Tạ Khước Sơn bất ngờ kể lại một câu chuyện cũ xa xưa: "Thời niên thiếu, ta và mẫu thân chạy trốn khỏi Lam Châu, trên đường lưu vong gặp một nhóm thổ phỉ. Để tránh chúng, chúng ta trốn trong một hang hổ bỏ hoang. Có một tên thổ phỉ phát hiện ra chúng ta, nhưng hắn ta không nói gì, tha cho chúng ta. Ta vốn rất biết ơn hắn ta... Cho đến sau này, tình cờ biết được hắn ta chỉ đang cá cược với đồng bọn, cá xem khi hổ về hang, nó sẽ ăn phụ nhân hay đứa bé trai trước."

Nam Y nhìn vào mắt hắn.

Vô tình nhưng lại bi thương, làm sao một đôi mắt có thể chứa đựng những cảm xúc mâu thuẫn như vậy?

Nàng mơ hồ hiểu ý hắn, dù hắn không giết người, nhưng trên thế gian này, có vô số cách để khiến người ta chết.

Khắp nơi đều là sài lang hổ báo, mà nàng hiện tại, không có bất kỳ lợi thế nào.

Nàng run rẩy hỏi: "Ngươi muốn làm vậy với ta sao?"

"Ta muốn giết ngươi," hắn lẩm bẩm, "Ta từng nghĩ, sự tồn tại của ngươi là ân huệ của ta, ta có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Nhưng mỗi lần, ta đều không thể ra tay."

Đầu óc Nam Y ong lên, trong khoảnh khắc như nhìn thấy tia chớp lóe lên nơi xa, vô số hình ảnh vụt qua trước mắt.

Với thân thủ phi thường của hắn, làm sao nàng với chút võ nghệ vụng về lại có thể đâm trúng ngực hắn? Trừ phi là hắn cố ý để nàng đâm.

Nhưng tại sao hắn lại làm vậy?

Có một câu trả lời dường như đang hình thành.

"Hơn cả thương hại, là gì?" Hắn như đang hỏi nàng, lại như đang hỏi chính mình.

Giờ phút này, nàng ngây thơ thanh minh, như chạm vào vòng sét nào đó, một vùng đen tối nàng không dám bước qua hay nhìn tới, chỉ có thể ngơ ngẩn hỏi theo hắn: "Là cái gì?"

Hơi thở giao hòa, ánh mắt quấn quýt.

Tạ Khước Sơn nâng cằm Nam Y lên, lần đầu tiên, lòng bàn tay hắn lạnh lẽo như vậy.

Sau đó, hắn cúi xuống hôn nàng.

Một tiếng sấm rền vang muộn màng, tất cả kiềm nén đều vỡ òa, những dục vọng như quái vật trỗi dậy từ khe nứt.

Ban đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, hơi thở hòa quyện, đồng điệu, cho đến khi nàng phản ứng lại, mãnh liệt giãy giụa, đụng vào vết thương trên ngực hắn. Máu lại dọc theo vết rách chảy ra.

Edit: FB Frenalis

Như thể cơn đau khơi dậy dục vọng chinh phục, nụ hôn của hắn trở nên cuồng nhiệt, như muốn nghiền nát nàng.

Đầu lưỡi trộn lẫn với máu, mọi kháng cự đều trở thành triền miên.

Gió lùa cửa gỗ kêu rít rít, xa xa Hắc Sơn Bạch Thủy, đỉnh đầu le lói ánh mặt trời.

Nàng bị hắn ép ngửa đầu, như con rối trong lòng ngực hắn, từng chút từng chút bị xâm lược, không nơi nào trốn tránh, cuối cùng chỉ có thể cắn mạnh vào môi hắn.

Hắn đau đớn buông nàng ra, thở dốc nặng nề.

"Tạ Khước Sơn! Ngươi khốn kiếp!"

Hai má nàng đỏ bừng, như tức giận, lại như xấu hổ. Nàng nào không chìm đắm trong nụ hôn ngắn ngủi đó?

Tâm nàng loạn như ma, nàng chỉ có thể lớn tiếng mắng chửi.

Hắn không chút nao núng, chỉ nhìn vào mắt nàng. Nàng cũng nhìn rõ đồng tử trong gang tấc của hắn, trong khoảnh khắc hoảng hốt, nàng có ảo giác như ánh hoàng hôn trên biển lấp lánh đẹp đẽ, nhưng rồi đêm buông xuống, biển lại thành vực sâu.

