Bàn Về Việc Ta Cầm Hai Acc Sửa Bug Thế Giới Tu Chân

Chương 3: Bàn Về Thanh Lưu Trấn


1 tháng


Sáng sớm chưởng môn đã đến đưa tiễn, trước khi hai người Vân Tiêu rời đi còn dặn dò đủ thứ như một bà mẹ già nhìn con mình lần đầu đi xa.

Bọn họ không ngự kiếm mà là ngồi xe ngựa, bởi tu chân giới có một quy tắc đó là trong trường hợp bình thường người tu chân không được phép sử dụng linh lực khi đến phàm giới, nhất là ở nơi đông dân cư.

Nếu vi phạm thì bất luận là thân phận là gì đều sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc.

Lúc trước Vân Tiêu ngự kiếm do đấy là một tình tiết quan trọng không thể thay đổi.

Bởi Vân Tiêu gốc là người luôn không để những nguyên tắc ấy vào mắt. Mỗi khi có nhiệm vụ, vừa rời khỏi địa phận Tĩnh Anh Tông là gã lại bắt đầu phi hành để đỡ ngồi xe ngựa khó chịu.

Sở dĩ đấy là chi tiết không thể thay đổi vì khi đó nguyên tác viết rằng: "Trước khi tiểu hài tử ngất xỉu, hình ảnh cuối cùng nó thấy là một tiên nhân từ trên trời đáp xuống đất, bạchhắnnhư tuyết, tay phẩy chiết phiến, vạt áo phiêu diêu trong gió, gương mặt thanh cao xuất trần khiến người khác phải ngước nhìn. Tiên nhân mi mục thanh tú, đôi mắt đan phụng lạnh lùng cùng đuôi mày khẽ xếch lộ ra vẻ kiêu ngạo từ trong cốt cách. Tiên nhân đẹp tựa trích tiên cao lãnh kia như một vầng thái dương rực rỡ chiếu xuống cuộc đời tăm tối của tiểu hài tử đáng thương, là sự tồn tại khiến cả đời này của nó cũng khó có thể quên được. Ưu Du Phiến - Vân Tiêu, người sẽ khiến cuộc đời nó bước sang một trang mới."

Đúng là bước sang trang mới nhưng là đi từ địa ngục này đến một địa ngục khác.

Vân Tiêu phe phẩy chiết phiến nửa nằm nửa ngồi trên ghế.

Phải nói xe ngựa chuyên dụng của hắn thuộc dạng rất thoải mái, không gian rộng rãi thoáng mát, trên ghế có lót đệm êm ái, giữa xe là chiếc bàn gỗ nhỏ, phía trên là bộ trà cụ tinh tế, toàn bộ xe ngựa đều được làm từ gỗ giáng hương đắt đỏ, tất cả đều toát lên sự xa xỉ.

Lần đi này cũng chỉ có hai người, tất nhiên nhiệm vụ đánh xe sẽ thuộc về Trác Huyên, một mình hắn trong đây cảm thấy có phần tẻ nhạt, xét thấy còn khá lâu mới tới nơi nên hắn nhắm mắt tranh thủ thời gian tu luyện.

Cuối giờ Tuất họ đến Thanh Lưu trấn, ở cửa trấn đã có người đợi sẵn, đó là nha dịch của tri phủ nơi này, nha dịch đưa họ đến thẳng phủ quan.

Tri phủ tên Độ Thiên nay đã tứ tuần, mặt trông có vẻ phúc hậu, nghe nói là người ăn chay trường, lòng thờ Phật, không gần nữ sắc, đạo đức làm người tốt, thương dân như con, không phụ cái danh quan phụ mẫu.

Độ Thiên đón tiếp bọn họ với thái độ rất nồng nhiệt. Ngồi vào bàn, Vân Tiêu nhàn nhạt nhấp trà hỏi chuyện: "Vừa rồi ta thấy bên ngoài có vẻ náo nhiệt, là đang có lễ hội gì sao?"

