Mọi người đều nghĩ rằng ta yêu Hoàng thượng sâu sắc, bao gồm Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, nhưng ta biết hắn chỉ là vũ khí của ta.
1.
Mẫu thân ta là thê tử bị bỏ rơi, ta là đứa con hoang, phụ thân của ta là thái phó đại nhân đương triều dưới một người trên vạn người, Thẩm Giác, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng phải tôn xưng một tiếng lão sư.
Phụ thân ta xuất thân hàn môn, sớm đã có hôn ước với mẫu thân ta, hai người vội vã thành thân trước ở thượng kinh, phụ thân ta một đi không trở lại.
Sáu năm sau mẫu thân ta giữ đạo hiếu vì tổ mẫu, đưa ta còn nhỏ tuổi đến thượng kinh tìm phụ thân ta, mới biết được sáu năm trước phụ thân ta đã đỗ Thám hoa, thành hôn với nữ nhi duy nhất của thái sư đương triều.
Con đường làm quan của phụ thân ta đang dồi dào, bố trí cho mẫu thân ta ở một thôn làng xa xôi, chỉ để lại một câu: “An phận thủ thường!”
Mười năm sau đó, phụ thân ta trở thành thái phó, mọi người đều nói phụ thân ta là cánh tay trong triều, cao quý hơn người, ngay cả trước khi tiên đế băng hà cũng kéo phụ thân ta kêu ông ta làm phụ chính đại thần.
Mà thê tử kết tóc và nữ nhi ruột của ông ta ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có mà ăn.
Lần đầu tiên ta sinh ra thù hận với phụ thân ta Thẩm Giác là vào lúc trời đông giá rét năm ta tám tuổi, mẫu thân ta bị bệnh nặng, người trong thôn làng lại làm như không thấy.
Ta trăm đắng ngàn cay tìm được phủ thái phó, nhưng lại bị đuổi ra ngoài, trời đông tuyết phủ ta quỳ ở trước cửa, chỉ cầu xin một thang thuốc.
Thẩm Giác đưa đích nữ Thẩm Tự Cẩm của ông ta trở về sau khi ra ngoài, nhìn ta từ trên xuống dưới, Thẩm Tự Cẩm nói một câu: “Tên ăn mày thật bẩn, đưa nàng ta ra chỗ khác quỳ, đừng để bẩn cửa!”
Thẩm Giác dịu dàng ôm Thẩm Tự Cẩm vào cửa, trước khi đi kêu người đuổi ta đi, một ánh mắt cũng không cho ta.
Ta trở về thì bị bệnh, bị sốt ba ngày, ta tưởng rằng mình sắp chết rồi, cuối cùng vẫn gắng gượng được.
Sau đó nghe nói mẫu thân ta đã mang cơ thể bệnh tật đến phủ thái phó quỳ ba ngày mới mời được đại phu.
Từ đó, ta chỉ cảm thấy trong cơ thể ta có dòng máu của người đó mới thật sự là bẩn.
2.
Khi ta rất căm hận Thẩm phủ là vào lúc ta vừa cập kê được một tháng.
Mẫu thân ta hy vọng ta có thể tìm được một nhà tốt, cho nên ta đã cầu xin tới phủ thái phó, vào được một ngày một đêm, ta vô cùng lo lắng, đợi đến khi gặp lại mẫu thân ta, cả người bà ấy đều là vết thương, hôn mê không tỉnh.
Sau đó ta mới biết, đó là ngày phu nhân của Thẩm Giác mừng thọ, nhìn thấy mẫu thân ta thì cảm thấy xui xẻo, kêu người dạy dỗ một trận. Một trận đánh này khiến cơ thể vốn bị bệnh nặng của mẫu thân ta càng không thể chịu nổi, đại phu nói không qua khỏi mùa đông này.
Sau khi mẫu thân ta tỉnh lại, nhất quyết không nhắc đến chuyện phủ thái phó, chỉ nói với ta một câu: “Nguyệt Nhi! Mẫu thân chắc chắn sẽ tìm được nam nhân tốt nhất cho con!”
Về sau mẫu thân ta thường xuyên ra ngoài, nhưng lại không nói cho ta biết bà ấy muốn làm gì, cho đến một tháng sau, hai hộ vệ khiêng thi thể của mẫu thân ta trở về, nói mẫu thân có công cứu giá, di nguyện trước khi chết đó là hy vọng ta nhập cung bầu bạn với Hoàng thượng.
Ta đau lòng đồng ý, từ đó trở đi trên đời này ta không còn người thân nữa.
Ta không có ngân lượng, cho nên tang lễ rất đơn giản, mẫu thân bị mai táng một cách qua loa, ngay cả một quan tài cũng không có, Thẩm Giác không xuất hiện, ngay cả một hạ nhân cũng không tới.
“Tiểu thư! Phải nén đau thương!”
Tiểu Liên khuyên ta.
