"Mẹ, mẹ sao vậy, liên tục chạy nhà vệ sinh, nửa đêm chạy mấy lần rồi, ầm ĩ đến mức con cũng không thể ngủ được!" Khương Tùng cọ một cái từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp theo Dương Quý Mai ra khỏi phòng.

"Mẹ, ngươi thế nào rồi, không ngừng chạy nhà vệ sinh, ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy mấy chuyến, nhao nhao ta đều không cách nào đi ngủ!" Khương Tùng phủi đất một chút từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp đi theo Dương Quý Mai đi ra gian phòng.

Hôm nay Khương Hán Sinh ra ngoài, ban đêm không trở về ngủ, phải ở trên núi trông coi gỗ, thời đại này, người trong thôn có một cách kiếm tiền, tục xưng là "đổ long mộc", nói đơn giản một chút chính là chặt cây, mỗi nhà đều sẽ có một người đàn ông đi ra ngoài "đổ long mộc", đợi đến khi ông chủ muốn hàng, xe tải sẽ trực tiếp lái đến thôn thu mua gỗ, đến lúc đó, dựa theo kích thước của gỗ mà tính giá.

Khương Hán Sinh không ở nhà, Khương Tùng là người đàn ông duy nhất trong nhà, nên phải trông ba người phụ nữ trong nhà.

Dương Quý Mai nghe thấy con trai nói quay đầu lại, trách mắng: "Mẹ con sắp không được rồi, con còn lo ngủ, con còn có lương tâm hay không?"

"Ôi chao ôi, không được, lại sắp tới." Dương Quý Mai nói xong liền sải bước chạy về phía nhà vệ sinh.

Nhìn bóng lưng mẹ mình, Khương Tùng nhún nhún vai, xoay người đi vào phòng hai chị, vừa bước vào liền bắt đầu lẩm bẩm: "Chị ơi, chị nói mẹ có phải ăn nhầm cái gì đau bụng hay không, đã mấy lần rồi, sẽ không mắc bệnh gì chứ?"

Khương Nhã suy nghĩ một chút, mọi người ăn cơm tối đều giống nhau, ba đứa bé bọn họ đều không có chỗ nào không thoải mái, ngược lại mẹ bọn họ liên tục chạy nhà vệ sinh?

Mong các bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Bỗng dưng, linh quang trong đầu Khương Nhã chợt lóe, nghĩ đến chén nước bùa buổi chiều mẹ bưng tới, thầm nghĩ một tiếng không ổn, không phải là mẹ tự mình uống chứ?

Trong chén nước bùa kia không biết dùng thứ gì vẽ ra, sự tình có thể lớn có thể nhỏ, nghĩ tới đây, Khương Nhã mang giày đi ra khỏi phòng, đi đến bên ngoài nhà vệ sinh, mở miệng hỏi mẹ bên trong: "Mẹ, mẹ buổi chiều có phải uống chén nước bùa kia hay không?"

Dương Quý Mai đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh nghe thấy Khương Nhã hỏi, lúc này mới nhớ tới, không phải thật sự do chén nước bùa kia náo loạn chứ, hiện tại cả người cô sắp mất nước rồi.

"Tại mẹ thấy luyến tiếc lãng phí tiền. Chén nước bùa mẹ tốn năm đồng mua được, đổ thật đáng tiếc" Dương Quý Mai trả lời một câu.

Đợi đến vài phút sau, Dương Quý Mai từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Khương Nhã còn đang chờ bên ngoài nhà vệ sinh, nghi hoặc mở miệng hỏi: "Sao con vẫn còn ở đây? Đã chín giờ rồi, còn không ngủ canh giữ ở cửa nhà vệ sinh làm gì?"

"Mẹ, chúng ta đi nhà chú Mãn Lâm, mẹ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, chuyện đau bụng này thật lớn có thể nhỏ, nhanh lên đi, con đi cùng mẹ." Khương Nhã nói xong liền tiến lên hai bước, đưa tay đỡ lấy cánh tay Dương Quý Mai.

Dương Quý Mai nghe nói muốn đi tìm Mãn Lâm, nhíu mày, nói: "Chuyện này không có việc gì lớn, đợi lát nữa là tốt rồi, thời gian đã rất muộn. Mãn Lâm thúc khẳng định đã ngủ, chúng ta lúc này đi qua, thật không tốt."

"Mẹ, mẹ đừng tiếc tiền, buổi chiều lá bùa kia tiêu không ít tiền đi, vậy mẹ đều nỡ mua, sao đến trên người mình lại không nỡ đây?"

Làm cha mẹ, vì đứa nhỏ tốt, đó là như thế nào cũng được, đừng nói năm đồng một cái lá bùa, chỉ cần có tác dụng, cho dù là mười đồng Dương Quý Mai cũng sẽ không chớp mắt bỏ tiền ra mua. Nhưng muốn dùng tiền đến trên người mình, vậy thì có chút luyến tiếc.

