Ba ngày sau. Thành phố Ninh.
Thành phố Ninh là một thành phố lớn có lịch sử lâu đời, so với Hưng Thành càng sầm uất rộng rãi hơn, nhưng mà cách núi Tiểu Thanh khá xa, Cơ Tiểu Vũ đi bộ ba ngày mới tới nơi.
Mặc dù đi Hưng Thành một ngày là có thể đến, nhưng chuyện quán rượu để lại ấn tượng rất tồi tệ cho Cơ Tiểu Vũ. Hơn nữa đã trải qua nửa năm, tiền cậu giấu dưới gầm giường trước kia nhất định đã mất từ lâu, cho dù đến cửa xin cũng hơn nửa là không được, không lấy được tiền còn bị người ta trả thù, vì thế cậu loại bỏ chỗ này trước, lựa chọn thành phố Ninh xa hơn.
Thành phố lớn cơ hội việc làm nhiều hơn, tiền kiếm hẳn cũng nhiều hơn một chút, Cơ Tiểu Vũ vẫn tương đối có lòng tin với tương lai của mình.
Lúc cậu rời khỏi có để lại lời nhắn trên vách đá trong ổ, để tránh lão hầu tử phát hiện mình đột nhiên mất tích sẽ lo lắng.
Sau khi vào thành phố Ninh vừa lúc là chạng vạng, Cơ Tiểu Vũ cất Tiểu Bạch đản trong túi của mình, đứng trên đường Mã Long tấp nập xe cộ, cao ốc mọc như rừng, nhất thời không biết rõ đông tây nam bắc, đôi mắt xếch phượng trắng đen rõ ràng phản chiếu ráng chiều hoa mỹ rực rỡ ven đường, tựa như lưu ly lung linh tuyệt trần.
Sau đó trong bụng truyền ra tiếng vang "ọt ọt" nhỏ, Cơ Tiểu Vũ không khỏi nhíu mày một cái, lương khô cậu mang lúc rời khỏi núi Tiểu Thanh hồi trưa đã ăn hết rồi, bây giờ bụng hơi đói rồi á.
Hai bên đường chính đều là các cửa tiệm đắt tiền được trang hoàng xa hoa, đừng bảo Cơ Tiểu Vũ trong túi không có nửa đồng tiền, cho dù người không đủ tiền trong người cũng không dám đi vào, vì thế cậu xoay người, tiến vào một dãy hàng quán trên con đường được đặt tên là phố Loa Ti, dự định thử vận tìm một quán cơm nhỏ.
Nhờ vào công việc đã làm ở quán rượu Hưng Thành, Cơ Tiểu Vũ cái gì cũng biết một ít, có thể bưng trà đưa nước rửa chén quét sân cho người ta, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề ăn mặc ở cấp bách trước mắt, làm cái gì cũng được, những thứ khác không thèm so đo.
Trên phố Loa Ti tiệm ngũ hoa bát môn (*) gì cũng có, bán trà sữa, bán trái cây, bán mực xiên nướng, đường phố nhộn nhịp tấp nập đầu người, nhân khí so với đường chính còn thịnh hơn một ít. Cơ Tiểu Vũ nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện một quán nhỏ được đặt tên là "Lão Lý – thức ăn gia đình bình dân", mặc dù trang hoàng cũ kỹ, cửa hàng mặt tiền cũng không đủ rộng, nhưng làm ăn hết sức thịnh vượng, hai hàng ghế trong quán đều ngồi đầy, mấy chiếc ghế nhựa ngoài quán còn có mấy vị đang đợi, nhìn khung cảnh quán đã biết mùi vị thức ăn nhất định không tệ rồi.
(*) Ngũ hoa bát môn: Đủ loại đủ kiểu
Cơ Tiểu Vũ nuốt từng ngụm nước bọt, nhấc chân đi vào.
