Là một giáo viên trẻ, anh ấy rất bận, bận giảng dạy, bận viết báo cáo đề tài, bận đăng bài nghiên cứu. Khi đề tài cũ kết thúc, đề tài mới ngay lập tức được đề xuất.
Anh ấy đi sớm về khuya, chỉ mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, anh ấy sẽ lặng lẽ vào phòng ngủ, ngồi bên giường một lát rồi rời đi.
Không còn những cái ôm từ biệt, không còn nụ hôn trên trán.
Nhưng mỗi ngày, anh ấy sẽ nhắn tin, nhắc tôi ăn uống đầy đủ, không suy nghĩ lung tung, đi dạo nhiều hơn, vận động giúp cơ thể thoải mái, chia sẻ những video hay và đẹp, kể lể những chuyện vui mỗi ngày mà anh ấy gặp phải…
Mối quan hệ này dường như không thay đổi, lại dường như đã thay đổi.
Không phải đối diện trực tiếp, tôi thấy mừng vì tôi cũng không muốn đối mặt với anh ấy trong bộ dạng tiều tụy này, không muốn anh ấy nhìn thấy một cơ thể dơ bẩn rách nát.
Tôi đang trốn tránh, trốn trong tình yêu của mọi người, trốn tránh một cách ích kỷ.
Khi sự việc xảy ra, tôi từng đề nghị chia tay với anh ấy, anh ấy từ chối, hơn nữa còn vô cùng tức giận, đó là lần đầu tiên anh ấy nổi nóng với tôi.
Anh ấy mắng tôi nói những lời ngốc nghếch, nói rằng tôi không tin anh ấy, nói rằng tôi nhìn nhận anh ấy là người như vậy sao, nói rằng tôi quá coi nhẹ mối tình này, nói bỏ là bỏ.
Tôi khóc nức nở, không ngừng xin lỗi.
Anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nhấn mạnh nhiều lần rằng anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau.
Sau đó, tên của chúng tôi cuối cùng cũng xuất hiện trên cùng một sổ hộ khẩu.
Nhưng lại dưới danh nghĩa anh em.
Khi tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng, anh ấy hoảng sợ.
Anh ấy thuyết phục ba tôi và dì Lục, xin trường học một dự án nghiên cứu ở nước ngoài, và xin cho tôi một chương trình trao đổi sinh viên, đưa tôi ra nước ngoài chữa bệnh.
Bác sĩ nói thay đổi môi trường có lợi cho việc phục hồi sức khỏe tâm lý.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy tình cảm của chúng tôi vẫn như xưa.
Những ngày tháng tiêm thuốc và uống thuốc, anh ấy ở bên tôi lo toan mọi thứ. Những đêm bị ác mộng quấy phá, anh ấy ở bên giường không ngừng dỗ dành tôi, khi chứng chán ăn tái phát, anh ấy sẽ chuẩn bị nhiều bữa ăn mỗi ngày, từng chút một dỗ dành tôi ăn.
Tôi thường vô cớ cảm thấy chán nản, muốn tìm người trò chuyện, những lúc như vậy, anh ấy sẽ lập tức từ trường chạy về.
Anh ấy cẩn thận chăm sóc tôi, làm theo ý tôi, coi tôi như báu vật.
Nhưng dường như rất ít khi ôm tôi.
Anh ấy gầy đi trông thấy, ở nơi đất khách quê người, một bên phải chăm sóc người gần như không thể tự lo cho bản thân là tôi đây, một bên phải giải quyết nhiệm vụ của hai trường học.
Khiến chúng tôi trông giống như cặp đôi tị nạn chạy ra nước ngoài.
Tôi buộc bản thân phải phấn chấn lên, mỗi ngày đều đứng trước gương động viên bản thân, tự nói với bản thân rằng ba và dì Lục vẫn đang chờ tôi trở về, tôi còn muốn mãi mãi ở bên Lục Xuyên Tễ, sinh vài đứa con mập mạp.
Tôi cố gắng nhặt lại những sở thích trước đây, tự an ủi mỗi ngày tiến bộ một chút, tích cực giao lưu với mọi người, tham gia các hoạt động, hòa nhập với các bạn học ngoại quốc xung quanh.
Trong suốt quá trình này, Lục Xuyên Tễ vẫn luôn ở bên tôi, trên bàn anh ấy có nhiều sách về sức khỏe tâm lý, máy tính chứa đầy các bài luận về trầm cảm, và đủ loại video và âm nhạc chữa lành tâm lý.
