Sau tiệc liên hoan, danh tiếng của Du Thanh Ca liền truyền khắp Lý Trung. Thậm chí có người còn tò mò chạy đến cửa lớp 12A3 xem cô là ai, trong lúc nhất thời khách đến đầy nhà. Du Thanh Ca thậm chí thu được một đống thư tình, phạm vi từ trường chính đến chi nhánh.

“Không thể nào! Võ Điền của lớp 12A1 sao?” Tống Doanh tinh mắt, liếc một cái nhìn thấy chữ ký trên thư, “Tình Ca cậu quá lợi hại! Bạch mã hoàng tử của lớp A1 mà cậu cũng có thể lừa được sao?”



“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Du Thanh Ca có chút ngượng ngùng, “ Tôi không quen biết cậu ta…”

“Người ta quen cậu là được rồi!” Tống Doanh nói, “Stop! Ngày thường cậu ta lúc nào cũng là mắt cao hơn đỉnh đầu, thấy người đẹp còn không thèm nhìn đấy.”



Tống Doanh quen biết rất nhiều người Võ Điền là nhân vật nổi tiếng của lớp A1, A1 lại là lớp mà anh họ Tống Doanh chủ nhiệm, Tống Doanh tất nhiên không thể nào không biết người này. Nhưng mà cô cũng không thích Võ Điền, bởi vì cậu ta rất kiêu ngạo, luôn ra vẻ mình cực kỳ ghê gớm. Tống Doanh quen với một nữ sinh thích cậu ta, cũng đã từng bị cậu ta từ chối thô bạo.

“Cậu ta viết gì trong thư vậy?” Tống Doanh thấy Du Thanh Ca mở thư, thò lại gần xem thử, Du Thanh Ca vội che đi, nhưng Tống Doanh đã thấy được vài câu, “Cái gì ngôi sao ánh trăng, cậu ta cũng sến quá nhỉ? Như vậy đi, Tình Ca cậu hồi âm cho cậu ta, nói thư tình cậu ta viết đến không đủ tiêu chuẩn, bảo cậu ta tìm tôi viết giùm cho. Nhuận bút cũng không nhiều đâu, mời tôi ăn cơm là được.”



“Tống Doanh, không phải là cậu có ý với Võ Điền đó chứ?” Hà Đào trêu chọc Tống Doanh, “Lần trước bài học Đào Mông còn chưa đủ phải không?”

Tống Doanh đỏ mặt. Cô viết văn tốt đã nổi tiếng cả trường, thỉnh thoảng viết giúp người khác cũng là việc thường. Có một lần giúp một nữ sinh lớp khác viết thư tình cho nam sinh lớp cô ta, nam sinh kia đại khái là cảm thấy chuyện này không có gì để giấu giếm, đã đưa thư tình cho các nam sinh khác trong lớp xem. Kết cục chuyện này là hai người nên duyên, nữ sinh kia cũng khai thật với nam sinh là thư tình do Tống Doanh viết thay. Vốn dĩ việc này cũng không có gì, nhưng nam sinh kia có một bạn học tên là Đào Mông lại bởi vì lá thư tình này mà thích Tống Doanh, còn theo đuổi Tống Doanh nửa năm, đến mức Tống Doanh vừa nghe đến hai chữ “Đào Mông” liền giật thót. Sau đó liền từ chối viết thư tình thay cho người khác, nam sinh cũng không được. Chuyện này gần như cả năm khối lớp đều biết, Hà Đào giao du rộng rãi, càng không thể không biết. Cậu ta thấy Tống Doanh giễu cợt Du Thanh Ca, vì thế liền dùng gậy ông đập lưng ông.



“Hà Đào, đừng ở đó ba hoa chích choè nữa!” Cố Hàm liếc Hà Đào một cái, Hà Đào ngoan ngoãn im lặng.

“Tình Ca, cậu nghĩ thế nào? Là đồng ý hay là không đồng ý? Đây là lá thư thứ mười cậu nhận được trong bốn ngày rồi nhỉ? Hay là sắp xếp lại rồi đem nộp cho cô giáo?” Tống Doanh cười hỏi.

“Này, Tống Doanh cậu có ác quá không đấy?” Hà Đào nói.

“Có sao? Không có mà!” Tống Doanh trả lời, “Bọn họ và Tình Ca hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, chỉ nghe lời đồn đãi rằng cậu ấy xinh đẹp liền đưa thư tình tới đây, có thể thấy được một chút tâm thái. Bọn họ đều không nghiêm túc, chúng ta cần gì phải cho bọn họ mặt mũi?”



