi khẽ run.

Cảm xúc của bé gái lập tức bộc phát, dùng giọng nói khàn khàn, tức giận gào to: “Tôi không phục! Nhất định không phục! Bà giết bố tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bà! Tôi phải tố cáo bà, để bà ngồi tù cả đời!”

“Không phải tao cố ý!” Người phụ nữ lôi thôi sụp đổ hét lớn, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, “Tao chỉ là… chỉ là đè hắn ở dưới máy cưa đánh vài cái, ai biết tao sẽ đụng phải công tắc? Ai biết hắn sẽ… sẽ…”

Câu “Sẽ bị cưa đầu chết tươi”, cô ta thế nào cũng không nói nên lời, vẻ mặt càng thêm đau khổ.

“Bà nói bậy! Bà cố ý ấn công tắc cưa điện! Chính mắt tôi nhìn thấy!” Bé gái thở dốc kịch liệt, nước mắt đầy mặt, “Ngày nào bà cũng cãi nhau với bố, còn ra tay đánh tôi, đánh bố. Bố không chịu nổi nữa, muốn ly hôn với bà, còn muốn dẫn tôi đi. Bà rất tức giận, nên cố ý giết bố, khiến chúng tôi ai cũng không đi được!”

Bịch! Bịch! Bịch!

Mắt người phụ nữ lôi thôi đỏ tươi như máu, cái roi trong tay tùy tiện vung xuống, trên người bé gái chảy ra một vết lại một vết máu.

“Không phải tao cố ý! Mày có nghe không? Đó chỉ là ngoài ý muốn!”

Cô ta vừa điên cuồng đánh bé gái vừa khóc lóc phản bác. Không biết cô ta đang biện giải cho mình, hay là đang sám hối với người chồng dưới chín suối.

Quần áo trên người bé gái dần dần bị máu tươi thấm ướt, khóe miệng thấm máu tươi. Cô bé đau đến mức toàn thân co giật, đầu đầy mồ hôi lạnh, ý thức dần dần mơ hồ.

Cô bé nửa tỉnh nửa mê nỉ non: “Bà đánh chết tôi thì tôi sẽ ở cùng một chỗ với bố… Chúng tôi… vĩnh viễn không cần bà…”

Người phụ nữ lôi thôi ngừng đánh, nghiêng tai lắng nghe lời nói của cô bé, sau đó cực kỳ phẫn nộ lại bình tĩnh kì dị.

Cô ta vứt roi xuống, xoay người đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa cách âm của tầng hầm lại lần nữa bị mở ra, người phụ nữ lôi thôi đẩy một khoang chữa bệnh hoàn toàn mới lơ lửng trên không trung đi vào.

Khoang chữa bệnh này dài hơn hai mét, chiều rộng và chiều cao đều hơn một mét, vốn nên vô cùng nặng. Nhưng bản thân nó có thiết bị phản trọng lực, có thể trôi lơ lửng trên không trung, được người phụ nữ lôi thôi dễ dàng đưa vào tầng hầm.

Thả khoang chữa bệnh xuống, người phụ nữ lôi thôi kéo bé gái xuống, đặt vào khoang chữa bệnh.

Nắp khoang đóng lại, chương trình chữa trị vết thương mạnh mẽ tự động vận hành.

Người phụ nữ lôi thôi vuốt ve nắp khoang, vẻ mặt lúc thì phẫn nộ lúc thì dịu dàng.

Cô ta tự nói lẩm bẩm: “Tao sẽ không để mày chết! Dù cho phải giam mày cả đời, tao cũng phải giữ mày ở bên người…”

—————

Áo quần tả tơi, bé gái gầy gò yếu ớt vẫn đang bị treo ở trong tầng hầm.

Tóc ngắn ngang tai vốn đã dài đến bả vai, bẩn thỉu, lộn xộn xõa tung.

Người phụ nữ từng ăn mặc lôi thôi đầu tóc bù xù bây giờ không còn lôi thôi nữa.

