17.

Ta tính toán thời gian, Hoàng thượng cũng đã sắp đến, thả mì sợi xuống, tùy ý hầm mấy miếng cải thìa.

Nghe thấy trong sân truyền đến tiếng thông báo Hoàng thượng giá đáo, ta thả mì sợi vào canh gà, đặt mấy miếng cải thìa vào trang trí.

Lúc này cửa phòng mở ra, Hoàng thượng bước vào với vẻ mặt khó coi, khi nhìn thấy ta, vẻ mặt của hắn rõ ràng giật mình.

Ta biết hiệu quả mà ta muốn đã đạt được, lúc này ta kéo tay áo, tay đầy bột mì, trên mặt đều là bột mì để lại, bên cạnh còn có một bàn nhào bột.

“Hoàng thượng! Ta vừa mới làm mì trường thọ! Mẫu thân ta nói, mừng thọ thì phải ăn mì trường thọ, năm nay mới có thể bình an trải qua!”

Ta mỉm cười đơn thuần, nói những lời bình thường nhất, hoàn toàn không thể so được với những từ ngữ liễu xán hoa sen vừa rồi ở Vạn Thọ Yến, nhưng ta thấy trong ánh mắt Hoàng thượng có thêm một cảm xúc khác biệt, ta biết ta đã thành công.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta, vươn tay lau sạch bột mì trên chóp mũi của ta, ta cúi đầu có chút ảo não: “Có phải trông thần thiếp rất chật vật không?”

Nữ nhân trong hậu cung đều đã từng làm mỹ thực cho Hoàng thượng, ngay cả Thẩm Tự Cẩm kiêu ngạo mỗi ngày đều đích thân hầm đồ bổ cho Hoàng thượng, nhưng bọn họ đều ăn mặc chỉnh tề, vẻ vang mang tới.

Như vậy Hoàng thượng sao có thể cảm động được, đương nhiên phải để hắn nhìn thấy cảnh tượng bản thân tự làm, bàn nhào bột, lửa lò, còn có ta chật vật như vậy.

“Nguyệt Nhi! Nàng rất đẹp! Đẹp giống như mẫu hậu vậy!”

Hoàng thượng thấp giọng nói, hắn cầm lấy mì trường thọ, nghiêm túc ăn.

Ở Vạn Thọ Yến mọi người đều chúc mừng, nhưng đều đặt hắn ở vị trí cao cao tại thượng, chỉ có ta coi hắn là người nhà, nhớ rõ đây là sinh thần cần phải ăn mì trường thọ, không phải là tiết Vạn Thọ để văn võ trong triều giao lưu với nhau.

Ăn xong, Hoàng thượng trực tiếp bế ngang ta vào tẩm điện.

Đêm nay hắn hưng phấn đến lạ thường, cúi đầu nói ở bên tai ta: “Nguyệt Nhi! Sau này gọi ta là A Diệp!”

Tên đầy đủ của Hoàng thượng là Lăng Diệp, trên đời này người duy nhất có thể gọi hắn bằng tên chỉ có tiên hoàng và tiên hoàng hậu.

Ta cúi đầu xấu hổ: “A Diệp!”

“Nguyệt Nhi! Sinh một đứa con trai cho ta đi!”

Nghe thấy những lời này của hắn, ta biết ván này ta đã thắng.

18.

Ta được phong thành chiêu nghi, là người lên chức nhanh nhất trong hậu cung, hậu cung đều biết ta là người trên đầu quả tim của Hoàng thượng, cho dù là Hoàng hậu mang thai cũng phải tạm lánh mũi nhọn.

Số lần ta thị tẩm cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí có mấy lần sau khi thị tẩm Lăng Diệp kêu ta ở lại tẩm điện của hắn nghỉ ngơi, không cần phải về Phù Phong Uyển.

Người của Nội Vụ Phủ gió chiều nào theo chiều ấy, Phù Phong Uyển đẹp đẽ quý giá của ta chỉ đứng sau cung Diên Xuân của Hoàng hậu, những phi tần từng châm chọc mỉa mai ta khi nhìn thấy ta trốn được thì sẽ trốn, cũng không dám làm khó ta.

Cuối cùng ba tháng sau ta đã mang thai, Lăng Diệp vô cùng vui mừng, thưởng bạc cho toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ ta, phần mộ của mẫu thân ta được Hoàng thượng hạ chỉ xây dựng lại, mỗi ngày Lăng Diệp đều tới thăm ta một lần.

Đây là ân sủng ngay cả Thẩm Tự Cẩm cũng chưa từng có, Thẩm Tự Cẩm đã mang thai được năm tháng, Lăng Diệp chỉ đến thăm một lần.