“Chẳng lẽ cậu chưa từng ‘ nhất kiến chung tình ’ với ai sao?” Hà Đào nhíu mày hỏi Tống Doanh.

“Tôi thích hình thức lâu ngày sinh tình.” Tống Doanh trả lời cậu ta, “Nhất kiến chung tình là thứ nông cạn không đáng tin nhất, tôi còn lâu mới chịu.”

“Chẳng lẽ lâu ngày sinh tình thì đáng tin sao? Cậu xác định ngày tháng trôi qua có thể sinh ra tình cảm, chứ không phải là do thói quen không muốn xa rời?” Hà Đào phản bác.

Tống Doanh bỗng nhiên cắn môi, không trả lời cậu ta. Hà Đào cũng cảm thấy chính mình nói chuyện có chút thái quá, liền im miệng.



“Các cậu không không cần gây gổ, mấy lá thư này tôi sẽ trả lại toàn bộ.” Du Thanh Ca hoà giải, “ Tôi phải thi đại học, không có thời gian nghĩ những chuyện này.”

“Cũng đúng, sắp phải vào đại học rồi, làm gì có tâm tư yêu đương? Thi đậu chỗ nào cũng chưa biết, cho dù có yêu nhau thì cũng là sau thu châu chấu nhảy được mấy ngày, có gì thú vị!” Tống Doanh tán thành cách nói của Du Thanh Ca, “Thi đại học lớn nhất!”

Cố Hàm cười đau khổ.

Nhưng lời Tống Doanh nói rốt cuộc không phải pháp luật, cũng không phải quy tắc chuẩn, lớp 12 đầy áp lực, dùng chuyện yêu đương điều hòa cũng không phải không tốt. Du Thanh Ca bị các nam sinh lớp khác tỏ tình mấy lần, liền hiểu sâu sắc: Trường cao trung trọng điểm cũng sản sinh ra “tên háo sắc” … có người còn nói như mình là tình thánh. Cũng may nam sinh Lý Trung cũng coi như có chút phong độ, Du Thanh Ca nói một câu “xin lỗi” thì đã đẩy lùi không ít người.

Nhưng cũng có lúc không đẩy lùi được, ví dụ như Võ Điền mà Tống Doanh cho là kiêu ngạo cực kỳ kia. Đối với câu nói “ xin lỗi” của Du Thanh Ca, cậu ta thực hiện nguyên tắc đẹp trai không bằng chai mặt, nói với cô ta: làm sao cậu biết chúng ta không hợp ở bên nhau, huống hồ cậu chưa từng thử, nếu cậu đã thử, nói chúng ta không hợp thì tôi mới từ bỏ, còn bây giờ cậu căn bản không hiểu tôi, không tiếp xúc với tôi, có lẽ chúng ta ở bên nhau là trời đất tạo một đôi thì sao…



Du Thanh Ca cảm thấy Võ Điền này thật ra rất thích hợp đi đóng kịch, đóng vai Đường Tăng trong《 Đại Thoại Tây Du 》, cậu ta dường như còn thích hợp với nhân vật này hơn cả La Gia Anh. Cô ta rất ít tiếp xúc với loại người có da mặt dày vượt xa người thường như vậy, nhất thời không biết phải đối phó như thế nào.

“Chỉ dựa vào việc cậu dong dong dài dài như vậy, thì các cô gái có ánh mắt một tí cũng không coi trọng cậu!” Giọng Hà Đào vang lên, “Không ngờ nam sinh được hoan nghênh nhất ở 12A1 lại như vậy, anh trai Tống Doanh thật đúng là xui xẻo, có một học trò như cậu.”

Du Thanh Ca không khỏi âm thầm trầm trồ khen ngợi, lời này của Hà Đào vừa hóa giải vừa công kích, quả thực là xảo chiêu.

“Cậu cậu cậu…” Võ Điền chỉ vào Hà Đào, lại nói không nên lời.

“Sao? Nói lắp à? Tôi là Hà Đào lớp 12A3, có giỏi cậu đi mách giáo viên đi!” Hà Đào kéo Du Thanh Ca, “Về phòng học thôi, trễ giờ rồi!”



Hai người đi về hướng phòng học, Hà Đào bỗng nhiên nói: “Thật ra thì Tống Doanh nói cũng đúng.”

“Sao?” Du Thanh Ca nghiêng đầu nhìn hắn, Hà Đào nhún nhún vai, nói: “Không quan trọng chuyện hiểu tính ý nhau, mà chỉ nhìn diện mạo của đối phương đã có tình cảm, thì thật là không đáng tin cậy.”

… Cậu ta đang nói Võ Điền kia sao, hay là nói chính mình?