Cô ta uốn tóc xinh đẹp, trang điểm mắt khói, mặc một bộ quần áo da.

Người phụ nữ trang điểm mắt khói vừa đánh con gái vừa lạnh nhạt nói: “Mày biết vì sao không có cảnh sát tới cứu mày không? Bởi vì tao nói với mọi người: Bố mày vứt bỏ tao, dẫn mày rời nhà trốn đi.”

“Bây giờ, tao mới là đối tượng mọi người đồng tình. Những “người hảo tâm” kia còn khuyên tao trang điểm cho bản thân một chút, tìm chút niềm vui, đừng sa sút như vậy nữa… Cho nên, không có ai biết bố mày đã chết, cũng không có ai biết mày bị giam ở chỗ này.”

Thần trí của bé gái đã có chút không bình thường.

Lời nói của người phụ nữ trang điểm mắt khói, cô bé căn bản không nghe vào, chỉ tự nói lẩm bẩm: “Tôi muốn đi cùng bố… tôi không muốn ở cùng một chỗ với người phụ nữ xấu xa này… tôi sẽ chết…”

Người phụ nữ trang điểm mắt khói vừa lẩm bẩm vừa đánh con gái.

Đánh mệt rồi, cô ta dừng lại tạm nghỉ, đột nhiên khóc lóc chảy nước mắt, ngồi dưới đất vừa khóc vừa chửi: “Đàn ông đều là đồ lừa đảo, mày biết không?”

“Lúc trước khi Tô Lâm Thịnh cầu hôn tao, thề sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tao! Nhưng mới kết hôn vài năm, hắn đã lật lọng. Hắn không yêu tao nữa! Hắn không yêu tao nữa… hức… hắn không yêu tao nữa!”

“Đàn ông đều là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”

—————

Tóc của bé gái, đã dài đến gần eo.

Nhưng bây giờ, mái tóc dài này đã không còn lộn xộn nữa, mà vặn hai bên chỉnh tề, rũ xuống trước ngực.

Cô bé mặc áo thun của người lớn, rộng thùng thình giống như một cái váy to.

Hai mắt của cô bé trống rỗng vô thần, giống như cả người đã mất đi linh hồn.

Cô bé im lặng ngồi trên một băng ghế nhỏ, tay trái cầm bảng pha màu, tay phải cầm bút vẽ, máy móc vẽ lung tung trên bản vẽ ở trước mặt.

Màu sắc và nét vẽ trên bản vẽ lộn xộn mà cổ quái, nhưng nếu như tỉ mỉ nhìn lại, lại có thể thấy một loại cảm giác đẹp thê lương hết sức kì lạ.

Cửa cách âm của tầng hầm bị đẩy ra, người phụ nữ đã từng trang điểm mắt khói, hôm nay để mặt mộc, mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị, nét mặt tươi cười đi vào.

Trong tay cô ta bưng một cái khay, trong khay đặt vài cái bát đĩa, bên trong là đồ ăn mùi thơm hừng hực.

“A Đàn, nhìn xem mẹ làm cho con món gì?” Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà cười híp mắt nói, “Có sườn xào chua ngọt, cháo tôm nõn, còn có hoa quả và rau cải. Ngoại trừ rau cải, còn lại đều là món con thích ăn. Nhưng trẻ con không thể kén ăn, con cũng phải ăn nhiều rau một chút, biết không?”

Cô ta nói lải nhải, giống như một người mẹ bình thường đối mặt với đứa con tùy hứng, vừa cưng chiều lại không biết làm sao.

Bé gái không hề phản ứng với lời nói của cô ta, vẫn động tác máy móc vẽ lung tung trên vải vẽ.

Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà cũng không trông chờ bé gái trả lời. Cô ta đặt khay ở trên bàn bên cạnh bé gái, đeo yếm lên cho bé gái, cầm lấy cái thìa xúc từng thìa từng thìa cho bé gái ăn. Vừa cho ăn vừa nói dông dài đôi câu sinh hoạt hàng ngày của mình.