Mỗi ngày Tiểu Liên đều dùng ba nén hương để cầu Tống Tử nương nương hy vọng ta lần đầu tiên sẽ có được con trai, nhưng ta biết, cái thai này của ta không chắc chắn có thể giữ lại được, Thẩm Ngọc chắc chắn không cho phép.

19.

Khi ta mang thai được hai tháng, hậu cung liên tục có vài phi tử mang thai, cái thai của Thẩm Tự Cẩm dường như đã phá vỡ ma chú gì đó, lập tức khiến cho cả Thái Y Viện đều trở nên bận rộn.

Nghe nói đồ sứ trong cung Diên Xuân được thay hết đợt này đến đợt khác, rất nhiều lần cung Diên Xuân còn gọi thái y đến an thai vào nửa đêm, hiển nhiên Thẩm Tự Cẩm buồn bực vì số lượng lớn mang thai trong hậu cung.

Khi Thẩm Tự Cẩm mang thai được sáu tháng, cung Diên Xuân truyền đến tin tức, Thẩm Tự Cẩm sinh non.

Nguyên nhân là do túi thơm mà ta phái người đưa tới, bên trong có dược vật khiến người khác sinh non.

Ta hơi kinh ngạc, đi theo tiểu thái giám truyền tin đến cung Diên Xuân.

Ta vừa bước vào thì nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Thẩm Tự Cẩm, ta thấy A Diệp ngồi ở giữa, trước cửa có vài thái y đang quỳ, cung nữ và thái giám trong phòng đều cùng nhau quỳ xuống.

Thẩm Tự Cẩm nhìn thấy ta, giãy giụa muốn đứng lên khỏi giường: “Tiện nhân! Hại hoàng nhi của bổn cung!”

Nhưng bị ma ma bên cạnh kéo lại, Thẩm Tự Cẩm vừa mới sinh non, toàn thân suy yếu, cũng không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể nằm ở trên giường mắng ta.

Ta hành lễ với A Diệp, sau đó lại khom người hành lễ với Thẩm Tự Cẩm.

“Nàng có gì muốn nói không?”

Giọng nói của A Diệp truyền đến.

Ta hơi lắc đầu: “Không liên quan tới thần thiếp!”

Thẩm Tự Cẩm tức giận nói: “Cho dù ngươi ngụy biện thế nào cũng vô dụng, đồ vật là do nha hoàn thân cận Tiểu Liên của ngươi mang tới, Tiểu Liên đã thừa nhận là do ngươi chỉ thị!”

Thẩm Tự Cẩm vừa nói xong, có cung nhân lôi Tiểu Liên toàn thân là máu tới, nàng ấy quỳ trên mặt đất, nhìn ta: “Chiêu nghi! Xin lỗi!”

20.

Ta bị giam ở Phù Phong Uyển, suy nghĩ cả đêm ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, ta vốn cho rằng bản thân là người chơi cờ, bây giờ xem ra ta vẫn luôn là quân cờ.

Ngày hôm sau A Diệp tới thăm ta, hai mắt của hắn đều là tơ máu, hiển nhiên đêm qua cũng không được nghỉ ngơi tốt.

“Hãy tin trẫm!”

Hắn chỉ nói câu này rồi rời đi.

Ta chậm rãi mở miệng: “A Diệp! Kêu thái phó đại nhân vào cung đi, ta giúp người!”

Bước chân của Lăng Diệp dừng lại, quay đầu nhìn ta.

Ta mỉm cười: “Ta nghĩ kỹ rồi, Tiểu Liên là người của người có đúng không?”

Lăng Diệp không phủ nhận: “Cái thai kia của Hoàng hậu không thể được sinh ra!”

Ta gật đầu, ta hiểu, đêm qua ta đã nghĩ thông suốt rồi, tại sao sau khi Lăng Diệp đăng cơ cả cung lại không có ai mang thai, là vì bản thân Lăng Diệp không muốn để người khác mang thai, càng không muốn để Hoàng hậu mang thai.

Bởi vì Thẩm Ngọc phụ chính, nhưng vẫn luôn nắm giữ triều chính, nếu như Thẩm Tự Cẩm có thái tử, vị trí hoàng đế này của Lăng Diệp sẽ bị xấu hổ.

“Nàng ở đây dưỡng thai cho thật tốt, đợi ta giải quyết xong ông ta, ta sẽ phong nàng thành Hoàng hậu!”

Lăng Diệp giam cầm nhưng cũng bảo vệ.

Ta mỉm cười: “A Diệp! Vẫn nên để ta làm cho, ta hiểu Thẩm Ngọc, ông ta sẽ đề phòng người, ta giúp người giải quyết tai họa về sau!”

21.

Đến đêm Thẩm Ngọc cuối cùng cũng tới.

Ta ngồi ở trên giường, đun nước, thấy ông ta bước vào, chỉ vào phía bên cạnh: “Thái phó đại nhân ngồi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play