Du Thanh Ca chỉ nghĩ thầm, nhưng không hỏi.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Có một câu nói gọi là “Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn đi lên núi”, dùng vào trong anh dạy nam nữ có nghĩa là thứ khó theo đuổi nhất chính là thứ tốt nhất. Số thư tình mà Du Thanh Ca nhận được từ sau sự kiện Võ Điền càng lúc càng nhiều hơn. Nhưng may mắn là sau tiệc liên hoan thì đã đến gần lúc thi cuối học kỳ, thi xong, dường như là bởi vì cấp trên chỉ thị không được học bù trong kỳ nghỉ đông, cho nên bọn họ có một tháng nghỉ ngơi … lớp 12, nghỉ muộn khai giảng sớm là điều không cần nói.

Các giáo viên dạy lớp 12 trước nay đều có hiệu suất kinh khủng, thi cuối học kỳ vừa mới hoàn thành thì đã có điểm, thành tích của Du Thanh Ca đã tốt hơn không ít. Du Thanh Ca nói thích phụ huynh của mình đây là công lao của Hà Đào, cho nên vào kỳ nghỉ đông trong những lúc Hà Đào đến nhà Du Thanh Ca dạy kèm cho cô ta, ba mẹ cô ta cũng không phản đối … suy cho cùng tất cả các phụ huynh đều sẽ phản đối con cái của mình "tụ tập" vào lớp cuối cấp như thế, lại kiên quyết không để con mình rời xa danh hiệu hạng nhất, đây là sự khởi đầu của hiệu quả giáo dục con cái và lợi ích hữu nghị.

Đối với Hà Đào mà nói, giảng bài cho Du Thanh Ca cũng là một loại ôn tập, cho nên cậu ta yên tâm thoải mái mà “Lãng phí thời gian”. Du Thanh Ca vô cùng băn khoăn, mấy lần nói với Hà Đào rằng mình đã quá làm phiền cậu ta, tốt nhất vẫn nên dựa theo tiền lương gia sư mà trả cho cậu ta thì hợp lý hơn. Hà Đào vung tay: “Cậu là bạn cùng bàn của tôi, không cần so đo nhiều như vậy.”

Vì thế Du Thanh Ca tiếp tục bị Hà Đào dạy học, mấy lần cô ta muốn hỏi chuyện của Hà Đào và Ngô Phi rốt cuộc là sao rồi, nhưng đều không thể hỏi ra miệng. Sau chuyện lần đó cô ta cũng rất hối hận, bản thân mình đã diễn câu chuyện một cách quá rõ ràng, cũng biểu hiện cả tình cảm của mình dành cho Hà Đào, thật sự là không sáng suốt. Thật ra thì lúc ấy chủ yếu là cô ta nhất thời kích động muốn nói cho Ngô Phi biết tình cảm chân thật của Hà Đào, cũng muốn nói cho cô ấy biết bọn họ là yêu nhau, muốn nói rằng mình chấp nhận chúc phúc cho bọn họ… Nhưng chuyện tình cảm làm sao có thể thể hiện trắng trợn như vậy? Ngô Phi chạy đến lớp A3 cùng hát với Hà Đào, đại khái chính là muốn lưu lại một kỉ niệm sau đó từ bỏ, nhưng lúc đó cô ta lại đứng ra, rất có thể sẽ làm Ngô Phi đổi ý… Nhưng nếu sau đó mới chậm rãi nói ra, thì có thể Ngô Phi đã hoàn toàn từ bỏ, có nói gì cũng không còn ý nghĩa… Tổng hợp hết thảy suy xét, khi đó quả thật chính là cơ hội duy nhất của Hà Đào.

Nhưng đối với Hà Đào mà nói, tình cảm bị lộ ra trước công chúng có phải là một chuyện rất mất mặt và xấu hổ không? Hơn nữa tình cảm này, chính bản thân cậu ta cũng không thừa nhận.

Du Thanh Ca thấu hiểu lòng người, nhưng cô ta lại không biết cách xử lý tình cảm phức tạp. Sau đó Hà Đào hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, Du Thanh Ca cũng vờ như chưa xảy ra chuyện gì. Tuy rằng trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Qua năm mới xong thì sắp khai giảng, trước khi khai giảng hai ngày, Hà Đào bỗng nhiên nói muốn mời Du Thanh Ca đi xem phim, Du Thanh Ca nói được. Hai người đến rạp chiếu phim gần đó, phim bắt đầu được vài phút, thì Du Thanh Ca đã hoàn toàn bị thu hút. Đó là một bộ phim nhựa không nổi tiếng, đạo diễn diễn viên biên kịch cũng chưa có tên tuổi gì. Nhưng tình tiết câu chuyện rất tốt, xúc động lòng người, diễn viên diễn cũng vô cùng nhập tâm, khiến người xem hoàn toàn bị chinh phục.