Tiểu Liên được ta và mẫu thân ta nhặt được khi trên đường tới kinh, lúc đó nàng ấy sắp bị chết đói, tuy đi theo bọn ta có chút cực khổ, nhưng vẫn có đủ cơm ăn, mấy năm nay đi theo bọn ta cũng chịu nhiều cực khổ.
Ta quỳ trước mộ của mẫu thân ta, trong lòng ra một quyết định: Ta muốn tất cả người của Thẩm gia bao gồm Thẩm Giác phải quỳ xuống cầu xin mẫu thân ta tha thứ!
Ngày hôm sau, người của hoàng cung tới đón ta vào cung, đồng thời Hoàng thượng còn phong ta là tài nhân, ta lên kiệu đi tới phía trước tường cung nguy nga màu đỏ.
Thẩm Giác đang đứng trước cửa cung, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn vết nhơ cuối cùng trong cuộc đời của ông ta.
Ta xuống kiệu hơi hành lễ với ông ta.
“Sau khi vào cung thì an phận thủ thường, có rất nhiều thứ không phải loại người như ngươi có thể mơ tưởng được!”
Thẩm Giác lạnh lùng nói.
Ta cười nhẹ, chỉ cảm thấy câu nói này rất mỉa mai.
Nam nhân này không tim không phổi, ngân lượng mà ông ta đi học, ngân lượng thi cử ở thượng kinh, đều do mẫu thân kiếm được từ việc may vá từng đường kim mũi chỉ cho người ta.
Giữ đạo hiếu vì song thân của ông ta sáu năm, điều này khiến ông ta nổi danh ở quê nhà.
Mẫu thân ta đã an phận thủ thường, kết quả chính thê biến thành thê tử bị bỏ rơi, ta trở thành đứa con hoang.
Bây giờ kêu ta an phận thủ thường, chắc hẳn là vì Hoàng hậu hiện tại là nữ nhi ruột của ông ta, Thẩm Tự Cẩm.
Ta cụp mi rũ mắt: “Đa tạ thái phó đại nhân chỉ điểm!”
Thẩm Giác hài lòng với thái độ của ta, sau đó phất tay áo rời đi.
Ta nhìn bóng lưng của Thẩm Giác nụ cười càng rực rỡ hơn, vị đó ở hoàng cung không phải là người mà ta có thể mơ tưởng được sao?
Ta càng không nghe, ta phải có được hắn, chỉ cần có được sự sủng ái của hắn, ta mới có thể liều một phen với Thẩm gia.
3.
Ta đưa Tiểu Liên đi theo tiểu thái giám đến cung Diên Xuân, cung Diên Xuân là nơi ở của Hoàng hậu Thẩm Tự Cẩm, nữ tử mới vào cung phải đợi nàng ta sắp xếp chỗ ở.
Tiểu thái giám dẫn ta tới trước cửa rồi rời đi.
Một cung nữ bước ra từ cung Diên Xuân: “Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi, không được quấy rầy, ngươi cứ quỳ đợi đi!”
Ta và Tiểu Liên quỳ ở trước cửa, nhưng lại nghe thấy trong sân truyền đến một âm thanh hi hi ha ha.
“Hoàng hậu tỷ tỷ nhân từ, vậy mà còn để loại người này đến cung Diên Xuân!”
“Đúng vậy! Loại người này đến gần một chút cũng làm bẩn sân!”
“Nghe nói mẫu thân nàng ta phải liều mạng mới giành được tiền đồ này cho nàng ta, có chút thủ đoạn!”
“Hừ… Hoàng thượng cũng thật là, yêu cầu này cũng đồng ý được, người phía dưới học theo thì phải làm sao!”
…
Tiếng bàn luận lọt vào tai ta một cách rõ ràng, ta cúi đầu không nói câu nào.
Lúc này lại nghe thấy một tiếng ho nhẹ, tiếng bàn luận lập tức biến mất, sau đó âm thanh kia mở miệng: “Không được bàn luận về Hoàng thượng, Hoàng thượng nhân từ, có người cầu xin ân huệ, chỉ là một thứ bẩn thỉu mà thôi, hậu cung lớn như vậy, kiểu gì cũng có chỗ để ở!”
Ta nghe ra được đây là giọng nói của Thẩm Tự Cẩm, cũng giống như năm tám tuổi nàng ta nhìn từ trên xuống dưới, nói ta quỳ làm bẩn trước cửa nhà nàng ta.
Quỳ được hai canh giờ, trong sân đều là tiếng nói chuyện cười vui, thỉnh thoảng còn có thái giám cung đi vào đưa điểm tâm và trà nước.
Mãi cho đến khi có một tiểu thái giám tới thông báo, Hoàng thượng sắp đến cung Diên Xuân dùng bữa tối, ta mới bị tiểu thái giám đuổi đi.
Đầu gối đau nhức khiến ta đi một bước đau một bước, ta và Tiểu Liên dìu lẫn nhau, đi theo tiểu thái giám một hồi lâu, mới đến được một viện dường như đã hoang phế từ lâu.