Diện tích quán không lớn, tổng cộng chừng bốn mươi thước vuông, được chia thành hai bộ phận, gian lớn bên ngoài bày sáu bộ bàn ghế đơn sơ, bên trong là kiểu phòng bếp mở phân nửa, một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đang khí thế ngất trời xào nồi thức ăn bằng sắt.
Trong khu dùng cơm bên ngoài, một cô gái khoảng hai mươi tuổi mang tạp dề vải bông chạy tới chạy lui mang thức ăn lên cho khách gọi món, mặc dù trong tiệm mở máy điều hòa, vẫn bận bịu ra một thân mồ hôi. Nghe thấy tiếng chuông cửa cảm ứng báo tiếng "hoan nghênh quý khách", Trương Xảo Yến vội vã quay đầu, nhất thời hai mắt sáng lên, tiến lên chào hỏi thập phần nhiệt tình: "Tiểu soái ca muốn ăn gì?"
Cơ Tiểu Vũ còn chưa trả lời, một vị đàn ông bụng bia đang ngồi chờ cạnh cửa đã bất mãn lên tiếng kháng nghị: "Này, nhân viên phục vụ, các người khi nào trở nên nhìn người đưa thức ăn vậy hả? Thằng nhóc này vừa mới tới, mà tôi đợi lâu lắm rồi, chẳng lẽ không nên giải thích đến trước đến sau hả!"
Trương Xảo Yến cũng ý thức được mình nhất thời hồ đồ mắc sai lầm, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi tiên sinh, là tôi lầm, vị kế tiếp sẽ đến phiên ngài."
Bụng bia trợn mắt nhìn Cơ Tiểu Vũ một cái, giận đùng đùng ngồi xuống.
Cơ Tiểu Vũ mặt đầy vô tội.
Trương Xảo Yến hơi áy náy, liền trấn an nói: "Tiểu soái ca, cậu trước ngồi chờ một lát ha, sắp có chỗ trống rồi."
Cơ Tiểu Vũ gãi đầu một cái, hỏi: "Chị, tôi không phải tới ăn cơm, mà là tới tìm việc làm, xin hỏi chỗ các chị còn cần nhân viên phục vụ không?"
Một tiếng "chị" khiến cho Trương Xảo Yến tâm hoa nộ phóng, mặt cũng hơi đỏ. Lúc này bàn khách gọi muốn tính tiền, cô cũng nói một tiếng "đến đây", tiếp đó lau mồ hôi bất đắc dĩ nói: "Tôi thấy rất cần đó, đáng tiếc lời tôi nói không tính. Cậu hỏi ông chủ chúng tôi nhé, là lão Lý xào rau trong bếp ấy, cậu gọi ông ấy Lý thúc là được." Nói xong chạy đi phục vụ khách.
Cơ Tiểu Vũ đến cửa sổ truyền thức ăn trong phòng bếp hỏi: "Lý thúc, chỗ ngài cần còn cần nhân viên không?"
Máy hút khói cũ kỹ trong phòng bếp kêu vang dội như máy cày vậy, Lý Đức Phát đầu đầy mồ hôi, bận rộn đến mức chân không chạm đất, không nghe rõ hắn nói gì, cho là rao hàng đến cửa, không nhịn được khoát tay nói: "Không cần không cần, đừng làm loạn chỗ tôi."
Cơ Tiểu Vũ vẫn chăm chú nhìn hồi oa nhục bóng loáng thơm ngát mà ông ta đang xào trong nồi, dùng sức hít vị thịt vào hai lỗ mũi, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Một cái điện thoại bàn được đặt trên bệ cửa sổ vừa vặn vang lên, tiếng chuông như đòi mạng chói tai bất thường, Lý Đức Phát đặt hồi oa nhục trên bệ cửa sổ, kêu một câu "Trương Xảo Yến nghe điện thoại", còn mình thì mạnh mẽ bưng vại trà lớn trên đài.
