Ngày hôm sau, khi Hoắc Văn Hứa đến thì phát hiện Tô Hoài đã chờ dưới lầu, nhìn thấy Hoắc Văn Hứa, Tô Hoài lên tiếng chào anh, sau đó đưa cho anh một cái túi nhỏ.
"Cái gì vậy? Nóng hả?" Hoắc Văn Hứa cúi đầu nhìn nhìn, là hai cái bánh mochi nhân đậu.
"Em mua ở đâu thế? Ở gần đây có bán cái này à?" Hoắc Văn Hứa ở đây ba năm, thường ngày đều là Hòa Minh Huy mang bữa sáng cho anh, anh ấy mang cái gì thì anh ăn cái đó, anh đúng là không hay mua bữa sáng.
"Tự làm." Tô Hoài nhỏ giọng nói.
Cô rất muốn cảm ơn Hoắc Văn Hứa, nhưng quả thực không biết nên lấy phương thức nào, cho nên đành lựa chọn cách đơn giản nhất, tự mình làm một chút đồ ăn cho anh.
"Tự làm?" Hoắc Văn Hứa kinh ngạc nhìn cô một ánh mắt, cô bé này còn khá lợi hại.
Hoắc Văn Hứa ăn hai miếng, hai cái bánh mochi nhân đậu đảo mắt bị ăn sạch sẽ.
"Còn khá ngon." Hoắc Văn Hứa khen ngợi, "Sáng ngày mai làm bốn cái nhé, hai cái không đủ."
Hoắc Văn Hứa dẫn Tô Hoài tới sân bóng rổ của Thịnh Hoa, trên sân bóng rổ có bảy tám thiếu niên ngồi hoặc đứng, nhìn thấy Hoắc Văn Hứa xuất hiện thì bắt đầu huýt sáo.
"Tôi còn cho rằng cậu chủ lớn nhà họ Hoắc không dám ứng chiến đấy." Một chàng trai mặc áo bóng rổ số 8 bật cười khiêu khích.
"Có cái rắm." Hòa Minh Huy đã sớm đến, luôn cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe thấy như vậy ngẩng đầu trừng anh ta, "Anh Hoắc tôi sợ cậu chắc? Lười đoái hoài đến cậu thì có."
Hoắc Văn Hứa nhìn mọi người, sau đó giơ tay cởi áo khoác ném cho Tô Hoài.
Hoắc Văn Hứa mặc bên trong là áo bóng rổ màu trắng đen, anh nghiêng người đối diện với Tô Hoài, vết thương nơi bả vai như ẩn như hiện.
Tô Hoài không nhịn được nói: "Vết thương của anh đã lành chưa? Có thể chơi bóng không?"
"Không sao." Hoắc Văn Hứa hoạt động tay chân một chút, sau đó xoay người đi vào sân bóng.
Tô Hoài chưa bao giờ nghiêm túc xem con trai chơi bóng rổ.
Sân bóng rổ luôn là một nơi rất náo nhiệt, sẽ có rất nhiều con gái vây quanh cười đùa hò hét chói tai, cho nên Tô Hoài trước giờ đều không đi.
Vào giờ phút này toàn bộ sân bóng rổ chỉ có cô là con gái, Tô Hoài ít nhiều có chút không thích ứng, nhưng nhìn người trên sân bóng, nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
Dáng vẻ của chàng trai mười tám tuổi rõ ràng, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, anh vừa mới trưởng thành, còn mang theo tinh thần nhiệt huyết thuộc về con trai, vô cùng chói mắt khi chạy nhảy dưới ánh mặt trời.
Tô Hoài nghĩ đến đêm mưa đó, người kia đi ngược hướng bóng tối vươn tay về phía cô, đã kiên nghị và dũng cảm như vậy.
Có chút không tương xứng với anh của bây giờ, nhưng lại hoàn mỹ dung hợp.
Tô Hoài lấy điện thoại di động trong túi ra, giấu ở dưới áo khoác của Hoắc Văn Hứa rồi lén lút chụp hai tấm ảnh, sau đó cúi đầu mím môi cười, Hòa Minh Huy trong hình không cướp được bóng, đầu đụng vào mông của một người khác.
Hoắc Văn Hứa cướp được quả bóng từ số 8, vung tay chính là một quả ba điểm.
"Bóng hay." Hòa Minh Huy chật vật đứng thẳng người, sau đó huýt sáo, "Thế nào, phục chưa?"
"Phục ông già cậu." Người mặc áo bóng rổ số 8 nhận lấy quả bóng ở trên mặt đất rồi đập hai cái, liếc nhìn Hoắc Văn Hứa, "Hôm nay cậu ta rất có tinh thần."