Lão đáp: "Thưa tiên nhân, cứ cách bốn năm trấn sẽ tổ chức buổi lễ tế thần, buổi lễ thường diễn ra trong hai ngày, sáng ngày đầu tiên mọi người sẽ tìm kiếm, chuẩn bị nguyên liệu để tối đó tập trung lại nấu những món bánh truyền thống cho việc tế lễ hôm sau. Buổi sáng hôm thứ hai là thời điểm dâng các sản vật và cầu nguyện, tối đó mọi người sẽ tụ hợp nhảy múa hát ca, tổ chức các cuộc thi nhỏ sau cùng là ngồi lại xem kịch. Đây cũng là dịp gắn kết người dân lại với nhau, để mọi người có thời gian nghỉ ngơi giải trí sau nhiều năm lao động vất vả, và hôm nay là ngày đầu tiên buổi lễ. Nếu muốn tiên nhân có thể nán lại tham gia cùng."

Vân Tiêu khẽ gật đầu lại hỏi: "Nghe nói ở Vưu Yểm Vực xuất hiện tà linh, không biết chuyện này được phát hiện từ bao giờ, bao người thiệt mạng và tử trạng thế nào?"

Độ Thiên lập tức lộ ra vẻ mặt buồn rầu, thở dài nói: "Chuyện này phải nói từ tuần trước. Một nhóm dân làng tụ hợp lại để đến vách vực thu thập quả La Quang vốn là một tế phẩm quan trọng hằng năm, nhưng nhiều ngày không thấy quay lại. Cũng có không ít người tìm kiếm nhưng phàm là người đi vào khu vực ấy cũng đều là một đi không trở lại. Cảm thấy chuyện này có điều bất thường nên ta đã cử một đoàn đội đến kiểm tra, cuối cùng chỉ có một người quay về với thần trí không rõ ràng, miệng thì luôn lẩm bẩm có ma quỷ, hai mươi sáu người mất tích vẫn chưa tìm được xác vậy nên không rõ sống chết thế nào, hết cách ta mới cho người lên núi nhờ sự giúp đỡ của Tĩnh Anh Tông. Thật ra buổi lễ lần này được tổ chức sớm hơn vài ngày, cốt là để cầu bình an cho bọn họ."

Rồi lão nói tiếp: "Tiên nhân, xin người hãy giúp đỡ cho Thanh Lưu Trấn, điều kiện tự nhiên của trấn vốn khó trồng trọt chỉ có thể dựa vào buôn bán thảo dược quý hiếm gần đó với những khu vực khác để sinh sống, nếu tình hình cứ tiếp diễn chỉ sợ nơi này sẽ không xong mất."

Vân Tiêu nhẹ giọng trấn an: "Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đến đấy kiểm tra tình hình, nhất định không để tà linh tác oai tác quái."

Độ Thiên nghe lời đảm bảo thì mừng lắm, lão quỳ gối xuống đất lạy: "Đội ơn tiên nhân, đội ơn tiên nhân."

"Ấy đừng, ngươi đừng quỳ, đây là chuyện ta nên làm mà, ngươi nói cho ta biết vị trí cụ thể của Vưu Yểm Vực đi." Vân Tiêu vội đỡ lão dậy.

"Tiên nhân không ở lại dùng bữa trước sao?" Lão hỏi.

Người tu chân đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đều sẽ tích cốc, Vân Tiêu cũng vì lo lắng chuyện tà linh mà không có tâm trạng ăn uống nên khoác tay đáp: "Ta đã tích cốc, ngươi chuẩn bị cho đệ tử ta là được."

"Ta sẽ cho người chuẩn bị, hiện tại ta dẫn ngài đến đó."

Hắn gật đầu: "Được." Lại quay sang bảo Trác Huyên: "Tối nay con không cần phải theo ta." Hiện tại vẫn chưa rõ nơi đó nguy hiểm đến mức nào, vẫn là hắn nên đi thăm dò trước.

Y ngoan ngoãn đáp: "Vâng." Rồi hơi lo lắng nhìn hắn: "Sư tôn nhớ cẩn thận."

Vân Tiêu mỉm cười xoa đầu tiểu đồ đệ, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, Trác Huyên đúng là áo bông nhỏ đáng yêu, còn biết lo lắng cho hắn.

Sau khi Độ Thiên dặn dò gia nhân chuẩn bị bữa tối cho Trác Huyên xong thì rời đi cùng Vân Tiêu, trên đường đi hai người lại tiếp tục nói chuyện.