Nhưng mà Dương Quý Mai chạy hơn mười chuyến nhà vệ sinh, thân thể quả thật đã không còn sức lực giày vò, được ba đứa nhỏ trong nhà cường ngạnh đỡ ra cửa.

 

* * *​


Đến Mãn Lâm gia trong thôn, quả nhiên trong viện đã không còn ánh lửa, Dương Quý Mai nhìn căn phòng tối đen của Mãn Lâm gia, mở miệng nói: "Nhà người ta ngủ rồi, chúng ta trở về đi, đừng đánh thức người ta nữa."

Khương Nhã bảo Khương Cầm bên cạnh đỡ Dương Quý Mai, cất bước tiến lên hai bước, giơ tay lên gõ cửa viện. Cách một lát, trong phòng mới truyền đến một giọng nữ, Khương Nhã liếc mắt một cái liền nghe ra, đây là vợ của Mãn Lâm thúc.

Qua vài phút, vợ Mãn Lâm thúc đến nhìn cửa, thấy bọn Khương Nhã đứng ngoài cửa, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Dương Quý Mai, lập tức tiến lên hai bước tiếp nhận tay Khương Cầm, đỡ Dương Quý Mai vào trong viện.

"Mãn Lâm, mau ra ngoài xem một chút."

Trong phòng, Mãn Lâm nghe thấy tiếng vợ, ngay cả giày cũng không kịp mang đàng hoàng liền chạy ra, thấy sắc mặt khó coi của Dương Quý Mai, nghiêm mặt cùng nhau đỡ Dương Quý Mai vào đại sảnh.

"Khương gia tẩu tử (*), chị đây là làm sao vậy, nhìn chị sắc mặt này cũng khó coi." Mãn Lâm tức phụ (*) mở miệng hỏi. (Có mấy từ Hán Việt nghe hay nên mình giữ nguyên nha)

Khương Nhã nghe thấy Mãn Lâm tức phụ nói, vội vàng nói chuyện chén nước bùa buổi chiều kia. Hai vợ chồng Mãn Lâm nghe xong sự tình lai lịch, quả thực dở khóc dở cười.

Hoa bà bà này ở trong thôn chỉ dựa vào lừa gạt người kiếm chút tiền, bình thường có không ít người tin tưởng, chẳng qua nàng dâu Mãn Lâm không nghĩ tới tẩu tử Khương gia này thoạt nhìn một người tùy tiện, thế nhưng còn có thể tin tưởng chuyện kia.

Mong các bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Cuối cùng, Mãn Lâm nhìn qua, nói là ăn hỏng bụng, kê một ít thuốc để mang về nhà, một ngày ba lần, uống hai ngày là tốt rồi.

Trước khi ra khỏi cửa, Khương Nhã nhìn thấy Khương Cầm cùng Khương Tùng đỡ Dương Quý Mai đi ở phía trước đã ra khỏi viện, đột nhiên nghĩ đến chưa trả tiền thuốc, mà Mãn Lâm thúc vừa rồi cũng không nhắc tới chuyện tiền nong.

Khương Nhã xoay người trở về, Mãn Lâm nhìn tiểu nha đầu đột nhiên trở về, tầm mắt dừng trên người Khương Nhã.

"Sao vậy, còn có chuyện gì nữa à?"

"Mãn Lâm thúc, hôm nay trễ như vậy, cám ơn thúc. Cái kia, tiền thuốc ngày mai cháu đưa tới nha."

"Được, tùy tiện lúc nào cũng được." Mãn Lâm mở một phòng khám nhỏ trong thôn, cũng không phải làm từ thiện, nhưng điều kiện nhà Khương Hán Sinh không tốt lắm, còn có ba đứa nhỏ, chuyện tiền thuốc này, đưa ông liền nhận, không đưa cũng không sao.

"Được rồi, Mãn Lâm thúc, vậy cháu trở về trước." Trên mặt Khương Nhã lộ ra một nụ cười yếu ớt, xoay người liền chuẩn bị chạy đuổi theo bọn Khương Cầm, kết quả không để ý giẫm lên một viên đá nhỏ trong viện, dưới chân bất ổn một cái, liền ngã xuống.

Không xong, Khương Nhã theo phản xạ nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn đến.

Mãn Lâm ở phía sau Khương Nhã nhìn thấy một màn này, nhanh tay lẹ mắt đưa tay, một tay túm lấy thân thể Khương Nhã, giữ lấy bả vai Khương Nhã, Mãn Lâm nhìn bộ dáng nhỏ nhắn bị dọa sợ của Khương Nhã, vội vàng mở miệng hỏi: "Khương Nhã, cháu bị dọa rồi à?"

