Hoắc Văn Hứa nheo mắt, tuổi tác của cô nhỏ nhà họ Hoắc không lớn, cho nên vòng tròn bạn bè của bọn họ cũng giao nhau, huống chi "bạn xấu" của anh thật sự quá nhiều, cô nghe được chút tin tức cũng không kỳ lạ.

Hoắc Nhiễm nhìn chăm chú vào mắt Hoắc Văn Hứa, quan sát biểu cảm của anh, nhìn thấy Hoắc Văn Hứa không lập tức đính chính tin đồn thì biết chuyện này tám phần là thật.

"Giấu giỏi lắm." Hoắc Nhiễm tựa vào ghế sô pha, cong môi cười nói, "Nếu con có bạn gái, cứ từ chối buổi xem mắt ba con sắp xếp cho con là được, ba con sẽ không cưỡng ép con."

Hoắc Văn Hứa nhìn Hoắc Nhiễm, ngón tay gập lại rồi gõ nhẹ lên đầu gối.

Một lát sau, Hoắc Văn Hứa nói: "Có thể giấu giúp con không?"

"Con sợ ba con giở trò à?" Hoắc Nhiễm cười, "Không đâu, ba con rất sáng suốt."

Hoắc Văn Hứa chớp mắt nhìn Hoắc Nhiễm: "Lá gan của cô gái nhỏ nhà chúng ta rất nhỏ, con sợ lòng hiếu kỳ của ba con sẽ hù dọa cô ấy."

"Ui, trước giờ cô không biết con thương hoa tiếc ngọc như vậy đấy."

Hoắc Văn Hứa cười nhạt: "Dù sao cũng là bạn gái nhà mình, cũng nên thương yêu chút chứ."

Hoắc Nhiễm ghen tỵ sờ sờ cánh tay: "Bây giờ người trẻ tuổi hẹn hò đều sến như vậy sao?"

Hoắc Nhiễm không muốn ở cùng một không gian với anh nữa, vì vậy đứng dậy định bỏ đi, lúc đi ngang qua Hoắc Văn Hứa, lại đột nhiên dừng bước.

Hoắc Nhiễm vươn tay nắm lấy áo khoác Hoắc Văn Hứa rồi sờ một cái, sau đó nghi ngờ nói: "Cháu trai lớn ngoan ngoãn của cô, bây giờ con không có thu nhập sao? Sao nghèo đến mức mặc lại quần áo của năm năm trước thế?" Còn không vừa người nữa chứ.

"Cái gì?" Hoắc Văn Hứa sửng sốt một lúc, tầm mắt rơi trên tay Hoắc Nhiễm đang kéo ống tay áo của anh, có chút kinh ngạc, "Quần áo năm năm trước gì ạ?"

"Đây là quần áo phòng làm việc của cô, con không nhớ à." Hoắc Nhiễm lật ống tay áo anh không mặc vào, "Nhìn đi, chỗ này còn có chữ cô đặc biệt bảo người ta thêu này."

Hoắc Văn Hứa nhìn thấy chữ "Hoắc"giấu trong ống tay áo, hiếm khi cảm thấy mơ hồ.

Năm năm trước Hoắc Nhiễm mở một phòng làm việc tư nhân đặt làm trang phục, khoảng thời gian đó, cô ấy đem về nhà rất nhiều quần áo, quần áo của Hoắc Văn Hứa tất nhiên cũng do cô ấy nhận thầu.

Chỉ là sau này phòng làm việc kia làm ăn không tốt nên đã đóng cửa, từ đó về sau, Hoắc Nhiễm không đem quần áo về nhà nữa.

Cho nên... Đây là quần áo của anh?

Sao có thể chứ.

Hoắc Nhiễm cười nhạo Hoắc Văn Hứa rồi rời đi, Hoắc Văn Hứa ngồi trên ghế sô pha chống cằm suy nghĩ một lát, mới tìm ra ký ức trong trí nhớ, mùa hè năm ấy trên sân bóng, cô gái luôn đỏ mặt ôm quần áo của anh đi sau lưng anh.