"Trước khi xảy ra sự việc này trong trấn có ai chết oan không?"

Nghe hắn hỏi lão suy nghĩ một chốc rồi lắc đầu: "Không có, nhiều năm qua Thanh Lưu trấn vẫn rất yên bình."

Hắn khẽ nhíu mày, không lý nào tà linh lại tự xuất hiện được, chắc hẳn là có ẩn tình: "Vậy có sự chuyện gì lớn diễn ra không?"

Lão kể: "Về chuyện xấu thì không có nhưng cách đây không lâu lại có chuyện tốt xảy ra. Trấn xuất hiện một nữ tử có thiên phú tu luyện. Ban đầu nàng không khác gì người thường nhưng vừa thành niên không lâu lại có thể hấp thu linh khí thiên địa, bởi vậy trong lần tuyển chọn đệ tử vừa rồi của Tĩnh Anh Tông nàng đã lên đường đến đấy tham dự, thời gian dài chưa quay về có lẽ đã thành công bái nhập tông môn."

Bình thường chuyện lớn tuổi mới bộc lộ thiên phú tu luyện là rất ít khi xảy ra và sẽ rất khó mà tu luyện lên cao, thêm việc ở lâu dưới phàm trần tình cảm cũng sâu nặng, không thể hoàn toàn cắt dứt để tập trung tu đạo được nên các tông môn lớn sẽ không thu nhận những trường hợp này, trừ khi trên người có gì đặc biệt.

Nhưng hắn lại không nghe nói trong đợt tuyển chọn vừa rồi có trường hợp như vậy, chẳng lẽ người đó đã xảy ra bất trắc trên đường đi?

Tiểu thuyết không miêu tả kĩ về lai lịch của hai tà linh mà chỉ tập trung vào phần chiến đấu nên hiện tại hắn không có thông tin gì, chỉ có thể hỏi thêm: "Nữ tử đó tên là gì?"

Lão trả lời: "Trúc Vưu, là nữ nhi duy nhất của nhà họ Trúc đầu trấn."

Trúc Vưu sao, thường thì phụ mẫu đặt tên con sẽ chọn những từ ngữ may mắn để gửi gắm tình cảm của mình cũng như là lời chúc cho tương lai của các con. Nhưng chữ Vưu này lại mang ý nghĩa không tốt chút nào, không ai lại muốn tương lai con mình lại là người có tội cả.

Cảm thấy có điều bất thường hắn hỏi: "Gia đình đó là người thế nào, quan hệ bên trong ra sao?"

"Nhà đấy là đại phu có tiếng trong làng, cả đời chữa bệnh cứu người, bình thường hòa nhã lương thiện, đối xử với con cái cũng rất tốt, phải nói là vô cùng thương con, có lẽ không liên quan đến chuyện ma quỷ ở Vưu Yểm Vực đâu."

Vân Tiêu khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi chuyện mà bắt đầu vào việc phân tích liên kết các thông tin vừa nhận được.

Càng vào sâu trong rừng luồng tà khí càng nặng, người phàm không nên đi tiếp.

"Sắp đến nơi chưa?"

Lão đáp: "Đi thẳng về phía trước thêm một một đoạn sẽ tới."

Hắn nói: "Được rồi ngươi về trước đi, đừng đến gần khu vực nguy hiểm."

Nói rồi hắn bay đến nơi phát ra tà khí. Khu rừng đêm âm u ẩm ướt được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, càng vào sâu càng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng sột soạt thi thoảng phát ra từ bụi rậm do các loài động vật nhỏ di chuyển. Làn gió lạnh lẽo thổi qua khiến phiến lá khẽ lay động như những vong linh đang nhảy múa.

Cuối con đường, xuất hiện trước mắt là một vực sâu thăm thẳm kéo dài, từ dưới vực vọng lên một tiếng hát trong trẻo ngây thơ như trẻ con đang hát bài đồng dao.

"Song sinh nhất mệnh bi,
Thôn lý truyền họa lai.
Muội muội vô tội tội,
Hoạt mai dạ phong ai.

Ngã hồn tùy tỷ ảnh,
Ám dạ hộ quân an.
Từ danh tặng ngã mệnh,
Tòng chí Yểm vi danh.