Tạ Khước Sơn trầm giọng: "Nam Y, ngươi phải biết, lòng người rất ác. Tình yêu của nam nhân đối với nữ nhân cũng rất rẻ mạt."

Hắn cũng đang thuyết phục chính mình.

Tình yêu nam nữ, chỉ là dục vọng ích kỷ, đến nhanh đi cũng vội. Là trăng trong nước, hoa trong gương, đẹp đẽ mà vô dụng, giữa loạn thế này chỉ là gánh nặng.

Hắn buông tay, lùi lại một bước.

Ngữ khí thương xót, nhưng lại không chút biểu cảm: "Kiếp sau đầu thai, hãy làm chim hồng nhạn, đừng làm cỏ kính."

Nàng cuối cùng hiểu ra, hắn không kiêng dè bộc lộ tình cảm, bởi vì bí mật này sẽ theo nàng vĩnh viễn chôn vùi tại đây.

Hắn sẽ không tự tay giết nàng, đó là chút tình cảm còn sót lại, nhưng hắn cũng không để nàng sống, đó là lý trí của hắn.

"Tạ Khước Sơn, đừng đối xử với ta như vậy."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nàng thật sự hoảng loạn. Khi một nam nhân thẳng thắn tình yêu của mình, nhưng vẫn quyết định giết ngươi, đó là một phán quyết tử hình không thể nghi ngờ.

Nàng lại không nhịn được yếu đuối cầu xin. Nàng là người như vậy, trong bất kỳ ngõ cụt nào, chỉ cần có một tia hy vọng sẽ liều mạng chui ra.

Dù tia hy vọng đó, chỉ là lòng thương hại của Tạ Khước Sơn.

"Ta sẽ không chạy nữa, ta thề... Ta rất lanh lợi, ta có thể giúp ngươi làm nhiều việc. Xin hãy tha thứ cho ta một lần... Hiện tại hậu quả chưa quá nghiêm trọng đúng không? Chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra," nàng càng nói càng vội vàng, thậm chí bắt đầu nói năng lung tung, "Ta có thể ở bên ngươi, ta có thể làm..."

Làm cái gì cho hắn? Tình nhân? Thiếp?

Câu nói tiếp theo bị nuốt ngược vào, cuối cùng không nói nên lời.

Nàng cuối cùng nhận ra có những điểm mấu chốt vẫn phải đặt trên cả sinh tử, ví dụ như tình yêu, ví dụ như thân thể.

Những chữ mẫu hắn dạy nàng về lễ nghĩa liêm sỉ, giờ phút này khiến nàng nghẹn lời.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng vài giây, trong mắt có tia giận dữ thoáng qua, hắn hy vọng nàng đừng nói ra, những khoảnh khắc chân thật, linh hồn chạm nhau sẽ theo lời nàng mà rơi xuống vũng bùn, nhưng hắn cũng có một khoảnh khắc ác liệt hy vọng nàng nói ra.

Nàng im lặng, tia hy vọng cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng, không thành được âm tiết.

Tạ Khước Sơn rời đi, không quay đầu lại.

Cửa gỗ đóng lại, nhà săn cuối cùng thành nhà giam.

Hắn vừa đi, nàng bị bỏ lại trong căn nhà nhỏ không người hỏi thăm. Nàng đã bị hắn tuyên án tử hình ngay khi còn tồn tại, nàng chỉ có thể bất lực nhìn sinh mệnh của mình dần trôi đi trong mùa đông lạnh giá, cho đến khi bị chết cóng.

Nàng cố lay song cửa sổ, nhưng căn nhà săn này được xây để chống bầy sói, nó kiên cố hơn nàng tưởng. Edit: FB Frenalis

Nỗi sợ hãi cái chết chiếm lĩnh tâm trí nàng, Nam Y điên cuồng kêu ra ngoài cửa sổ: "Tạ Khước Sơn! Đừng đi! Tạ Khước Sơn - tại sao! Tại sao chứ!"

Tiếng kêu chìm nghỉm như đá chìm đáy biển, không một gợn sóng. Tiếng vó ngựa xa dần, hắn thật sự rời đi.

"Ta hận ngươi!"

Đối với mặt đất lưu dấu chân ngựa, nàng tuyệt vọng kêu lên, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Nhưng gió lạnh thổi qua, tiếng kêu nhỏ bé bị cuốn đi, núi non vẫn sừng sững, trời đất vẫn bao la, nhưng không chứa nổi một hạt bụi nhỏ bé như nàng.

