Ôn Miểu Miểu thực sự cảm thấy muốn xấu hổ đến mức nổ tung.
Thực ra, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu rõ tại sao. Rõ ràng cậu vẫn luôn gọi Tịch Mộ Yên là "anh Tịch", đôi khi còn gọi là "ca ca" nhưng cái cách gọi "đàn anh" này lại khiến Ôn Miểu Miểu cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, như thể còn khó nói hơn cả "ca ca".
Ôn Miểu Miểu bối rối trong lòng một lúc lâu, cho đến khi sắp đến cửa thang máy, mặt cậu đỏ ửng từ má lan dần xuống cổ áo, làm cho cả chiếc cổ dài vốn trắng nõn của cậu cũng bị nhuộm đỏ. Nhưng dù hai chữ "đàn anh" có lượn quanh miệng cậu vô số lần, cuối cùng vẫn không thể thốt ra.    
Sau một hồi lâu, Ôn Miểu Miểu không nhịn được len lén nhìn Tịch Mộ Yên một cái. Tịch Mộ Yên quay đầu lại nhìn, đôi mắt sâu thẳm khẽ cong lên, ánh mắt toát ra chút đùa giỡn nhưng cũng đầy ấm áp.
Ôn Miểu Miểu vội vàng thu lại ánh mắt, cúi đầu nhỏ giọng thương lượng với Tịch Mộ Yên: “Để... để sau được không?”
Tịch Mộ Yên nhịn cười hỏi: “Ngượng ngùng à?”
Ôn Miểu Miểu gật đầu lia lịa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play