Tỷ tỷ tài hoa trọng,
Ác nhân đố kỳ tâm.
Âm mưu chí nàng tử,
Hồn đọa u minh thâm.

Ngã tâm bi khấp thống,
Vô lực giải ưu sầu.
Vọng quân thi thiện ý,
Cứu tỷ thoát khổ tù.

Nhược năng giải oan kết,
Chung sinh nguyện hiệu lực.
Cam vi ngưu mã dịch,
Báo đáp quân ân hậu."

(Đôi song sinh, một kiếp đau thương,
Dân làng bảo điềm, xúi quẩy hương.
Em vô tội chết, chôn gió lạnh,
Hồn theo bóng chị, vệ chị an.

Tên “Yểm” chị ban, tình sâu nghĩa nặng,
Bảo vệ trong đêm, chẳng bao giờ vắng.
Chị tài hoa lắm, gian nhân ghen mắng,
Mưu hại đến chết, hồn rơi vực thẳm.

Lòng đau nức nở, không sức giải oan,
Mong ngài từ bi, cứu chị muôn vàn.
Nếu được tẩy oan, nguyện đời tận lực,
Cam làm trâu ngựa, đáp nghĩa rửa oan.)

Tiếng hát ngày càng gần, đến câu cuối cùng như đang phát ra từ phía đối diện nhưng ở đấy lại chẳng có lấy một bóng người.

Vân Tiêu nhìn xuống đất thấy ngoại trừ cái bóng của bản thân ra còn một cái bóng khác của một đứa trẻ, chắc hẳn đây là tà linh bí ẩn không ai thăm dò được kia.

Bài hát đó là đang kêu oan thay tỷ tỷ, từ cái tên Vưu Yểm Vực có thể suy ra vị tỷ tỷ của Yểm trong lời bài hát là Trúc Vưu, như thế cũng giải thích được chuyện hai vị phụ mẫu kia đặt tên mang nghĩa không tốt cho con mình.

Nhưng là tự thấy tội lỗi khi giết đứa con nhỏ hay thấy bởi đứa con đầu mà đứa trẻ thứ hai mới mất nên cho rằng nó mang tội lỗi thì khó mà nói được.

Hắn gọi thử một tiếng: "Trúc Yểm."

Cái bóng hơi nghiêng đầu, hắn lại lên tiếng: "Có phải tỷ tỷ ngươi tên Trúc Vưu?"

Cái bóng gật đầu mấy cái, cất giọng nói non nớt: "Tỷ tỷ của ta rất rất giỏi, tiên nhân từng nghe qua rồi sao?"

Vân Tiêu gật đầu: "Có nghe Độ tri phủ nói qua. Tỷ tỷ ngươi vì sao mà chết?"

Cái bóng tức giận giậm chân: "Là cái tên đáng ghét nào đó đã moi bụng tỷ tỷ ta."

Moi bụng sao? Chắc là đang nói đến việc móc nội đan, Vân Tiêu lại hỏi: "Sau khi người đó chôn xác xong thì đi đâu?"

Cái bóng đáp: "Nghe hắn ta nói là muốn đến Yển Nguyệt Tông."

Yển Nguyệt Tông là một trong ba tông môn lớn của Tu Chân Giới, nếu như người kia là người của tông môn này thì sẽ hơi căng thẳng rồi. Ba tông môn luôn ở thế chằng chéo kìm hãm nhau nhưng đều dòm ngó nhau đã lâu, bây giờ chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng có thể tạo ra một cuộc chiến lớn.

Chính đạo trong thời bình, ma tu không làm loạn là vậy, trên đời này không có thứ gì là hoàn toàn tốt cả, sở dĩ gọi chính đạo chỉ đơn thuần là những người thuận theo đại đạo, thuận thiên thành tiên, nhưng về bản chất cũng không phải thánh thần, vốn từ phàm nhân mà đi lên tất nhiên sẽ có tham vọng.

Tuy việc tu luyện bằng phương thức đoạt nội đan thường xuyên được ngầm thực hiện nhưng nếu xử lý không sạch sẽ thì sẽ tạo nên một hồi tinh phong huyết vũ, xem ra lần này tu chân giới khó thoát khỏi nội bộ chính đạo một phen đấu đá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play