Ánh mắt của bé gái không rời khỏi bản vẽ, bút vẽ trong tay cũng không dừng lại. Khi cái thìa đút tới bên miệng thì cô bé há miệng, sau đó nhai nuốt theo bản năng. Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà cho cô bé ăn gì thì cô bé ăn cái đó, không có bất kì phản ứng nào khác.

Cho bé gái ăn cơm xong, người phụ nữ mặc quần áo ở nhà lại lấy cái lược ra, tháo bím tóc của bé gái chải lại một lần.

Nhìn bé gái vẽ không ngừng, người phụ nữ mặc quần áo ở nhà nhíu mày, có chút dè dặt nói: “A Đàn, con đã vẽ rất lâu rồi, ngày mai vẽ tiếp có được không?”

Bé gái vẫn không phản ứng.

Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà thử cướp lấy bút vẽ trong tay bé gái, bé gái lập tức bộc phát cảm xúc thù hận và phẫn nộ mãnh liệt.

“A a a…” Bé gái hình như không biết nói, cô bé chỉ nhe răng trợn mắt, gân xanh nổi lên, nhảy lên muốn đoạt lại bút vẽ. Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà giơ cao tay, để cô bé không với tới. Bé gái tức giận ôm bắp đùi người phụ nữ, hung hăng cắn một cái.

“Ôi…” Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà đau đến mức hít một hơi khí lạnh, vội vàng nhét bút vẽ vào tay của bé gái.

Bé gái cầm lại cây bút, lại ngồi xuống ghế, tiếp tục vẽ, giống như tất cả những chuyện vừa rồi đều không xảy ra.

Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà xoa xoa bắp đùi, bưng khay, vừa mắng chửi vừa đi ra ngoài.

—————

Bác sĩ Tống Hâm Ninh đầu đầy tóc bạc ngồi ở phía sau bàn làm việc, tỉ mỉ đọc hình chiếu toàn bộ tin tức của một phần báo cáo chẩn đoán bệnh tình, lông mày nhíu chặt.

Bà đã hơn một trăm tuổi. Ở năm 3002 công nguyên tuổi thọ của con người đã đạt đến 116 tuổi, tuổi này cũng coi như là cao tuổi.

Xem xong tư liệu, bác sĩ Tống nhìn quen vui buồn của nhân thế cũng đồng cảm sâu sắc: “Đứa trẻ mới sáu tuổi, tận mắt nhìn thấy mẹ cưa đầu bố, sau đó lại bị giam cầm hành hạ hơn ba năm, bị hành hạ biến thành bệnh nhân mắc bệnh tâm thần [1] mức độ nghiêm trọng.”

[1] Bệnh tâm thần: là hình thức tâm lí hoặc hành vi cá biệt được cho là gây ra đau khổ, mất khả năng cư xử cũng như phát triển bình thường. 

“Cô làm bác sĩ khoa tâm thần nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải ca bệnh cực đoan như thế này!!” (Cô ở đây trong từ cô giáo)

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trước bàn làm việc tên là Lục Hiểu Tri, là học trò của bác sĩ Tống.

Nghe lời của cô hướng dẫn, Lục Hiểu Tri nặng nề gật đầu: “Đứa trẻ này mắc bệnh tâm thần phân liệt [2] nghiêm trọng, nhân cách phân liệt [3], hội chứng Cotard [4], hội chứng sợ [5]… E rằng phải dùng khoảng hai năm, làm sáu đến bảy lần phẫu thuật tâm thần [6], mới có thể khiến cô bé khôi phục ý thức bình thường.”

[2] Tâm thần phân liệt (Schizophrenia): là một rối loạn tâm thần đặc trưng bởi một sự suy giảm quá trình suy nghĩ và sự thiếu hụt các đáp ứng cảm xúc điển hình.

[3] Nhân cách phân liệt (Dissociative identity disorder): là một rối loạn tâm thần được đặc trưng bởi ít nhất hai trạng thái tính cách khác biệt và tương đối lâu dài.