"Còn không phải sao." Hòa Minh Huy cười hí hí, "Đấy không phải vì có cô gái ngồi một bên xem sao, chưa từng gặp chim công khoe đuôi à, hôm nay thấy rồi đấy."
Người mặc áo bóng rổ số 8 nhìn sang hướng Tô Hoài ngồi, đánh bóng về phía Hòa Minh Huy, khóe miệng mang theo nụ cười nghiền ngẫm: "Ai thế?"
"Vợ của anh Hoắc tôi, sao, cậu không có đúng không." Hòa Minh Huy nhận bóng rồi khoe khoang nhướng mày.
"Vợ của Hoắc Văn Hứa?" Người mặc áo bóng rổ số 8 giễu cợt, mò ra một điếu thuốc từ trong túi, "Lừa ai đó? Cậu ta ấy hả, đến tám mươi cũng không có khả năng có vợ, vừa nhìn chính là đàn ông độc thân đến già."
"Ai lừa cậu, không tin cậu hỏi anh Hoắc xem, cũng chỉ có cậu được kết giao mấy người cùng lúc, không cho phép anh Hoắc nghiêm túc quen bạn gái à."
"Cút đi." Số 8 trừng mắt nhìn anh ấy, "Tôi đó là sau khi chia tay mới lại hẹn hò, khi nào thì kết giao mấy người cùng lúc, cậu bớt làm hỏng danh tiếng của tôi đi."
"Này." Số 8 đụng bả vai Hoắc Văn Hứa, "Thật sự là bạn gái cậu à?"
"Có liên quan đến cậu sao?" Hoắc Văn Hứa ghét bỏ vỗ vỗ bả vai của mình, "Cậu thua rồi, nhớ chuyện đã đồng ý với tôi."
Số 8 mắng một câu: "Thật xui xẻo, hôm nay trạng thái không tốt, hẹn ngày khác đi."
"Không hẹn ngày khác nữa." Hoắc Văn Hứa xoay người đi đến chỗ Tô Hoài, đưa lưng về phía bọn họ, quơ quơ bàn tay, "Một ngày khác nữa là tôi bay luôn rồi."
Số 8 nhả ra vòng khói: "Trước khi bay, thế nào ông đây cũng phải đánh cậu một trận."
Hòa Minh Huy chậc một tiếng: "Cậu đừng chỉ nói mồm thôi, cậu động thủ đi."
Hoắc Văn Hứa mặc kệ bọn họ, đi thẳng tới bên cạnh sân bóng, Tô Hoài lập tức đứng lên, cầm lấy chai nước vừa đi mua mở nắp đưa cho anh, Hoắc Văn Hứa nhận lấy, ngẩng đầu uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Người vừa từ sân bóng ra mang theo mồ hôi nhễ nhại, giọt nước thuận theo cổ chảy xuống quần áo, Tô Hoài vội vàng dời tầm mắt cúi đầu.
Hòa Minh Huy đi sang đây, Tô Hoài đỏ mặt, lại cầm một chai nước đưa cho anh ấy.
Số 8 cũng đi cùng sang bên này, cánh tay đặt trên bả vai Hòa Minh Huy, ngậm thuốc lá hất cằm với Tô Hoài: "Cho tôi một chai."
Tô Hoài vội lấy một chai nước đưa qua, nửa đường lại bị người ta chặn lại.
Tô Hoài nhìn sang, Hoắc Văn Hứa cầm lấy chai nước trong tay cô, quăng lên rồi bắt lấy, sau đó nói với Tô Hoài: "Cầm quần áo lên, đi thôi."
Tô Hoài cũng không biết vì sao anh hẹp hòi đến ngay cả nước cũng không cho người ta uống, nghe lời mà ôm quần áo của anh rồi đi chậm sau lưng anh, ra khỏi sân bóng rổ.
Tô Hoài mua không ít nước, còn để ở trong sân bóng, Hòa Minh Huy chia số nước còn lại, đưa một chai cho số 8.
"Ông đây không uống." Số 8 tắt điếu thuốc, cười nhạo một tiếng, "Ông đây sớm muộn cũng phá được danh tiếng của Hoắc Văn Hứa."
"À." Mọi người nghe thấy như vậy thì cũng chỉ nghe thôi, dù sao thì hai vị này đã đấu đá nhau từ nhỏ đến bây giờ rồi.
Rời sân bóng rổ, Tô Hoài và Hoắc Văn Hứa đi bộ dọc theo con đường trở về.
Trung tuần (*) tháng tám, thời tiết vẫn rất nóng, ve sầu kêu vang giống như muốn tốn hết sức lực cuối cùng của cả đời này.