Khi trở về sau buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, ít nhất về mặt ngoại hình, tôi đã không còn giống một cái xác không hồn.
Chương trình nghiên cứu của Lục Xuyên Tễ kéo dài một năm, sau khi tham dự lễ tốt nghiệp của tôi, anh ấy lại vội vã bay trở về.
Chúng tôi lại quay trở về trạng thái yêu xa như trước, nhưng không còn giống như trước nữa.
Hai người đều có công việc riêng, tôi thường chỉ báo tin vui, không báo tin buồn cho anh ấy.
Còn anh ấy, mặc dù vẫn thường xuyên hỏi thăm, nhưng những cuộc gọi dài mỗi ngày không còn nữa, những lời nhắn chia sẻ chuyện vui hàng ngày không còn nữa, những món đồ gửi về không còn là những thứ kỳ lạ, mà phần lớn là thuốc và sách về tâm lý học.
Những thay đổi này, vừa cảm thấy tự nhiên, lại vừa đột ngột.
Sau đó, liên lạc giữa chúng tôi ngày càng ít.
Cuối cùng, cuộc khủng hoảng lớn nhất của yêu xa mà tôi lo lắng đã bùng nổ.
Vì một trong những đề tài quan trọng bị hoãn, Lục Xuyên Tễ phải ở nước ngoài thêm nửa năm.
Kỳ nghỉ hè năm nhất cao học, anh ấy đã trở về.
Anh ấy trở về cùng với Bạch Duyệt Duyệt.
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô ấy tiếp tục học sau tiến sĩ tại trường mà Lục Xuyên Tễ đang nghiên cứu, hai người chung một nhóm đề tài.
Khi tôi nhận được cuộc gọi từ dì Lục, anh ấy đã về đến nhà.
Không thông báo cho bất kỳ ai ra đón ở sân bay.
Dì Lục ở ngay tầng trên nhà tôi, tôi cẩn thận thay bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm nhẹ, hào hứng chạy lên tầng.
Tôi muốn trả lại cho bản thân hình ảnh một cô gái khỏe mạnh, vui vẻ như ngày xưa, và còn cho cả anh ấy.
Đúng vậy, chứng trầm cảm của tôi gần như đã khỏi hẳn.
Hít thở sâu, gõ cửa, mở cửa là dì Lục.
Vào nhà, thay giày, người chào hỏi tôi là Bạch Duyệt Duyệt.
Dù rất ngạc nhiên, nhưng tôi không để tâm, vội vàng chạy vào bếp, định tạo bất ngờ cho Lục Xuyên Tễ.
Anh ấy vẫn tỏa sáng như ngày nào, ánh mắt chăm chú cắt dưa hấu, cánh tay thon dài mạnh mẽ, dáng người cao ráo vững chắc.
Tôi lặng lẽ ôm anh ấy từ phía sau, cơ thể anh ấy dường như hơi cứng lại.
“A Tễ, có nhớ em không, em nhớ anh lắm!”
Anh ấy khẽ đẩy tôi ra, quay lưng về phía tôi, dịu dàng nói: “Vi Vi, chỗ này bẩn, em ra ngoài nói chuyện với mẹ anh và Duyệt Duyệt đi, chờ lát nữa ăn dưa hấu.”
“Vâng, tuân lệnh!”
Tôi tung tăng nhảy nhót quay trở lại phòng khách, trong lòng vui sướng.
Hóa ra Lục Xuyên Tễ không thay đổi chút nào.
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị anh ấy tự tay phá vỡ.
Trên bàn ăn, anh ấy và Bạch Duyệt Duyệt trò chuyện rất vui vẻ, vô cùng ăn ý, thường khi anh ấy nói xong câu trước, Bạch Duyệt Duyệt lập tức tiếp câu sau, làm dì Lục cười ha hả.
Tôi lặng lẽ ăn cơm, tự nhủ rằng bọn họ chỉ là bạn cùng trường, Bạch Duyệt Duyệt là khách, làm vậy không có gì sai.
Một lúc sau, dì Lục đang đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ cuối cùng cũng chú ý đến sự im lặng của tôi.
“Tiểu Vi mệt rồi à? Có muốn vào phòng nghỉ một lát không?”