Sau đó, bộ quần áo kia gần như bị quên lấy lại.

Nếu là quần áo của anh, tại sao cô phải nói dối?

Vả lại trong căn hộ nhỏ kia cũng còn rất nhiều đồ vật của anh, chỗ cô có quần áo của anh thật ra cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Ngón tay Hoắc Văn Hứa nhẹ nhàng xoa bóp thái dương, chẳng lẽ cô không có quần áo để mặc, lấy quần áo của anh mặc nên ngại nói với anh ư?

Suy đoán này còn có vẻ còn quá đáng hơn, Hoắc Văn Hứa cũng phải bật cười.

Nhưng dường như một suy đoán khác càng quá đáng hơn nữa, nhưng cũng phù hợp một cách bất thường.

Một lúc sau, Hoắc Văn Hứa cầm điện thoại di động lên gọi, mất một lát bên kia mới vang lên một giọng nói không kiên nhẫn: "Ai, ai không có mắt làm phiền tôi ngủ trưa?"

"Em đang ở đâu?"

"Có thể ở đâu chứ, đương nhiên là ở trường học rồi, ôi, đại ca..."

Hoắc Văn Hứa cúp điện thoại.

Hoắc Nhiễm đã rời đi, trong nhà không có người, một phòng yên tĩnh.

Hương thơm thoang thoảng của nước giặt cùng với mùi ánh mặt trời, chắc hẳn thường xuyên giặt rồi phơi nắng.

Hoắc Văn Hứa tựa vào ghế sô pha hồi lâu, đột nhiên chống tay lên trán rồi cười ẩn ý.

*

Vào cuộc thi người mẫu thứ bảy, Tô Hoài mới biết chuyện Hoắc Văn Hứa xem mắt.

Lý Nhược Ninh ở một bên chuẩn bị tranh giải, Kiều Niệm nói nhỏ với Tô Hoài.

Kiều Niệm dằn vặt mấy ngày, rốt cuộc cũng quyết định nói chuyện này với Tô Hoài, hơn nữa còn thấy chết không sờn: "Tô Hoài, về chuyện này, tôi đứng về phía cậu. Tôi nghĩ kỹ mấy ngày nay rồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, là con gái, tôi cảm thấy cậu vẫn nên là người đầu tiên tuyên bố cậu đá đại ca tôi, như vậy thì cậu sẽ có nhiều thể diện hơn."

Xem mắt?

Tô Hoài không thể tin mà nhìn cậu ấy: "Anh ấy trẻ như vậy mà đã bắt đầu xem mắt rồi à?"

" y da, hiện tại xã hội lưu hành xem mắt, anh ấy cũng hai mươi ba rồi, tuổi mụ hai mươi lăm, hai năm nữa là ba mươi rồi, trong nhà khẳng định là nóng lòng."

Tô Hoài: "..." Theo cách tính này, chưa tới mấy năm, con của Hoắc Văn Hứa cũng học đại học luôn rồi.

"Hơn nữa, với gia thế nhà bọn họ, sợ là phải liên hôn thương mại, làm con của người có tiền cũng không dễ." Kiều Niệm thở dài, nghĩ cách cho Tô Hoài, "Tôi cảm thấy chuyện này còn phải do tôi ra mặt, dù sao thì những người quen biết cậu thì tôi cũng quen biết, tôi tung tin vịt giúp cậu rằng cậu đá đại ca là tốt nhất." Kiều Văn càng nói càng cảm thấy lương tâm bất an, dù sao thì cũng là đại ca thân yêu của cậu ấy, cứu mạng anh trai của cậu ấy, cậu ấy làm vậy thì hình như có chút không ổn lắm.

"Vậy anh ấy xem mắt thành công chưa?" Tô Hoài không quan tâm tung tin vịt gì, cô càng quan tâm chuyện này hơn.

