Vài ngày sau, đưa tang Tạ Hành Lai. Gần như hơn nửa bá tánh Lịch Đô phủ đều đến tiễn đưa vị trưởng tử trạch tâm nhân hậu của Tạ thị này.

Đám đưa tiễn từ Vọng Tuyết Ổ uốn lượn đến cổng thành, tiền giấy bay đầy trời như một trận tuyết lớn.

Cái lạnh lẽo của mùa đông len lỏi vào lòng người bằng nhiều cách khác nhau, không ai có thể nhìn thấy điểm cuối của trận tuyết này.

Nam Y bị kẹp ở giữa đám đưa tang, bốn phương tám hướng đều có người có thể xô ngã nàng, nàng không có chỗ nào để trốn.

Tạ Khước Sơn một mình đi bên ngoài đám đưa tang, không ai muốn đồng hành cùng hắn. Đi được một đoạn, đội hình tản ra, hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Nam Y.

"Sao còn ngoan ngoãn ở đây, không phải muốn chạy trốn sao?"

Giọng hắn không lớn, chỉ có nàng nghe thấy.

Nam Y ngước mắt nhìn Tạ Khước Sơn, mấy ngày túc trực bên linh cữu khiến nàng có phần tiều tụy, nhưng không hề có vẻ nản lòng.

"Chẳng phải đại nhân đã nói sao? Chạy trốn vô dụng."

"Giờ thì biết nghe lời rồi đấy."

"Nếu không trốn thoát, ta nghĩ mình nên chết trước mặt ngài mới phải, nếu không chẳng phải làm ngài mất vui sao?" Nam Y biểu tình rất ngoan ngoãn, nhưng ngữ khí lại có chút mỉa mai.

Dứt lời, nàng bước nhanh hơn, bỏ lại Tạ Khước Sơn phía sau.

Tạ Khước Sơn nhìn bóng dáng nàng, khẽ nhếch môi cười: nàng không giống như người chuẩn bị chịu chết.

Đoàn đưa tang vừa ra khỏi thành, Cốt Sa đã dẫn một đội Kỳ binh đuổi theo sát nút. Edit: FB Frenalis

Nhờ tri phủ phản chiến, Kỳ binh hiện giờ ra vào Lịch Đô phủ tự do, chiếm cứ quyền chủ động.

Dù không thu được bất kỳ thông tin tình báo nào, nhưng hắn ta vẫn giữ sự cảnh giác cao độ. Những nơi đông người hỗn tạp đều có thể trở thành nơi tiếp ứng. Nhưng lễ không phạt tang, họ không thể bá đạo ngăn cản lễ tang của thế gia, chỉ có thể phái nhiều người theo dõi.

*****

Lăng mộ của Tạ thị nằm ở vùng đất phong thủy đắc địa trên núi Hổ Quỳ, mọi người theo tiếng nhạc tang leo lên núi, tiến đến phần mộ tổ tiên của Tạ thị.

Nghi lễ dài dòng bắt đầu, đứng lên, quỳ xuống, cúi đầu, tụng kinh, lễ nghi rườm rà đến mức khiến người ta chết lặng. Sau đó, linh cữu cuối cùng cũng được hạ thổ, mọi người lặng lẽ nhường đường, một chung rượu độc được đưa đến trước mặt Nam Y.

Quan lễ nghi xướng: "Lộ Dương Tạ Tần thị sinh ra xinh đẹp, dung mạo đoan trang, tính tình trung trinh, cùng phu quân Tạ thị Hành Lai phu thê tình thâm, đến nỗi hiểu rõ đại nghĩa, nguyện cùng phu quân xuống suối vàng, kiếp sau lại kết duyên phu thê, tấm lòng này, thần linh chứng giám, kim thạch có thể thấu hiểu."

Nam Y không hiểu hết những lời văn hoa mỹ đó, nhưng đại khái cũng biết, đơn giản là trước tiên ca ngợi nàng một phen, rồi bảo nàng ngoan ngoãn chịu chết.

Nam Y cảm nhận được vô số ánh mắt thương hại từ đám đông, nhưng đằng sau những ánh mắt im lặng đó, còn có ý nghĩa mọi người đều cho rằng mọi chuyện nên như vậy. Nàng nắm chặt cây chuỷ thủ trong tay áo.

Vài ngày trước, nàng không chọn chạy trốn chính là muốn đánh cược vào thời khắc này. Nhưng nàng cũng không chắc chắn lắm, dưới áp lực nghiền ép, đôi khi người ta sẽ nảy sinh ý nghĩ "Thôi phiền quá, thà chết đi cho xong".