Xem phim xong, Du Thanh Ca vẫn còn chìm đắm trong tình tiết, Hà Đào đưa Du Thanh Ca đến một tiệm ăn ở gần đó ăn chút gì… Lúc các món ăn được đưa lên, Du Thanh Ca vẫn còn đang xuất thần, Hà Đào quơ tay trước mắt cô ta vài cái: “Hồn trở về! Hồn trở về!”

“A?!” Du Thanh Ca lấy lại tinh thần, “A, xin lỗi! Tôi thất thần!”

“Xem ra cậu rất thích phim ảnh.” Hà Đào cười nói, “Có nghĩ tới tương lai sẽ phát triển trong lĩnh vực này không?”

Du Thanh Ca cười đau khổ, cúi đầu: “Đây là chuyện mà tôi có thể quyết định sao?”

“Vì sao lại không?” Hà Đào kiên định nói, “Tương lai của cậu đương nhiên phải cho chính cậu quyết định!”

“Cậu đã nói người có can đảm thì có thể theo đuổi giấc mộng, người không có can đảm thì chỉ có thể thỏa hiệp.” Du Thanh Ca nói, “Tôi rất sợ, tôi không có can đảm, cho nên tôi chỉ có thể thỏa hiệp.”

“Đối với tôi và Cố Hàm mà nói, bóng rổ chỉ chiếm cứ thời gian vận động sau khi học hành vất vả của chúng tôi. Đối với cậu mà nói có phải là như vậy không?” Hà Đào hỏi.

“Tôi…” Du Thanh Ca không thể trả lời “Đúng vậy”, đối với cô ta mà nói, diễn xuất là tình yêu duy nhất.

“Chỉ cần thật sự muốn làm, thì bất cứ ai cũng có can đảm.” Hà Đào nói, “Thanh Ca, tôi cảm thấy cậu có thể. Thứ nhất tôi nhận thấy cậu thật sự rất yêu thích ngành nghề này, thứ hai tôi cảm thấy cậu rất có năng khiếu, vô cùng có năng khiếu. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà cậu có thể tự biên tự diễn một vở kịch, hơn nữa còn diễn xuất sắc như vậy… Cậu là người có năng khiếu nhất trong số những người tôi từng gặp, tôi không hi vọng cậu sẽ lãng phí năng khiếu của mình.”

“Nhưng ba mẹ tôi muốn tôi học đại học…”

“Điện ảnh, học viện nghệ thuật cũng là đại học, quan trọng không phải là tên trường nào, mà là cậu có thật lòng muốn học hay không.” Hà Đào ăn một miếng, “Thanh Ca, tôi cho rằng cậu nên kiên định với suy nghĩ của mình, tự quyết định chuyện của mình. Cậu có biết màn trình diễn của cậu ngày hôm đó đã khiến cho tôi chấn động đến mức nào không? Vẻ mặt hạnh phúc và kiên quyết của cậu lúc đó giống như không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản hoặc thay đổi quyết định của cậu. Tôi sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới có thể nhìn thấy hai chữ "lý tưởng" trên mặt người bên cạnh mình.”

“Ba của tôi nói, xã hội này sẽ khiến cho lý tưởng bị bào mòn, chỉ còn lại hiện thực. Cho nên ông ấy đã bảo tôi nhanh chóng từ bỏ.” Du Thanh Ca cầm chiếc đũa, xoay tới xoay lui trong tay.

“Tôi vẫn luôn cho rằng, người trưởng thành dùng vài chục năm kinh nghiệm cuộc sống của mình để dạy dỗ chúng ta, là một chuyện rất không công bằng.” Hà Đào nói, “Huống chi kinh nghiệm của bọn họ chưa chắc là đúng, một ngàn người sẽ có một ngàn Hamlet, Thanh Ca, tôi không tin tất cả mọi người trên đời chỉ có một mục tiêu.”

“Tôi…”

“Cuộc sống là của cậu, tôi chỉ khuyên bảo, không nhất định phải thuyết phục cậu. Chỉ là tôi hy vọng cậu có thể lựa chọn con đường tốt nhất cho mình, nhất định không hối hận, cũng không quay đầu lại.” Hà Đào nói, “Chúng ta chỉ có một lần để sống, không có cơ hội lãng phí.”

… nếu như chọn học nguyện vọng hai kia, thì tốt rồi …

Du Thanh Ca bỗng nhiên ngẩng đầu, kiên quyết gật đầu với Hà Đào: “Hà Đào, cảm ơn cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play