Cùng ngày hôm đó, Tiết Cẩm Vân quay về phòng, thấy trên bàn đặt một xấp giấy viết nữ tắc xiêu xiêu vẹo vẹo, không khỏi mỉm cười, sự tức giận vì Mộ Dung Hổ tự tiện xông vào trong lúc hắn tắm gội, đã không còn sót lại chút gì.

Hắn cầm bản sao chép đến phòng Mộ Dung Hổ tìm nàng, vốn định chỉnh sửa mấy lỗi chính tả, không ngờ lại đụng phải căn phòng trống, không có người, ngay cả ngọn đèn dầu cũng tắt.

Hắn còn đang nghi hoặc, lại thấy một gia đinh đổ mồ hôi đầm đìa chạy vào, vịn cánh cửa gỗ thở hồng hộc, nói: “Tiểu, tiểu thiếu gia… bên ngoài phủ có một đám người tới, nói, nói là tới cầu hôn.”

Tiết Cẩm Vân nhíu mày phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Không phải ta đã căn dặn rồi sao, sau này gặp những chuyện tương tự, thì không cần báo với ta, cứ trực tiếp uyển chuyển từ chối là được.”

“Không…… Không phải, không phải đề thân với tiểu thiếu gia, mà là...” Gia đinh gấp gáp đến mức suýt chút nữa cắn trúng lưỡi của mình, “Lần này là đề thân với Mộ Dung cô nương!”

“Ngươi nói cái gì?!” Sắc mặt Tiết Cẩm Vân bất chợt thay đổi.

“Là thật đấy, Mộ Dung cô nương cũng đã đồng ý rồi…”

Gia đinh còn chưa nói xong, Tiết Cẩm Vân đã xông ra ngoài như một cơn gió.

_________

Diệp Vương phủ, Mộ Dung Hổ tạm trú ở trong một sương phòng thuộc Phù Dung hiên, ánh nến sáng trắng đêm không ngủ.

“Tiểu Hổ, nàng mở cửa đi! Là do ta sai, ta không nên giận dữ với nàng như vậy, nàng đừng bực bội, theo ta về nhà được không?”

Nửa đêm, Tiết Cẩm Vân cũng không sợ người khác quy cho hắn tội danh quấy nhiễu dân chúng an giấc, liên tục gõ cửa phòng Mộ Dung Hổ, nhất mực không chịu đi.

Mộ Dung Hổ xụ mặt, “Ta không mở cửa, ta cũng không theo ngươi về, tự ngươi trở về đi, sau này ta cũng sẽ ở lại đây.”

Tiết Cẩm Vân gấp gáp đến nỗi lòng bàn tay ứa mồ hôi, “Sao lại như vậy được, chỗ này cũng không phải là nhà mẹ đẻ của nàng càng không phải là nhà chồng, làm sao có thể sống ở đây được.”

“Ngươi không phải đã nghe nói rồi sao? Tiểu Vương gia đã hạ sính lễ, chuẩn bị nghênh thú ta, sau này đây chính là nhà chồng của ta, ta thích ở đâu thì ở đó, hừ.”

“Nàng và ta đã có hôn nước, làm sao có thể trả cho người khác được?!” Tiết Cẩm Vân nhíu mày, siết chặt nắm tay.

“Ai bảo ngươi đi cưới Lục công chúa! Ta sẽ không lấy cùng một chồng với nàng ta đâu, ta nói xấu nàng ta nhiều như vậy, nàng ta nhất định sẽ hành hạ ta đến chết.”

Tiết Cẩm Vân kêu to lời đồn hại người! “Ta không phải đã giải thích với nàng rồi hay sao, Lục công chúa và ta không có mối quan hệ như nàng tưởng tượng, sao lại nói là ta muốn cưới nàng ta chứ?”

“Ngươi còn giảo biện!” Mộ Dung Hổ hầm hừ trả lời, “Rõ ràng hôm nay ta đã nhìn thấy ngươi và nàng ta cùng đi dạo chợ, ngươi còn cười hết sức xán lạn với nàng ta!”

“Đó là vì ta…” Tiết Cẩm Vân còn đang định giải thích, nhưng lời nói đến bên miệng thì lại nghẹn trong yết hầu.

“Xem đi, ngươi không nói được chứ gì?!” Mộ Dung Hổ uất ức cắn cắn môi, thấp giọng rắm rức nói: “Huhu, vậy mà ta còn vì ngươi mà chép nhiều bản nữ tắc như vậy, tay cũng phồng rộp lên, ngươi lại đi phong hoa tuyết nguyệt ở bên ngoài…”

Tiết Cẩm Vân thở dài một tiếng, ấn đường toàn là u sầu. Lúc này, Hạ Hầu Quý Diệp nhận được tin bão cũng đã vội vàng chạy tới, liếc mắt nhìn thấy Tiết Cẩm Vân đứng thẳng tắp im lặng ở bên ngoài phòng, lại liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng không khỏi cười xấu xa, haha, bị sập cửa vào mặt chứ gì...

“Tiết công tử, bây giờ thời gian đã không còn sớm, đêm hôm như vậy ngươi tự tiện xông vào Diệp Vương phủ, quấy nhiễu khách quý của ta nghỉ ngơi, chẳng phải là không xem bổn Vương ra gì hay sao?”

Tiết Cẩm Vân hơi giật mình, Hạ Hầu Quý Diệp cũng xấp xỉ tuổi hắn, nhưng thân phận lại là trưởng bối, theo lý nên tôn xưng. “Diệp Vương gia, ta không phải là cố ý mạo phạm, chỉ là Tiểu Hổ nàng…”

Hạ Hầu Quý Diệp liền đưa mắt ra hiệu cho hắn, cố tình hạ giọng nói: “Lúc này giải thích cũng không có tác dụng gì, cứ để nàng ở lại chỗ này một thời gian, mười ngày sau bổn Vương nhất định đưa tiểu nương tử không mất một sợi lông đến trên giường ngươi.”

Mộ Dung Hổ vẫn luôn dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nàng nghe thấy tiểu Vương gia tới, sau đó không biết hai nam nhân đã nói gì, tiếp theo liền nghe tướng công nói: “Nếu được như vậy, làm phiền Vương gia thay ta chăm sóc Tiểu Hổ cho tốt, vãn bối xin cáo từ trước.”

Mộ Dung Hổ đau thương kêu lên một tiếng, hối hận không kịp, aaa tướng công sao chàng lại dễ dàng bỏ đi như vậy!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play