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

"Thiếu phu nhân, xin mời cùng đại công tử cùng xuống suối vàng."

Thấy Nam Y chần chừ không nhận chung rượu độc, nữ tỳ nhỏ giọng nhắc nhở.

Lời nói của nữ tỳ lập tức kéo Nam Y về thực tại, nàng run rẩy nhận lấy chung rượu, nhìn mặt nước vàng nâu trong chung phản chiếu đôi mắt nàng. Nàng chính là con cá trong ao kia.

"Ta còn có di nguyện chưa hoàn thành." Nam Y ngẩng đầu, cao giọng nói từng chữ.

Nhưng không đợi người hỏi, nàng đột ngột rút cây chuỷ thủ giấu trong tay áo ra, đổ rượu độc lên lưỡi dao, hung hăng ném chung rượu xuống đất, chiếc chung bạch ngọc vỡ tan tành.

"Thiếu phu nhân! Người muốn làm gì?"

Nam Y vung dao dọa lui những người muốn ngăn cản nàng. Nữ tỳ trong thế gia đều được nuông chiều từ bé, nào gặp cảnh tượng liều mạng như vậy, không dám tiến lên, chỉ biết thét chói tai né tránh.

Tận dụng cơ hội, Nam Y lao thẳng về phía Tạ Khước Sơn. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: bắt cóc Tạ Khước Sơn.

Mọi người không đề phòng Nam Y, càng không ai theo bản năng muốn bảo vệ Tạ Khước Sơn. Kỳ binh đi theo sau đám đưa tang cũng không kịp đuổi đến đây.

Tạ Khước Sơn vết thương chưa lành, hành động chậm chạp, lần này thiên thời địa lợi nhân hòa, thế nhưng lại để Nam Y kề dao vào cổ.

Nam Y hổn hển hô lớn: "Tạ Khước Sơn, tên loạn thần tặc tử này đã hại chết phu quân ta, ta phải báo thù cho chàng!"

Mọi người Tạ gia đều sững sờ, trong đám đưa tang còn có rất nhiều bá tánh tự nguyện đến đưa tiễn, họ không biết Nam Y phải tuẫn táng theo Tạ Hành Lai, chỉ nghe thấy câu nói hùng hồn đó, lửa giận đối với Kỳ nhân, đối với phản đồ lập tức bùng lên, đám đông như nồi nước sôi sùng sục.

"Phụ nhân trung liệt!"

"Giết Tạ Khước Sơn!"

"Giết phản đồ, báo thù cho Tạ đại công tử!"

Tạ Khước Sơn thản nhiên cúi đầu, nhìn Nam Y cố hết sức kiễng chân mới có thể kề dao vào cổ hắn, bỗng cảm thấy buồn cười, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười.

Cốt Sa nhanh chóng dẫn Kỳ binh xông tới. Nhưng vì quá đông người, bá tánh cản trở bọn họ, Cốt Sa lại không thể tàn sát bừa bãi, nhất thời cũng bị cản lại.

"Tránh ra! Đây là sứ giả Đại Kỳ!" Nhưng hắn ta càng nhấn mạnh Đại Kỳ, bá tánh càng phẫn nộ.

Tri phủ Hoàng Diên Khôn cũng dẫn người đến, ông ta như một tên hề nhảy nhót, lo lắng xoay quanh vội vàng khuyên can Nam Y.

"Đừng xúc động! Giết sứ giả Đại Kỳ, Đại Kỳ nhất định sẽ khai chiến với Lịch Đô phủ, ngươi có yêu cầu gì, cứ nói!"

Nhân lúc tri phủ khuyên can Nam Y, Cốt Sa giương cung bắn tên về phía Nam Y.

Nam Y nhìn thấy mũi tên, nàng muốn thêm dầu vào lửa: "Phu quân! Thiếp đến với chàng đây!"

Nam Y đột nhiên giơ tay, giả vờ muốn đâm dao vào cổ Tạ Khước Sơn, lúc này mũi tên đã bay tới, Tạ Khước Sơn bất ngờ nghiêng người, kéo theo Nam Y cùng nghiêng đi, mũi tên sượt qua cánh tay Nam Y, ghim vào vách đá phía sau.

Nam Y bị thương, dao găm rơi khỏi tay. Kỳ binh lập tức xông lên khống chế nàng, mũi kiếm từ bốn phương tám hướng bao vây nàng.