[4] Hội chứng Cotard: là một dạng rối loạn tâm thần hiếm gặp, trong đó bệnh nhân có ảo tưởng rằng mình “thật sự” đã chết, cơ thể thối rữa, hay máu và các cơ quan nội tạng không còn nữa.

[5] Hội chứng sợ (phobia): là một loại rối loạn lo âu thường được định nghĩa như là nỗi sợ hãi dai dẳng đối với một đối tượng hoặc một tình huống mà người đó luôn cố gắng tránh né, thường không liên quan đến sự nguy hiểm trong thực tế và được công nhận là sợ hãi không hợp lý.

[6] Phẫu thuật tâm thần: là sự can thiệp ngoại khoa nhằm: Cắt sự tiếp nối giữa một phần của não với những phần khác; Cắt bỏ, phá hủy một phần tổ chức não; Kích thích một vùng não. Với mục đích: Điều chỉnh, thay đổi các rối loạn hành vi, cảm xúc ở các bệnh nhân tâm thần và điều trị chứng đau dai dẳng (Intractable pain).

Bác sĩ Tống thở dài một tiếng: “Bệnh về phương diện ý thức còn có thể chữa khỏi. Phiền toái nhất là — chứng tổng hợp tổn thương tiềm thức cấp sáu!”

“Một nghìn năm trước, loại bệnh này được gọi chung chung là ‘Bóng ma trong lòng’.”

“Bây giờ, mặc dù chúng ta có phân cấp và định nghĩa chính xác hơn về nó, nhưng vẫn không có cách nào tiến hành điều trị hiệu quả. Bởi vì phương pháp chữa bệnh tâm thần hiện nay còn chưa có cách nào đi sâu vào trong tiềm thức.”

Ngón tay của bà, chỉ về một phần kết quả chẩn đoán bệnh trong đó, phóng to nó lên: “Cô bé chỉ có thể dùng phương pháp trị liệu ràng buộc ý thức, lấy ý thức của mình ràng buộc tiềm thức, khống chế bệnh tình, từ từ khiến bệnh tự khỏi.”

“Nhưng loại ảnh hưởng ngược hướng này rất khó, hiệu quả cũng hết sức có hạn.”

“Chứng tổn thương tiềm thức cấp 1-3 tương đối nhẹ, còn có khả năng thông qua biện pháp này tự khỏi; chứng tổn thương tiềm thức cấp 4-6 quá nặng, căn bản không có khả năng tự khỏi.”

“Nếu như y học không tiến bộ, thì cả đời cô bé đều sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi chứng bệnh này.”

Lục Hiểu Tri im lặng hồi lâu, lại nghĩ tới một việc, tâm tình càng thêm trầm trọng: “Ảnh hưởng của vụ án ‘Từ Trân Ny giết chồng ngược đãi con gái’ quá lớn! Bởi vì vụ án này, tỷ lệ dân ý ủng hộ quy chế《Chứng nhận tư cách cha mẹ》ban đầu từ 37% tăng vọt lên 62%, rất có hi vọng chính thức thông qua.”

“Cô đã xem qua bản dự thảo phương pháp sát hạch chứng nhận tư cách, bên trong có một mục ‘Kiểm tra năng lực kháng áp chế’.”

“Nếu như quy chế này thông qua, những phương pháp sát hạch này cũng thuận lợi thông qua, vậy sau khi đứa trẻ này lớn lên, căn bản không thể bắt được《Chứng nhận tư cách》.

“Nói cách khác, cô bé có lẽ cả đời cũng không có cơ hội làm mẹ…”

Bác sĩ Tống hơi cúi đầu: “Bởi vì loại bệnh này cực kì ảnh hưởng, cô bé đang đi làm, giao lưu bạn bè, kết hôn, các phương diện khác, cũng sẽ bị rất nhiều kì thị vô hình hữu hình.”

“Nếu như không có người dốc sức giúp cô bé, cả đời này, sẽ bởi vì áp lực xã hội và ảnh hưởng của bệnh tật, không có cách nào tránh khỏi đi về hướng hủy diệt bản thân…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play