"Cái đó thì không." Kiều Niệm lắc đầu, "Xem mắt được một nửa đã chạy rồi, cậu không biết thôi, ngày đó cũng xấu hổ lắm, chính là ngày tuần trước tôi và anh trai tôi đến đó, anh trai tôi đưa anh ấy đến đội cứu hộ ngủ, cũng không biết ba anh ấy có đánh chết anh ấy không. Nếu đánh chết anh ấy, tôi nên đi xem náo nhiệt, tính toán sai rồi." Kiều Niệm càng nói càng cảm thấy tiếc nuối.

Chạy rồi?

Tô Hoài mím môi, trái tim thấp thỏm lại yên tâm, đồng thời có chút bất an, hiện tại anh bắt đầu xem mắt, đây chẳng phải rất nhanh sẽ có bạn gái?

"Ra sân rồi, ra sân rồi." Kiều Niệm nhìn Lý Nhược Ninh trên sân khấu, lập tức ném Tô Hoài ra sau đầu.

Lúc Tô Hoài cầm máy chụp hình quay phim giúp Lý Nhược Ninh, tranh giải tiến hành được một nửa, Tô Hoài đột nhiên nhìn Kiều Niệm: "Cậu vừa nói ngày đó là anh trai cậu đưa anh ấy đi, vậy cậu ở đâu?"

Kiều Niệm mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lý Nhược Ninh, chê Tô Hoài quá phiền: "Tôi có thể ở đâu, tôi ở trên xe, anh ấy chạy từ nhà ra, không có chỗ để đi. Sau đó anh trai tôi đưa anh ấy về đội cứu hộ, dĩ nhiên rồi, nói là đội cứu hộ, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ấy có đi hay không, cũng có thể chạy đến chỗ khác mà. Dù sao thì anh trai tôi đưa tôi quay về trường học trước, sau đó mới đưa anh ấy về."

Tô Hoài nhớ lại mốc thời gian, cả người sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Kiều Niệm: "Cậu, tối thứ sáu, ở trường học à?" Đổi cách giải thích, vậy chẳng phải Hoắc Văn Hứa tự mình đưa Kiều Niệm về trường ư?

"Cậu đừng nói nhảm, tôi không ở trường học thì ở đâu? Về nhà để cho anh trai tôi xử lý tôi hay gì, đừng làm phiền tôi xem Ninh Ninh, bộ sườn xám hôm nay thật sự quá xinh đẹp rồi."

Tô Hoài như bị sét đánh, ngày đó cô ở trước mặt Hoắc Văn Hứa nói dối Kiều Niệm không ở trường học, Hoắc Văn Hứa đã nhìn thấu không nói toạc ra hay là không để tâm?

Tô Hoài chán nản nhắm mắt một cái, cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Hoắc Văn Hứa, chần chừ suy nghĩ, có thể là vế sau...

Tô Hoài thầm thở ra một hơi, hy vọng là vế sau đi.

Cuộc tranh giải chọn ra mười người trong ba mươi người, Lý Nhược Ninh xếp thứ sáu, Triệu Đình Đình xếp thứ mười.

Tranh tài kết thúc, Lý Nhược Ninh tìm thấy hai người, nói người đứng ra tổ chức muốn cử hành bữa tiệc cho top 10, cho nên không thể cùng họ quay về.

"Vậy tôi chờ cậu ở bên ngoài." Kiều Niệm vội vàng nói.

Lý Nhược Ninh nhìn cậu ấy, gương mặt vô cảm.

Tô Hoài lập tức dẫn cậu ấy ra ngoài: "Vậy Ninh Ninh đi chơi vui vẻ, bọn tớ về trường trước."

Trên đường đi về, Kiều Niệm đau buồn tựa vào cửa sổ xe buýt, sâu xa nói: "Cậu nói sau này Ninh Ninh có phải sẽ càng ngày càng lợi hại không, mà tôi sẽ càng ngày càng cách cô ấy xa hơn?"

Tô Hoài suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Kiều Niệm xoay đầu trừng mắt nhìn cô: "Cậu đang nói tiếng người hả? Tôi khó chịu như vậy, sao cậu không an ủi tôi một chút? Uổng công tôi phản bội đại ca tôi vì cậu."