Trương Xảo Yến như lửa đốt tới mông xông tới, cầm ống nghe nói thật nhanh: "Vị nào thế ạ? Cao ốc Hồng Thăng ạ, muốn hai phần món bên ngoài? Thật xin lỗi, hôm nay chúng tôi thiếu nhân viên, không ai giao.. Thật mà, không giúp được.."
Lý Đức Phát vội vàng buông vại trà xuống cướp điện thoại: "Có thể giao có thể giao! Ngài muốn ăn gì? Ừm, thịt bằm cá hương và canh vịt già nấm cây trà, thịt trâu xào ớt xanh và canh xương trùng thảo hoa.. Cao ốc A tập đoàn Hồng Thăng phòng 1208, Chu tiểu thư? Được được, khoảng nửa giờ sẽ đến!"
Lý Đức Phát mặt mày hớn hở đặt điện thoại xuống, sau đó định động thủ xào thức ăn.
Cơ Tiểu Vũ vốn đã đi tới cửa rồi, lỗ tai giật giật, bước chân dừng lại.
Trương Xảo Yến đặt hồi oa nhục cho khách lên bàn, quay lại kêu khổ: "Lý thúc, tại sao ngài phải đáp ứng, Cường Tử hôm nay lại không có ở đây, món bên ngoài ai giao?"
Lý Đức Phát chớp chớp khe mắt hí, lúc này mới ý thức được nhà bồi bàn Cường Tử có chuyện gấp, trong tiệm bây giờ chỉ còn mình và Trương Xảo Yến. Mà ông ta phải cầm muôi, Trương Xảo Yến ở trong quán chào hỏi khách, đúng là không phân ra được nhân viên nào giao món bên ngoài rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ, vừa nãy đã đáp ứng khách, làm ăn quan trọng nhất là chú trọng chữ tín, nếu như lúc này không làm được, tổn thất có thể không chỉ là mấy chục đồng kia.
Hơn nữa cao ốc Hồng Thăng là một văn phòng cao cấp ở phụ cận, trụ sở chính tập đoàn Hồng Thăng tiếng tăm lẫy lừng đóng quân ở nơi này, bên trong tự có phòng ăn cho nhân viên, trước kia chưa từng có người đặt món bên ngoài. Cô gái gọi điện thoại vừa nãy là tạm thời cần phải làm thêm giờ, đã từng nhận thực đơn món bên ngoài ở quán mình, em gái tiểu thư dự định hôm nay đổi khẩu vị để làm thêm giờ. Nếu có thể giao đơn hàng tiếp theo này, thì có thể có thêm một nhóm khách vô cùng có tiềm lực, quán nhỏ nhà mình cũng có thể tăng lên một bậc, nhưng mà trước mắt không giao được món bên ngoài, con đường này có thể sẽ bị lấp kín..
Lý Đức Phát càng nghĩ càng đau lòng, giận dữ: "Cái tên Cường Tử chết tiệt đó khi nào về chẳng được, một mực lại xin nghỉ ngay giờ phút quan trọng, đợi nó quay lại ông đây phải cắt nửa tháng tiền lương của nó!"
"Cưởng Tử là bởi vì mẹ anh ấy sinh bệnh cần phải chăm sóc mới xin nghỉ, không phải cố ý bỏ bê công việc." Trương Xảo Yến bĩu môi một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Bảo ông mời thêm người thì không chịu, keo kiệt không chịu được, người ta thường giao món bên ngoài á, vừa thuận lợi vừa bớt chuyện, hợp tác cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.."
"Xảo Yến, con nói gì?"
"Ầy, không có gì, con nói chúng ta bây giờ không đủ nhân viên, đơn hàng vừa nãy thật sự không thể nhận được, Lý thúc hay là thúc mau gọi điện nói với người ta một tiếng đi."
"Haiz, thật là xui xẻo. Rồi rồi, ngày mai thúc kêu thêm người.."
Lý Đức Phát mặt mày buồn bã đang muốn gọi điện thoại, trên ống nghe bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài: "Lý thúc, con đi giao món bên ngoài này nhé, ngài thấy thế nào?"
Lý Đức Phát xoay đầu nhìn, một tiểu tử trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, môi đỏ răng trắng, dáng người nhìn thập phần vui mắt, hình như vẫn còn là học sinh đang đi học, nhất thời hơi mơ hồ "Cậu giao? Cậu là ai?"
Trương Xảo Yến thấy là Cơ Tiểu Vũ, không khỏi cao hứng nói: "Lý thúc, thật là khéo, tiểu soái ca này là người tới xin làm nhân viên phục vụ vừa nãy á, không bằng ngài để cậu ấy đi giao một chuyến, coi như dùng thử đi!"
Lý Đức Phát còn hơi do dự, còn chưa rõ tình hình tiểu tử này, có phải quá nhanh rồi không.
Cơ Tiểu Vũ lập tức tha thiết nói: "Lý thúc, con tên là Cơ Tiểu Vũ. Ngài yên tâm, trước kia con từng làm nhân viên phục vụ ở quán rượu, chương trình sơ lược đều biết hết. Hơn nữa chân con lẹ lắm, trên đường sẽ không chậm trễ thời gian."
Dù là điều kiện bên ngoài hay là lời nói cùng thần thái của Cơ Tiểu Vũ đều rất khó khiến cho người ta cự tuyệt, lúc này Lý Đức Phát đã bị thuyết phục "Được, vậy cậu giao ngay đi!"
Tiểu tử sạch sẽ đẹp trai như thế, tiểu bạch kiểm thế này phải nói là kéo người truyền bá tiêu thụ hay rung rinh phái nữ đều có thể, dù sao cũng không thể lừa gạt hai phần thức ăn nhanh, thử một chút thì thử một chút thôi.
Ông chủ Lý không biết, Cơ Tiểu Vũ đang đói bụng thật ra đang muốn cầm món bên ngoài chuồn đi, lấp no bụng trước rồi nói sau. Chẳng qua là làm thế không phúc hậu xí nào, cậu là gà rừng tinh có nguyên tắc, nếu truyền đi thật là mất mặt, vì thế cân nhắc một phen sau đó cậu liền bác bỏ cái ý niệm này, quyết định nhịn thêm chút nữa, biểu hiện tốt một phen, đường đường chính chính nắm lấy công việc này.
Mấy lời công phu như thế đã làm chậm trễ bảy tám phút, Lý Đức Phát tranh đoạt từng giây từng phút mở hai cái bếp ra, tay trái tay phải đồng thời linh hoạt cầm muôi xào, rất nhanh đã làm xong hai món ăn.
Cơ Tiểu Vũ lấy một cái tạp dề trên ngực in chữ "Lão Lý – thức ăn gia đình bình dân", bên dưới còn thêu một con gà vàng nhỏ mặc tạp dề màu xanh lá cây trên người, rồi đội nón tiểu hoàng lên đầu, cả người nhìn qua mát mẻ lại hoạt bát. Lý Đức Phát vừa đặt thức ăn ra nồi, cậu liền lập tức nhanh tay nhanh chân đặt hai phần canh vịt già vào hộp đựng, toàn bộ quá trình lưu loát nhanh nhẹn, lại chững chạc ổn thỏa, không khơi ra nửa khuyết điểm nào, nhìn ra được đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Lý Đức Phát lặng lẽ nhìn, không nói gì hết, nhưng trong lòng âm thầm gật đầu, tiểu tử này làm việc còn lanh lẹ hơn cả Cường Tử, tướng mạo cũng thuận mắt hơn, nếu như có thể ở lại thật, coi như Cường Tử không quay lại cũng chẳng sao..
Còn chưa suy nghĩ xong, Cơ Tiểu Vũ đã cầm lấy địa chỉ người gọi và hộp thức ăn ra khỏi cửa.