Cốt Sa đến bên cạnh Tạ Khước Sơn, thấy hắn không sao, thở phào nhẹ nhõm.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hắn ta nhìn Nam Y với vẻ chán ghét, nàng mặc áo tang, khăn che khuất hơn nửa khuôn mặt, hơn nữa hôm đó chỉ nhìn thoáng qua bộ dạng tiểu khất cái, khác xa với bây giờ, Cốt Sa không nhận ra nàng, quay sang hỏi Tạ Khước Sơn: "Lại Sơn công tử, nữ nhân này, ngài muốn xử trí thế nào?"

Đám đông xì xào bàn tán, nhưng sợ hãi đao kiếm của người Kỳ, không ai dám đứng ra làm người dẫn đầu. Chỉ có Tạ Chú đẩy đám đông, đứng ra từ giữa tộc nhân Tạ thị, che chắn cho Nam Y.

Nam Y ngước mắt, nhìn thấy bộ trang phục nho sĩ trắng tinh của ông đứng sừng sững như cây tùng giữa gió lạnh thấu xương.

Tạ Chú như cây kim định biển, chỉ cần ông đứng đó, đám đông liền yên tĩnh lại. Ngay cả Nam Y cũng cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, dù không quen biết Tạ Chú, nhưng nàng cảm thấy lời ông nói nhất định đại diện cho công lý và lòng người.

Tạ Chú nhìn thẳng vào Tạ Khước Sơn, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh: "Tạ Khước Sơn, đây là phụ nhân của Tạ gia, không đến lượt ngươi xử trí."

Tạ Khước Sơn nhìn lại tam thúc của mình: "Tam thúc, nàng mạo phạm ta, ta giết nàng không được sao?"

Hoàng Diên Khôn vội vàng hòa giải: "Chư vị, hôm nay là lễ tang của Tạ đại công tử, mọi người đều đến đưa tiễn, không nên xung đột, nhất định có hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được!"

Hoàng Diên Khôn đến bên cạnh Tạ Khước Sơn, hạ giọng khuyên nhủ: "Lại Sơn công tử, sự phẫn nộ của dân chúng đã lên cao, nếu ngài kiên quyết giết quả phụ của đại công tử, chẳng phải càng chứng minh ngài có liên quan đến cái chết của đại công tử sao? Vì tương lai ngài có thể hành sự thuận lợi ở Lịch Đô phủ và Tạ gia, hôm nay dù thế nào, nàng ta cũng phải sống."

Tạ Khước Sơn nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.

Nam Y quỳ trên mặt đất, cúi đầu chờ đợi phán quyết cuối cùng dành cho mình.

Nàng đã đánh cược cả mạng sống, đặt cược vào việc có thể đẩy Tạ Khước Sơn vào thế tiến thoái lưỡng nan. Giờ đây, nàng không còn là tiểu khất cái sống chết như cỏ rác, mà là đại diện cho khí tiết của thế gia, đứng ở đỉnh cao của trung nghĩa, hắn nếu muốn ở lại Tạ gia và Lịch Đô phủ, thì không thể tuyệt tình, không thể giết nàng.

Mà nếu Tạ Khước Sơn cho phép Nam Y sống, thì Tạ gia càng không có lý do để xử tử nàng, nếu không sẽ có vẻ còn bất nhân hơn cả Kỳ nhân, thế gia càng sĩ diện.

"Thôi được," Tạ Khước Sơn thỏa hiệp, "Tần thị là liệt nữ, rất mực yêu thương huynh trưởng ta, nên có chút hiểu lầm với ta. Ta sẽ không so đo, để nàng tiếp tục giữ tiết cho huynh trưởng ta."

Bản án được tuyên, người được tha mạng.

Trong nháy mắt, Nam Y toàn thân thả lỏng, ngã quỵ xuống đất.

Nàng đã đặt cược tất cả, thậm chí không để lại cho mình chút sức lực nào để đứng dậy sau tai nạn. Nàng không nhớ mình đã trở lại Tạ gia như thế nào, chỉ nhớ mang máng, toàn bộ đám đưa tang hỗn loạn đến mức dường như vượt quá tưởng tượng của nàng.

Khi đó, nàng được nữ tỳ đỡ dậy đưa vào kiệu, thoáng thấy Tạ Khước Sơn dường như mỉm cười với nàng. Nụ cười đó có ý gì? Hay nàng nhìn nhầm?

Nhiều ý nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu nàng, nhưng nàng không có tâm trí suy nghĩ thêm. Trong đầu nàng chỉ tràn ngập một ý niệm lớn lao và hỗn loạn: Cuối cùng cũng sống sót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play