"Tôi..." Tô Hoài cũng lặng lẽ thở ra một hơi, "Tôi nói thật thôi... Kiều Niệm, tôi quyết định đi đăng ký một lớp học, lần này tôi muốn học kế toán."

"Ôi, tôi khổ quá đi... Cái gì, cậu nói cậu muốn học cái gì?" Kiều Niệm ngơ ngác nhìn cô.

Tô Hoài gật đầu: "Đúng đấy, tôi muốn học kế toán." Ngày trước cô thấy Hoắc Văn Hứa đăng lên vòng bạn bè một quyển sổ sách, Hoắc Văn Hứa còn đăng hai dấu chấm hỏi, cho nên Tô Hoài cảm thấy bản thân vẫn phải nắm vững một chút nền tảng tài chính một chút.

Ngũ quan Kiều Niệm vặn vẹo: "... Cậu điên rồi sao? Tôi luôn rất thắc mắc, tại sao cậu phải điên cuồng học tập nhiều thứ như vậy. Cái gì mà tiếng Ý, tiếng Pháp, tiếng Anh, còn học cả tiếng Nhật và tiếng Hàn. Trước kia còn ghi danh lớp biên tập hậu kỳ, hiện tại học kế toán... Tô Hoài, đầu óc cậu không có bệnh chứ? Cậu là người không phải thần tiên, cậu học nhiều như vậy có thể kiếm sống à?"

"Bởi vì..." Tô Hoài chống cằm, phiền muộn nói, "Bởi vì tôi mơ ước Hoắc Văn Hứa, cho nên muốn ưu tú hơn, thì mới có thể theo đuổi anh ấy."

"À..." Kiều Niệm chợt xoay đầu nhìn cô, không thể tin được mà nói, "Cậu nói gì?"

"Tôi nói tôi muốn trở nên ưu tú hơn."

Kiều Niệm nuốt nước bọt: "Không phải, là vế còn lại ấy."

"Cậu nói câu "Tôi mơ ước Hoắc Văn Hứa" sao?" Tô Hoài nghiêng đầu nhìn cậu ấy, "Tôi mơ ước Hoắc Văn Hứa nhiều năm rồi mà, cậu không nhìn ra à?"

Kiều Niệm mở to hai mắt nhìn Tô Hoài, mất một lát cũng không nói nên lời.

Tô Hoài vươn tay vỗ vỗ bả vai Kiều Niệm: "Tôi vẫn luôn muốn theo đuổi anh ấy, nhưng tôi cảm thấy bây giờ tôi còn chưa xứng với anh ấy, cho nên, Kiều Niệm, cậu có thể giúp tôi không?"

"Giúp, giúp cậu?" Kiều Niệm ngơ ngác giống như bị sét đánh, "Tôi, sao mà, giúp cậu thế nào?"

"Cậu có thể khiến cho anh ấy xem mắt muộn hai năm nữa không?" Tô Hoài châm chước, nói càng thẳng thừng hơn, "Đúng vậy, trễ một chút mới tìm bạn gái, tôi sợ tôi vẫn chưa tốt hơn thì anh ấy đã có bạn gái mất rồi."

???

Gương mặt Kiều Niệm chứa đầy vẻ hoang mang, đầu óc Tô Hoài có vấn đề ư?

Đúng không?

"Hiện tại anh ấy không có bạn gái, cậu theo đuổi không phải là được rồi sao?" Kiều Niệm cạn lời, "Sao cậu lại không xứng với anh ấy chứ? Anh ấy thì thế nào, anh ấy có nhiều khuôn mặt hơn người khác hả?"

Tô Hoài không nhịn được mà cười: "Kiều Niệm, tôi chắc chắn cậu đứng về phía tôi thật."

Kiều Niệm: "..."

"Tôi..." Tô Hoài lại bắt đầu phiền muộn, "Tôi đến bây giờ còn nợ Hoắc Văn Hứa tiền, tóm lại là phải trả tiền rồi mới theo đuổi người ta." Bây giờ cô còn đang ở nhà của Hoắc Văn Hứa, cái gì cũng không có, luôn cảm thấy lo lắng không đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play