Nàng không thể làm gì.

Nàng bị cuốn vào chuyện này vì hắn, hắn trói nàng, hôn nàng, rồi bỏ rơi nàng, biến nàng thành trò cười. Nàng hận, hận sự ích kỷ và bá đạo của hắn, hận sự tàn nhẫn của hắn, càng hận hắn đã cho nàng ôn nhu và hy vọng, giờ đây lại thu hồi tất cả.

Vạn kiếp bất phục sao?

Nàng cuối cùng cũng tin. Hắn chính là một con quái vật.

*****

Một ngày nọ, Từ Khấu Nguyệt lại phải chịu cơn thịnh nộ của Hoàn Nhan Tuấn. Bên ngoài không thuận lợi, hắn ta mang theo bực tức, nàng ấy hơi vô ý cũng làm hắn ta tức giận.

Hoàn Nhan Tuấn đốt hết sách vở nàng ấy mang theo ngay trước mặt, nói đó là sách Hán nhân, nàng ấy trân trọng như báu vật là vẫn còn lòng dạ khác.

Nhưng những cuốn sách này rõ ràng là trước khi đi, hắn ta đã cho phép nàng ấy mang theo. Khi đó tâm trạng hắn ta tốt, nhìn nàng ấy cũng thuận mắt, còn tỉ mỉ dỗ dành: "Đường xa nhàm chán, nàng thích đọc sách mà? Vậy mang thêm vài rương giải khuây."

Từ Khấu Nguyệt đau lòng vô cùng, nàng ấy thà rằng hắn ta đánh mắng, đau đớn thể xác còn hơn bị giày vò tinh thần. Nhưng hắn ta sẽ không để lại vết thương rõ ràng trên người nàng ấy, hắn ta muốn thân thể nàng ấy trắng nõn không tì vết, nên hắn ta biết cách hành hạ nàng ấy ở những nơi khác, hắn ta là người tâm cơ sâu sắc, giỏi tìm điểm yếu của người khác.

Hắn ta muốn đốt sách, nàng ấy không dám ngăn cản. Nếu nàng ấy tỏ ra quá kích động, hắn ta sẽ đốt càng hăng say, những cuốn sách nàng ấy giấu trong phòng cũng không giữ được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn, đợi hắn ta đi rồi, mới chạy ra gom góp tro tàn lại, không nỡ vứt bỏ hay để gió cuốn đi, liền đào một cái hố ở hậu viện chôn xuống.

Hậu viện có một cửa nhỏ ít người qua lại. Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập, Từ Khấu Nguyệt nghi hoặc ra mở cửa.

Nhìn thấy người tới, Từ Khấu Nguyệt giật mình, là Tạ Khước Sơn mất tích mấy ngày, người đầy máu me.

Hắn đã kiệt sức, phải vịn khung cửa mới đứng vững được: "Báo cho Hoàn Nhan Tuấn... Vũ Thành quân hạ trại ngay đạo quán bỏ hoang trong núi Hổ Quỳ."

Nói xong câu đó, hắn ngã quỵ xuống, Từ Khấu Nguyệt hốt hoảng đỡ lấy hắn, cả người hắn đổ lên vai nàng ấy.

Từ Khấu Nguyệt sững sờ vài giây, không biết người này đã đi trong núi bao lâu, cả người lạnh như đá. Trên tay dường như có gì đó dính nhớp, nàng ấy cúi đầu xuống nhìn, toàn là máu.

Thanh âm run rẩy, nàng ấy hét lên: "Có ai không!"

Phủ đệ ngày xưa yên tĩnh, hôm nay náo loạn với người ra vào.

Tạ Khước Sơn bị thương nặng ở ngực và phế phủ, mất nhiều máu, lại đi trong núi lạnh lẽo đã lâu, sớm kiệt sức. Mấy đại phu giỏi nhất trong thành được gọi đến thay nhau chữa trị, cuối cùng cứu được hắn từ tay Diêm Vương, quả là một kỳ tích.

Chiều tối Tạ Khước Sơn tỉnh lại một chút, nói với Hoàn Nhan Tuấn vài câu trong phòng, Hoàn Nhan Tuấn cau mày bước ra.

Vừa lúc gặp Cốt Sa vội vã chạy đến, Cốt Sa cuối cùng cũng đã nhớ ra, thanh kiếm trên tay xác ca cơ chính là của Tạ Khước Sơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play