(*) Trung tuần là chỉ từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
Hoắc Văn Hứa đi phía trước, Tô Hoài ôm quần áo theo sau.
Thân hình Hoắc Văn Hứa cao lớn đúng lúc che nắng thay Tô Hoài, mỗi một bước của Tô Hoài đều rơi vào vị trí Hoắc Văn Hứa nhấc chân.
"Người vừa rồi tên Mạnh Trản." Hoắc Văn Hứa nheo mắt lại, anh phơi dưới nắng nên có chút mệt mỏi, nói chuyện cũng lười biếng, "Chúng tôi quen biết từ nhỏ, cũng từ nhỏ đã không vừa mắt nhau rồi."
"Nếu em gặp phải chuyện gì không thể vượt qua, ví dụ như chú em lại tìm em làm phiền, em có thể đi tìm cậu ta."
???
Tô Hoài có chút không thể hiểu được, đã không hợp nhau, mà còn bảo cô đi tìm anh ta?
Hoắc Văn Hứa đột nhiên dừng bước xoay người, Tô Hoài không chú ý, lao thẳng vào lòng anh, chóp mũi đập vào ngực anh, mang hơi thở nóng bỏng.
Tô Hoài che chóp mũi, hốt hoảng lùi ra phía sau, hơi nóng truyền từ lỗ tai đến đầu ngón chân.
Hoắc Văn Hứa lùi một bước, trái lại không nói gì, anh sợ bản thân nói nhiều thêm một câu, cô gái nhỏ sẽ thẹn thùng quay đầu bỏ đi.
Hoắc Văn Hứa tiếp tục đề tài trước: "Tôi nói chuyện không vượt qua được là loại chuyện rất khẩn cấp, ví dụ như ngày đó em bị đưa tới chỗ của Hoắc Phong Huy, phải cứa cổ mới có thể chạy thoát, mấy loại chuyện bất lực như vậy, có thể đi tìm cậu ta."
"Cậu ta nhiều nhất cũng chỉ quan tâm em một lần, cho nên đừng lãng phí cơ hội." Hoắc Văn Hứa lại dặn dò cô.
Tô Hoài cố gắng khiến vệt đỏ trên gương mặt nhanh chóng tan đi, nhưng dường như hiệu quả không lớn, cô đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi hiểu rồi."
Hoắc Văn Hứa lại đi về phía trước mấy bước, Tô Hoài cũng đi theo.
Lúc Hoắc Văn Hứa một lần nữa dừng lại, Tô Hoài đã có cảnh giác, lập tức đứng lại.
Hoắc Văn Hứa quay đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày: "Em có thể đi song song với tôi không?"
"À." Tô Hoài đáp một tiếng, nhưng vẫn đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích.
Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ: "Tôi muốn nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng đi tìm cậu ta."
Với tính tình của Mạnh Trản, cầu xin anh ta một lần thì chính là thiếu nợ anh ta cả đời, sau này đi đâu cũng phải thấp hơn anh ta một bậc.
Chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy không tình nguyện.
"Biết rồi." Tô Hoài gật đầu, nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ không khiến anh khó xử."
Hoắc Văn Hứa nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu nhìn mũi chân, suy nghĩ một chút, xua tay: "Thôi vậy, nếu xảy ra chuyện gì, nên tìm thì vẫn phải tìm, biết chưa?"
Tô Hoài suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, chậm chạp nhưng kiên định nói: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cảm ơn anh, Hoắc Văn Hứa."
Cô không biết tình bạn giữa con trai là như thế nào, nhưng cô biết Hoắc Văn Hứa nhất định là vì cô mà cúi đầu.
Lại cảm ơn?
Hoắc Văn Hứa vươn tay vào túi quần áo của anh mà cô đang ôm trong lòng, lấy khăn giấy từ bên trong ra đưa cho cô, trêu chọc nói: "Bắt đầu khóc đi." Đi kèm lời cảm ơn là chảy nước mắt, anh đã quá quen với cái quy trình này rồi.
Người đàn ông này đang cố tình trêu cô.
Tô Hoài cắn môi nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người này rất đáng ghét.
Tô Hoài dời tầm mắt, lẩm bẩm một tiếng: "Tôi nói tôi sẽ không khóc nữa."
"Vậy à?" Hoắc Văn Hứa nhét khăn giấy vào tay cô, sau đó xoay người, vừa đi vừa thản nhiên nói, "Bên trong có mười tờ khăn giấy, em khóc một lần thì sử dụng một tờ, có lẽ không được mấy ngày đã dùng hết rồi."
Tô Hoài nhìn về phía lưng anh nhăn mũi một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT