Bài hát này, hắn cũng biết… Này, cô gái, tất cả tình yêu đều có người cạnh tranh. Tôi không ghen tị với hạnh phúc của hai người, tuy rằng cuộc sống của tôi luôn có nhiều khúc mắc. Anh ấy cũng không tệ, sự lựa chọn của chúng ta không là trùng hợp. Cô dùng thanh xuân của mình để giả thuyết, tôi biến những thứ mất đi trong cuộc sống thành chiến công.

“Không có gì kỳ lạ, tôi đã mệt mỏi với việc níu kéo. Không có ai thiếu ai là không được, cho dù có thay lòng đổi dạ thì cũng không phải là tội không thể tha.” Tống Doanh thì thầm, giọng nói quanh quẩn trong không gian cầu thang.



“Nhưng mà cậu không trách cậu ta, cậu trách bản thân mình. Cậu buông tha cậu ta, lại không buông tha chính cậu.” Cố Hàm nói một câu khiến Tống Doanh cuống quít ngẩng đầu: “ Tôi không có…”

Ánh mắt hắn sáng ngời, sáng đến mức chiếu thẳng vào trái tim cô. Lớp vỏ bọc kiên cường mà cô ngụy trang trong khoảnh khắc này bị bóc trần không có chỗ dung thân.

“Thật sự không có?” Hắn ép sát thêm một bước.

Thật sự… Có…

Cô có thể buông Mạnh Xuyên Giác, nhìn bọn họ vui vẻ ngọt ngào bên nhau, rõ ràng là đau khổ nhưng lại không thể rời mắt được. Từng này trôi qua, cô vẫn đứng ở những nơi cậu ta đã đi qua… cũng có thể nói bọn họ đã từng đi qua, chờ cậu ta đi lướt qua cô xem như không thấy, nhiều nhất là chỉ chờ được một cái gật đầu, hoặc một ánh mắt, một nụ cười.

Cô luôn tra tấn chính bản thân mình, cô luôn tự ngược đãi mình. Trong mỗi một lần gặp nhau như vậy chỉ vì để càng thêm ghi nhớ sự đau khổ của mình. Cho dù như thế nào cũng không để bản thân mình từ bỏ, từ bỏ cảm xúc trong lòng mình, cho dù tình cảm này đã không nhận được hồi báo.



Bọn họ không sai, người sai chính là cô… Cô đã không níu giữ cậu ta, ngày đó cô đã quá mức ngây thơ khi yên tâm như vậy, cô để mặc cho vấn đề của bọn họ càng lúc càng sinh sôi phát triển, lại ngây ngốc tin tưởng luận điệu “Người yêu tri kỷ” của cậu ta. Cô quay lưng lại với hi vọng của mình mãi mãi, vì vậy cô đã sai cậu ta có thể mãi mãi rời bỏ cô, còn cô thì không, giờ đây chỉ còn một mình cô đi về phía trước.

“Cậu còn hi vọng điều gì chứ? Một ngày nào đó cậu ta sẽ quay lại, phát hiện ra người mình thích vẫn là cậu à? Sau đó hai người sẽ bắt đầu lại một lần nữa sao? Chính vì vậy mà còn nhớ mãi không quên, chính vì vậy mà cậu thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu ta …” Cố Hàm truy hỏi, cố nuốt xuống sự chán ghét trong lòng, “Căn bản là cậu vẫn hi vọng có thể bắt đầu lại với cậu ta, cậu cũng chưa từng buông bỏ cậu ta, cậu chỉ tha thứ cho người đã khiến cậu ta thay lòng đổi dạ mà thôi!”



“Tôi không có…” Cô không có, chỉ là thói quen của cô sau khi thất tình, vẫn tiếp tục nhớ, vẫn tiếp tục yêu mà thôi.

“Cậu không có?” Cố Hàm tay phải cầm bài thi, tay trái kéo cô tới, giam cô vào góc tường, “Cậu không có?”



“Chỉ là thói quen…” Tống Doanh tay phải níu lấy cổ áo, đây là động tác vô thức của cô, muốn che giấu cổ họng đang nghẹn ngào.

“Thói quen đáng chết vẫn luôn thích cậu ta, hơn nữa không muốn thay đổi mà thôi, phải không?” Cô chỉ là thói quen, thói quen khiến cho bản thân mình trở thành nửa sống nửa chết, thói quen xẻo từng miếng thịt trái tim mình, đồng thời còn lộ ra vẻ mặt không sao cả mà mỉm cười. Cô chỉ là quen bỏ qua cho mọi người, nhưng lại không tha thứ cho chính mình!

“Tôi…” Sự đau đớn giữa khe hở ngón tay càng thêm mãnh liệt, nước mắt rơi xuống má, máu đã tràn qua mu bàn tay.



“Cậu… cậu làm sao vậy?!” Cho dù ánh sáng tối tăm, Cố Hàm cũng không mù đến mức không thể nhìn thấy màu đỏ nổi lên trên màu trắng, hắn một trận hoảng hốt, bài thi trên tay phải rơi xuống đất, hắn vội cầm lấy tay cô. Tay phải cô, chỗ ngón trỏ và ngón giữa có một vết thương đang chảy máu.

“Không sao, chỉ là lúc lấy bài thi bị giấy cắt trúng.” Bén, giấy rất sắc bén, đúng lúc cắt vào tay cô đau đớn, che giấu sự đau đớn trong lòng.

“Cậu cố ý?” Cố Hàm nhăn mày thật chặt, ánh mắt sắc bén vô cùng, nắm lấy tay cô lại cực kỳ dịu dàng.

“Cố ý?” Cố ý cái gì?

“Cố ý làm mình bị thương, cố ý tra tấn mình, hy vọng cậu ta chú ý phải không?” Hắn dùng tay trái chống tường, bao vây lấy cô, khiến cô không có chỗ trốn tránh.

“Tôi…” Tống Doanh không biết nên nói như thế nào, sự chần chờ này khiến Cố Hàm càng tức giận. Giận cô tự tra tấn mình, giận cô rõ ràng đã không còn quan hệ gì với Mạnh Xuyên Giác, nhưng vẫn không ngừng nhớ đến cậu ta. Kiểu suy nghĩ này của Tống Doanh, rất giống và "chuẩn mực của liệt nữ" thời xưa, kiên quyết như một cái giếng cổ không gợn sóng, trong thời đại tình yêu thích ăn nhanh, sao cô lại có thể làm khó mình như vậy?



Cố Hàm tức giận trong lòng, nhưng vẫn không thể nào phát hoả trước nước mắt Tống Doanh cho nên đành nỗ lực chịu đựng. Hắn duỗi tay muốn lau nước trên khoé mắt cô, Tống Doanh lại quay đầu trốn sang bên cạnh. Bàn tay Cố Hàm cương cứng giữa không trung, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào với cô gái quật cường trước mặt.

“Ủa? Sao lại có bài thi rớt dưới đất thế này?” Một giọng nữ truyền đến, Tống Doanh chấn động, đẩy Cố Hàm ra.

Đi dọc theo sườn cầu thang lên trên, là người quen, một nam một nữ, ngây ngốc lăng ở thang lầu trung gian.

“Mạnh Xuyên Giác, Lưu Lị Dĩnh, tôi không cẩn thận làm rơi bài thi, giúp tôi thu dọn một chút được không?” Tống Doanh cười, khẽ gật đầu với bọn họ, cố nén nghẹn ngào. Cô đứng bên cạnh cửa sổ, ngược sáng, bọn họ không nhìn thấy mặt cô. Cô cúi xuống, tay phải vươn ra nhặt bài thi.

“Tay của cậu…” Cố Hàm giữ chặt cô, “Khoan lo cho bài thi đã, chúng ta đến phòng y tế.”

“Có khăn tay không?” Tống Doanh lẳng lặng hỏi.

Cố Hàm lục tìm trong túi, lấy ra một chiếc khăn tay màu lam, lại dắt tay Tống Doanh, nhẹ nhàng lại cẩn thận băng bó cho cô.

Bốn người đều không nói lời nào, khiến người ta có chút xấu hổ. Mạnh Xuyên Giác cười cười: “Cậu vẫn không thích đến bệnh viện.” Nói xong liền cúi xuống, nhặt bài thi, Lưu Lị Dĩnh giúp cậu ta. Cố Hàm băng vết thương cho Tống Doanh xong, cũng thu dọn bài thi. Chỉ có Tống Doanh đứng một bên, tay trái cầm tay phải giữ khăn tay.



Ba người nhanh chóng làm xong, Mạnh Xuyên Giác đưa bài thi cho Tống Doanh, Cố Hàm vội vàng tiếp nhận. Mạnh Xuyên Giác mỉm cười, cầm bài thi của lớp mình, gật đầu với Tống Doanh rồi cùng Lưu Lị Dĩnh đi mất.

Tống Doanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cô giơ tay phải lên, lại dùng chiếc khăn tay kia xoa xoa nước mắt.

“Cậu ta đã hiểu lầm.” Cố Hàm nói, thử thăm dò.

“Thì đã sao chứ?” Tống Doanh nhẹ nhàng mỉm cười, “Tôi và cậu ta, căn bản không có khả năng.”

… Chúng ta sẽ như thế nào khi chúng ta còn ở bên nhau, chúng ta vẫn giống nhau? Giống như kết thúc biết rõ rằng anh không sai và em muốn mình tha thứ… em không thể tha thứ, làm thế nào em có thể tha thứ?



“Tôi và cậu ta vĩnh viễn cũng không thể quay trở về như ngày xưa được nữa, tôi tự tra tấn chính mình, tôi đã đau đớn quá nhiều lần, chỉ là tôi muốn mình hiểu rõ, chúng tôi không thể quay trở lại.” Tống Doanh che lấy miệng vết thương trên tay phải, “Cho dù đau đến mức nào tôi cũng muốn mình phải nhìn cho rõ ràng cậu ta và người mới như thế nào, tôi tự nói với chính mình mãi mãi cũng không nên hi vọng nữa. Không có khả năng.”

Yêu sao? Có lẽ. Muốn gặp sao? Đúng vậy. Không được từ bỏ sao? Không sai. Nhưng mà không thể chờ đợi bởi vì không có cách nào để chờ đợi nữa. Loại cảm xúc như yêu thích, là để lại cho chính mình chứ không phải cậu ta.

“Thích cậu ta chỉ là cảm xúc đơn phương của tôi. Không muốn quên đi, cũng là thói quen của tôi. Tôi đau khổ là do tôi tự làm tự chịu, không có liên quan gì đến người khác.” Cho nên, Cố Hàm đột nhiên chỉ trích cô mới là chuyện kỳ lạ.

“Cậu tự tra tấn bản thân mình, những người quan tâm cậu sẽ cảm thấy rất đau lòng.” Anh chàng ở đối diện thốt ra một câu.

“Người quan tâm tôi…” Giọng điệu trở nên vui vẻ tinh nghịch, cô nhắm mắt lại, hỏi, “Ở nơi nào?”

“Sự đau khổ của tôi, có ai biết được? Tôi tự ngược đãi bản thân mình, thì có ai biết được? Tống Doanh có một khuôn mặt là đặc biệt thiết kế riêng cho những người quan tâm cô, Tống Doanh vui vẻ Tống Doanh kiên cường Tống Doanh không lo không nghĩ… Ha ha, không lo không nghĩ…”

Bỗng dưng một đôi cánh tay dang ra ôm lấy cô, bỗng nhiên một bờ môi tiến tới trước mặt cô, hôn lên khoé môi cô.

“Luôn có người quan tâm đến cậu! Chỉ sợ là cậu tự khép kín trái tim mình, không cho người khác quan tâm.” Bờ môi di chuyển đến bên tai cô, nhẹ nhàng thì thầm, giọng điệu vẫn có chút tức giận.

Có một chỗ nào đó ở trong lòng giống như vừa bị phá vỡ, một loại cảm xúc xôn xao không ngừng. Chưa từng thân mật với người khác phái như vậy, nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu, chỉ có hoảng loạn. Cánh tay hắn ôm thật chặt… A… Cánh tay…

“Bài thi tiếng Anh!” Tống Doanh nhảy ra, nhìn bài thi rơi đầy mặt đất. Bộ bài thi này thật quá xui xẻo, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị rơi hai lần.

“Ai bảo nó cắt trúng tay cậu, bị rơi cũng đáng đời.” Kỳ lạ là anh chàng có khuôn mặt lạnh lùng cũng biết nói kiểu bông đùa như vậy.

“Cũng đâu phải là mấy bài thi này cắt, bị liên lụy cũng không đến mức như vậy.” Khuôn mặt cô đỏ lên, cúi đầu nhặt bài thi, không dám nhìn hắn.

Cô không ngẩng đầu, cho nên không biết, người cùng lúc cúi xuống nhặt bài thi kia, khuôn mặt còn đỏ hồng hơn cô.

___________

Bây giờ chúng ta còn nhỏ, đợi đến khi sương nhuộm đẫm rừng, đậu đỏ đã chín, nếu bầu trời không thay đổi, những đám mây trắng cũng không thay đổi, cậu không thay đổi, tôi không thay đổi, thì chúng ta sẽ hoàn thành giấc mơ này!

Tống Doanh lật quyển vở, viết một vài câu không biết đã xem được từ đâu vào: “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi; đôi thị với ngạn, lưu tất thoan chi; bước cao hơn người, chúng ta ắt sẽ có thể bay.” “Cậu có lý lẽ của cậu tôi có lý lẽ của tôi. Còn thực tế là như thế nào thì chỉ có ông trời mới biết.” “Một bên vẫn luôn ngâm nga câu trả lời tiêu chuẩn, một bên phản bác lại đáp án tiêu chuẩn, điều này có nghĩa là chúng ta đang ở tuổi dậy thì.” “Còn có nghĩa là chúng ta vẫn còn nhỏ”.

Chúng ta còn nhỏ, nhỏ đến mức nào? Tiểu học? Cấp hai? Cấp ba? Đại học?

Tống Doanh không biết đáp án, lúc cô học tiểu học, hai từ “Yêu đương” cũng liên tiếp xuất hiện. Nhóm “người lớn” xem mãi mãi không biết trong lòng trẻ con đang suy nghĩ điều gì, ngay cả bọn nhỏ cũng không thể tự biết. Nhưng mà khi tình yêu trên thế gian này bắt đầu trở nên rẻ tiền, bạn có thể đổ lỗi cho những đứa trẻ đã không được dạy dỗ đúng cách. Tình yêu ở tiểu học, là đối với người khác giới có rất nhiều tò mò và hảo cảm mông lung, có một số đứa trẻ nhìn vào thế giới người lớn, coi đây là tình yêu. Khi đó vẫn còn chưa rõ cái gì gọi là nam nữ nắm tay. Cấp hai, là sự bắt đầu khát khao tình cảm, nghĩ thầm anh chàng ở bên cạnh vì sao đến giờ phút này vẫn chưa đi ngang cửa sổ lớp chúng ta, bắt đầu mơ hồ biết bản thân mình đã trưởng thành, biết mình thích tiêu điểm trong đám người kia. Cậu tỏ tình với tôi, tôi biết rõ tất cả, chúng ta có vô số ngày mai. Cấp ba, bắt đầu biết cậu trai nào đẹp trai gia đình giàu có, phong độ có tài hoa... Có người nói học sinh tiểu học là một đội, học sinh trung học là từng đống, sinh viên là một đôi. Không ngờ chỉ mới cấp 3 thì đã có rất nhiều đôi.

Cấp hai còn nhỏ, như vậy cấp 3 là lớn sao? Nếu cấp 3 là nhỏ thì đại học có được gọi là lớn không? Đại học thì sao? Có còn nhỏ không? Như vậy rốt cuộc đến khi nào mới là trưởng thành? Bốn năm trước Tống Doanh và Mạnh Xuyên Giác, bốn năm sau Tống Doanh và Cố Hàm, có phải là không có gì khác biệt không?

Chờ khi đậu đỏ chín, bài hát Đậu Đỏ của Vương Phỉ có câu: Có những lúc, có những lúc em đã tin rằng mọi chuyện rồi sẽ kết thúc. Chuyện hợp tan cũng là lẽ thường tình, không có gì là trường tồn bất tận.…

Cô còn chưa từng vì cậu ta nấu đậu đỏ thành vết thương triền miên, còn chưa từng cùng nhau chia sẻ nỗi buồn của sự tương tư thì cô và cậu ta đã mỗi người một phương. Thật ra có lẽ ngay cả chính cô cũng biết, cô và cậu ta vốn không có tương lai, câu chuyện của cô và cậu ta nên ở lại trong khuôn viên trường trung học cơ sở, chứ không phải là một thế giới rộng lớn hơn. Cô và cậu ta đã sớm ở hai bên bờ sông thời gian, chỉ có thể nhìn sang bờ bên kia mà thôi. Cậu ta bây giờ ngay cả đầu cũng không muốn ngoáy lại, chỉ là cô vẫn còn đang chờ đợi mà thôi.

Buông sổ ghi chép xuống, cô lấy mấy quyển nhật ký nhét đầy một góc tủ quần áo ra, nhẹ nhàng lật xem. Sổ nhật ký đều là bao bì bằng da, thật dày, ở giữa còn kẹp vài nhánh hoa cỏ xanh đỏ trắng, đã khô vàng một mảnh. Ngón tay cô nhẹ nhàng xẹt qua tờ giấy trong quyển nhật ký dày cộm, nhìn dấu chấm than nặng nề và chữ "đáng ghét" thật lớn ở giữa các dòng chữ nhỏ hơn, trên môi hiện ra một nụ cười, nụ cười mang theo chút chua xót. Sau 5 năm rưỡi, nhìn lại những dòng chữ của ngày còn chưa hiểu chuyện kia, chỉ có thể cười khổ.

Thiếu nữ năm xưa, bây giờ đã là xa xăm như vậy sao?

Thì ra đã từng, thật chất là lơ đãng và non nớt, lại ở thời niên thiếu khinh cuồng lưu lại dấu vết.

Đến thì dễ, đi mới khó, mấy chục năm đi lại trên đời, phân dễ phân, tụ khó tụ, yêu và hận thiên cổ sầu…

Tới tới lui lui tụ tụ tán tán, hôm nay ngày xưa cũng chỉ có thể tìm được trên giấy. Đầu ngón tay lướt qua, cho dù không có cách nào quay trở lại, giống như bài thơ của Tô Đông Pha mà cô yêu thích nhất: Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo, Hồng phi ná phục kế đông tây? (*)

Hôm nay tuyết bay đầy trời đã không còn là tuyết của ngày hôm qua, ngay cả khi đều là nước hòa tan bốc hơi rồi ngưng đọng, thì sau tất cả cũng đã có một vài thay đổi.

Những thứ trong nhật ký đã không còn quen thuộc nữa, nhưng đó đích thực là do cô đã viết ra. Khi đó tiếng cười không thể nghe thấy, trên trang giấy có lẽ vẫn còn lưu lại một chút nước mắt nhưng cũng chỉ là màu vàng nhàn nhạt nhăn nhúm mà thôi. Tống Doanh xuất thần nghĩ đến ngày xưa, cố gắng tìm lại niềm vui và hạnh phúc đơn thuần lúc trước, mâu thuẫn và giãy giụa, yêu một cách ngây ngô, rồi lại phát hiện tâm thái đã già nua ở hiện tại chỉ mới 18 tuổi.

Thì ra tất cả mọi thứ, sau một cái xoay người, thì đã không thể quay trở lại nữa. Phần ngây thơ kia, chỉ có thể ở lại giữa những trang giấy mỏng, nếu như không tình cờ mở ra, thì có lẽ đã trôi vào quên lãng!

Thật ra thì những mối tình đầu như có như không kia, vốn cũng là như giấy và ảnh ố vàng, chỉ chờ một thời điểm nào đó mở ra, đem tất cả đau khổ và ngọt ngào hóa thành nụ cười lạnh nhạt trong phút chốc. Con người chính là đem từng đoạn tình cảm ở hiện tại hóa thành quá khứ nhạt nhẽo, mới có thể không ngừng tiến về phía trước.

Chỉ là, cô bây giờ còn chưa quên mất, bởi vì còn chưa đến thời điểm quên mất. Khi rừng phủ hơi sương, nhuộm chín đậu đỏ, trên không trung mây trắng chưa thay đổi, cô chưa thay đổi, cậu ta lại thay đổi. Căn bệnh hay quên của cô có vài thời điểm không tốt, cho dù cô tin tưởng một ngày nào đó, cô sẽ hủy diệt được mối tình đầu kia, nhưng giờ phút này, cô vẫn chưa quên, chỉ là giờ phút này mà thôi.

Cho nên, cô không thể mang theo ký ức chưa biến mất mà tiếp nhận một người khác, cho dù cô có chút hoảng loạn và xao động.

Tống Doanh lại không ngờ tới, cho dù cô đã có chút quên đi, thì từng câu từng chữ trong nhật ký cũng sẽ nhắc nhở cô. Mỗi lần khi cô mở nhật ký ra cũng chính là đang nhắc nhở mình.

Nhắc nhở mình, không được quên những năm tháng đó, không được quên người đó…

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Thứ ba ngày 18 tháng 11 năm 1997, trời quang.

Hôm nay trong tiết Toán, mình đã không thể nhìn rõ được bảng đen. Giáo viên ghi ra các vấn đề cần phải nhớ, có liều mạng chớp mắt cũng vô dụng, còn đang sốt ruột thì tên Mạnh Xuyên Giác kia lại ở bên cạnh lớn tiếng đọc đề bài, mình đã ghi lại các câu hỏi. Gần đến thời gian tan học, đấu tranh nửa ngày, mình mới nói với cậu ta một tiếng "cảm ơn". Tên kia lại cười hề hề buông ra một câu: "Tôi đọc cho Lưu Học Ninh, không phải đọc cho cậu.”

Đáng ghét!!!!!!! Cô giáo xếp chỗ gì thế này? Vì sao lại cho mình một người bạn cùng bàn đáng ghét như vậy??????????

Từ lúc bắt đầu nhập học, mình và cậu ta đã nhìn nhau không vừa mắt. Khi đó còn chưa chia bàn, cậu ta và bạn tiểu học của mình Thường Khải ngồi cùng bàn, ngồi ở phía sau mình. Thường Khải là loại người thành tích không tốt miệng không nhỏ, luôn tuyên truyền mình ngoan ngoãn thế nào ở tiểu học, cũng đặt biệt danh cho mình là “gan heo” ( đồng âm với gậy trúc, bởi vì mình tương đối cao gầy) rồi công bố cho thiên hạ. Mạnh Xuyên Giác bị cậu ta ảnh hưởng, cũng nói vớ vẩn về mình. Sau đó trong một lần thi, nghe nói là thi đầu vào, có tính xếp hạng. Thường Khải tất nhiên là xếp chót, Mạnh Xuyên Giác cũng chỉ có top 16 mà thôi. Cô giáo dựa theo thành tích mà chia tổ, nhờ điểm cao, mình liền ngồi cùng bàn với cậu ta. Mấy ngày đầu mình và cậu ta hoàn toàn không nói lời nào, cậu ta cũng chỉ nói chuyện tán gẫu với Lưu Học Ninh nói chuyện phiếm. Khi cậu ta và Lưu Học Ninh dần dần thân thiết, nội dung nói chuyện phiếm của họ cũng từ việc học tập đến gameshow TV và tiểu thuyết. Hai ngày trước bọn họ nói tới Cổ Long, mình đã gần như nhịn không được mà xen vào, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng thu hồi được. Hừ, mình còn lâu mới chủ động nói chuyện với cậu ta!

Cậu ta là loại con trai mình ghét nhất, tự cho là hay lắm, thích cười nhạo người khác, với ai cũng tỏ ra thân thiện, mình thì hướng nội, vậy thì sao chứ? Không thích ở chung với người khác cũng nào phải là khuyết điểm gì, chiều cao vượt trội cũng không phải khuyết tật, bọn họ dựa vào cái gì mà cười mình?

Là mình lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân, cho rằng cậu ta đọc lớn tiếng như vậy là vì nhìn thấy biểu hiện khó xử của mình muốn giúp mình một chút. Hừ, còn lâu mới tốt bụng như vậy! Uổng công mình còn nghĩ có nên cho cậu ta mượn hai quyển truyện võ hiệp ở trong nhà không… tuy rằng Cổ Long mình không có đủ bộ nhưng 15 bộ Kim Dung thì mình đều có! Có một vài người không thể cho sắc mặt tốt! Sau này mình sẽ không nói chuyện với cậu ta nữa, xem ai sợ ai!

Mình ghét Mạnh Xuyên Giác! Rất ghét!

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Thứ hai ngày 21 tháng 09 năm 1998 trời âm u.

Mình rất thích loại cảm giác này.

Hôm nay đi học cô giáo giảng một đề bài, cả hai cùng đồng thời nói ra đáp án. Cùng nhìn nhau cười thấy được sự ăn ý trong mắt đối phương.

Lúc nghỉ trưa, xem tạp chí "Mỗi Người Một Bản" của trường, trong đó có một bài viết khiến mình cười ngặt nghẽo. Bài viết nói, câu nói "Quyết thổ hạ thượng thượng thác quyết cống bao mao quất dữu" (**)mà Lỗ Tấn trích dẫn trong 《 từ Bách Thảo Viên đến tam vị phòng sách 》 là sai. “Như vậy, chẳng lẽ là nhà văn cách mạng vĩ đại đại diện cho giai cấp vô sản chúng ta, Lỗ Tấn tiên sinh đã sai rồi sao? Tất nhiên là không! Lỗ Tấn tiên sinh viết như thế là có thâm ý, là muốn thông qua sai lầm này, phản ánh chế độ giáo dục cổ hủ là không hợp lý. Thông qua ký ức sai lầm của một đứa trẻ, chứng minh tám sai lầm đối với con người …”

Gần như cười đến đau sốc hông, thì ra, Lỗ Tấn cũng có lúc sai lầm và quên đi kiến thức chính là có thâm ý khác!

Cậu ta ở bên cạnh nhìn vào bài viết này mỉm cười và nói: “Bởi vì ông ấy là Lỗ Tấn, cho nên ông ấy luôn luôn đúng. Ngay cả khi ông ấy đọc bài viết này một mình rất có thể cũng sẽ sờ đầu: ‘ A, nhớ lầm rồi! ’ người khác cũng sẽ nói ông ấy không sai.”

Cô vừa cười điên cuồng vừa gật đầu, với cậu ta cho dù không nói rõ cũng sẽ hiểu được ý nhau. Loại cảm giác này, có phải giống như kiểu tri âm tri kỷ của Bá Nha Tử Kỳ không? Mình, và Mạnh Xuyên Giác.

Đúng là như vậy gần một năm ngồi cùng bạn từ không nói chuyện với nhau cho đến tâm sự về nhân sinh biết được suy nghĩ của đối phương, sẽ không bẻ cong ý tưởng của người kia. Cảm giác này nếu không gọi là tri kỷ thì gọi là gì?

Tri kỷ …

Nhưng mà lại không giống như tri kỷ. Mỗi khi nhìn thấy cậu ta mình sẽ hoảng loạn, không nhìn thấy cậu ta thì sẽ nhung nhớ. Mỗi khi cậu ta cười có thể khiến cho tâm trạng lo lắng của mình trở nên nhẹ nhàng, lại có thể khiến cho mình đang bình thản trở nên bối rối. Tâm trạng của một ngày giống như trộn lẫn vô số gia vị món ăn, mỗi một đũa là hương vị khác biệt, có lẽ ngay cả Hồng Thất Công cũng không phân biệt được, những hương vị này rốt cuộc là đã được tạo thành như thế nào.

Ngọt ngào, đau khổ, chua xót, có người nói đây là hương vị của mối tình đầu.

Mối tình đầu? Làm sao có thể như vậy? Mình sẽ không thích ai đó, cho dù mình đã hi vọng rất lâu. Loại tình cảm yêu thích này, sẽ tồn tại ở trên người mình sao?

Sẽ không! Mình sẽ không thích cậu ta, sẽ không đâu!

Mình đang còn ta là bạn tốt, là bạn rất tốt. Cậu ta hiểu mình mình cũng hiểu còn ta, ngoại trừ Lương Tố và Thiệu Y Hoa ra, cậu ta là bạn tốt nhất của mình, có lẽ, cậu ta đã vượt qua cả Thiệu Y Hoa, chỉ thua Lương Tố đã cùng mình lớn lên mà thôi.

“Nè … bài này!” Mạnh Xuyên Giác gọi... Không thể tiếp tục viết, nghiên cứu đề bài thôi. Hì hì.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Thứ sáu ngày 26 tháng 11 năm 1999, trời quang.

Thật vậy sao? Chuyện khó tin thế mà lại trở thành sự thật?... tuy rằng mình vẫn luôn hi vọng nó trở thành sự thật. Nói không muốn là giả, tuy rằng mình biết cũng không có bao nhiêu hi vọng, nhưng trong lòng vẫn ôm hi vọng. Ngày hôm qua sau khi quyển nhật ký này bị cậu ta lấy ghi, mình vẫn luôn lo sợ và chờ mong.

Khi cậu ta trả lại mình quyển nhật ký, mình đã hoảng loạn như thế nào, cầu nguyện như thế nào?! Hai tờ giấy viết thư kia, là mình đã dùng can đảm lớn đến mức mới có thể mở ra được! Khoảnh khắc kia… mình đã hạnh phúc… như thế nào…

Trong lòng dường như là không thể xác định, giống như trong mộng vậy, tất cả đều như là trong mộng. Nhưng mình biết, đó là sự thật. Cậu ta, thật sự, nói mình thích cậu với mình.

Đúng vậy, cậu ta nói, cậu ta thích mình.

Cậu biết không? Cậu là người tinh ranh nhất. Chỉ có khi cậu đọc được nhật ký của tôi, xác định tâm ý của tôi, cậu mới chịu mở lời với tôi… à, không, là viết ra từ… “ thích” với tôi, không phải sao? Cậu đó, chỉ sợ bản thân sẽ thiệt thòi.

Không phải, nghĩ lại, có lẽ là không phải. Lúc trước không phải cậu chưa từng bật tín hiệu, chỉ là tôi luôn sợ mình hiểu sai ý mà không dám đáp lại … dù sao thì, tình bạn giữa chúng ta bấy lâu nay cũng quá tốt, giữa tình bạn và tình yêu, luôn là có một đường ranh giới mơ hồ. Tôi sợ tôi càng nghĩ quá xa, sẽ mất đi tất cả.

Nhưng mà, tôi đã có được … tình bạn với cậu tôi chưa mất đi, tình yêu của cậu tôi cũng có… tôi là người may mắn nhường nào!

Tôi ngây ngốc mỉm cười, sau này, sẽ không còn cô đơn, sẽ không buồn khổ nữa. Tôi sẽ vui vẻ, rất vui vẻ, vui vẻ hơn cả mười lăm năm qua. Bởi vì, bên cạnh tôi đã có người! Cậu nói, cậu sẽ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, khiến tôi vui vẻ, xua tan đau đớn cho tôi. Cậu nói, luôn luôn không giả dối.

Cậu nói, không cần gấp gáp, sự ăn ý giữa tri kỷ như chúng ta không cần hình thức thế tục chứng minh, chúng ta có phương thức chung sống, hơn nữa, sẽ trường trường cửu cửu. Tôi biết, chúng ta không cần thề non hẹn biển, không cần như hình với bóng, không cần thế giới hai người. Một ánh mắt, một nụ cười, là đã đủ. Chỉ cần một ánh mắt khi cậu quay đầu lại thảo luận đề bài, thậm chí không cần quay đầu lại, thỉnh thoảng dựa ra phía sau một chút, ho khan một tiếng, tôi nhìn bóng dáng cậu, thì đã đủ rồi.

Dù sao thì, chúng ta cũng sắp thi tốt nghiệp cấp hai! Nhất định phải không phiền nhau, thi đậu vào trường cấp ba lý tưởng trong lòng mỗi người!

Nghĩ đến cảnh tượng tương lai, rất tốt đẹp rất tốt đẹp, chờ chúng ta cùng thực hiện.

Tốt đẹp, tương lai hai người vẫn bên nhau, là tốt đẹp nhất!

Vĩnh viễn, hạnh phúc tốt đẹp, từ hôm nay trở đi……

(*) Hoạ Tử Do “Mãnh Trì hoài cựu”

Nhân sinh đáo xứ tri hà tự,

Ứng tự phi hồng đạp tuyết nê.

Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo,

Hồng phi ná phục kế đông tê tây.

Lão tăng dĩ tử thành tân tháp,

Hoại bích vô do kiến cựu đề.

Vãng nhật kỳ khu hoàn ký phủ,

Lộ nhân trường khốn kiển lư đề.

Dịch nghĩa

Đời người đi đến đâu giống cái gì

Giống chim hồng dẫm trên tuyết

Ngẫu nhiên tuyết giữ lại móng ngón

Hồng bay đâu còn kể đông hay tây

Sư già đã chết thành ngôi tháp mới

Tường đổ làm sao thấy được thơ đề trước đây

Đường khấp khểnh ngày qua còn nhớ không

Người đi đường vất vả hoài, lừa bại hý

Bài này tuyển từ Tô Thức thi tập quyển 3 do Trung Hoa thư cục xuất bản. Bốn câu đầu là triết lý tụ tan của đời người. Nhất là đem đời người ví tựa “tuyết nê hồng trảo” (dấu chân chim hồng trên tuyết, vết tích đời người còn lại trên đời). Hai câu sau là để khích lệ em với thái độ sống tích cực, không sợ đường gập ghềnh, gắng gỏi đi lên.

Huyện Mãnh Trì nằm phía tây tỉnh Hà Nam. Năm 1056, Tô Thức và em Tô Triệt (tức Tử Do) lên kinh đi thi, có ghé vào chùa của sư Phụng Nhàn 奉閒 ở Mãnh Trì trọ. Tô Triệt có đề lên vách bài thơ Dữ Tử Chiêm ứng cử, quá túc huyện trung tự xá, đề lão tăng Phụng Nhàn chi bích 與子瞻應舉,過宿縣中寺舍,題老僧奉閒之壁 (Cùng Tử Chiêm đi thi, ở lại chùa trong huyện, đề thơ trên vách của lão tăng Phụng Nhàn). Năm 1061, Tô Thức nhậm chức ở Phụng Tường, Thiểm Tây, có ghé qua Mãnh Trì, cùng em Tô Triệt vào lại chùa này, sư đã chết, chùa xây tháp mới, để tro cốt đã hoả táng của sư vào trong tháp. Tô Triệt có làm bài thơ Hoài Mãnh Trì ký Tử Chiêm huynh 懷澠池寄子瞻兄 (Nhớ Mãnh Trì gửi anh Tử Chiêm). Tô Triệt tiễn Tô Thức đến Trịnh Châu rồi trở về Khai Phong, Tô Thức đã làm bài này để hoạ lại bài của Tô Triệt.

(**) Trích từ truyện "Vũ Cống" trong "Thượng thư", khó hiểu nhất trong văn học điển tịch Trung Quốc cổ đại. Có nghĩa là "đất đai thiên hạ (tổng cộng chia thành chín đẳng cấp), từ thượng đến hạ, tốt xấu xen kẽ; trong số các vật dụng tiến cống có cỏ tranh, bưởi và các vật dụng khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play