Đột nhiên, trong đầu Khương Nhã hiện ra một hình ảnh, chợt lóe rồi biến mất, nhưng cảnh tượng trong đó lại làm cho sống lưng Khương Nhã lạnh lẽo.

Cô hình như nhìn thấy Mãn Lâm thúc đi trên đường cái, giống như ở trên trấn, trong hình ảnh bốn phía cực kỳ náo nhiệt, bốn phía còn có tiếng tiểu thương rao bán, nhưng hình ảnh đột nhiên chuyển thẳng xuống, khi Mãn Lâm thúc đi ngang qua một cửa hàng sắt, đột nhiên có một thứ bay ra, cứ như vậy cắm thẳng vào ngực Mãn Lâm thúc, dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt liền chảy ra..

Sau đó hình ảnh vừa chuyển, Khương Nhã nhìn thấy trong sân Mãn Lâm gia treo đèn lồng màu trắng, trước linh đường bày một tấm ảnh đen trắng, Mãn Lâm tức phụ mặc một thân áo trắng, quỳ ở bên cạnh, tiền giấy màu vàng từ trong tay Mãn Lâm tức phụ rơi vào trong lửa, đốt thành tro tàn.

"Khương Nhã, cháu không có việc gì, đừng sợ." Mãn Lâm nhìn vẻ mặt sợ hãi của tiểu cô nương, mở miệng an ủi nói.

"Không, không sợ." Khương Nhã lắp bắp ngẩng đầu nhìn Mãn Lâm thúc, trong đầu hiện lên bức ảnh đen trắng trên linh đường, Mãn Lâm thúc trong ảnh cũng là bộ dáng như vậy, thoạt nhìn cực kỳ ôn nhu.

Khương Nhã có chút sợ hãi, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn có chuyện Mãn Lâm thúc kia, rốt cuộc là do cô ảo tưởng ra, hay là dự cảm?

"Được rồi, chị em nhà cháu bọn họ đều đi xa, cháu mau trở về đi."

"Dạ, được rồi, vậy.. Cháu đi đây." Khương Nhã cuối cùng cái gì cũng không nói, liền co chân chạy ra ngoài, phía sau còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Mãn Lâm thúc bảo cô chạy chậm một chút, Khương Nhã đuổi theo vài phút mới đuổi kịp đám người Dương Quý Mai.

 

* * *​


Người một nhà cùng nhau trở về nhà, Khương Nhã cho đến khi nằm ở trên giường đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, nhìn Khương Cầm bên cạnh đã sắp ngủ, Khương Nhã nhịn không được đưa tay chọc chọc phía sau lưng Khương Cầm.

Nhận thấy được động tác nhỏ của Khương Nhã, Khương Cầm mắt buồn ngủ mơ màng mở mắt ra, mở miệng nói: "Khương Nhã, em còn chưa ngủ à?"

"Chị, chị nói, Mãn Lâm thúc có phải là người rất tốt hay không?" Khương Nhã cần một lý do để làm cho mình cảm thấy an tâm.

Hình ảnh trong đầu nhìn thấy, Khương Nhã không biết có nên nói ra hay không, quan trọng nhất là chuyện này nói ra người ta cũng không nhất định tin.

Khương Cầm giơ tay ngáp một cái, mở miệng nói: "Mãn Lâm thúc là người tốt, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Sống lâu trăm tuổi, Khương Nhã nghĩ đến di ảnh đen trắng kia, lại hồi tưởng lại chuyện hôm nay, Mãn Lâm thúc làm người trượng nghĩa, bình thường ở trong thôn nhân duyên rất tốt, nghĩ đến những hình ảnh mình nhìn thấy lúc Mãn Lâm thúc đỡ lấy cô, Khương Nhã cảm thấy có chút do dự.

"Chị, người tốt hẳn là sẽ sống lâu trăm tuổi?"

"Người tốt đều đoản mệnh, người xấu mới có mạng dài đâu, không phải có câu nói, tai họa sống ngàn năm sao? Được rồi, nhanh đi ngủ một chút, đã đến lúc nào rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học."

Nói xong, Khương Cầm giật giật, cuộn chăn một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Khương Nhã suy nghĩ hơn nửa đêm, thẳng đến nửa đêm Khương Nhã mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Bảy giờ sáng, tiếng gà gáy vang lên, Khương Nhã từ trong giấc ngủ tỉnh lại, sau đó phát hiện Khương Cầm bên cạnh đã không thấy đâu.

Nghe động tĩnh bên ngoài phòng, Khương Nhã từ trên giường đứng lên, vuốt ve đỉnh đầu còn có mấy sợi rơm, có chút buồn bực.

Làm sao để nói với Mãn Lâm thúc mới là một việc khó khăn.

Kết quả là, vừa về đến, liền thành một con lừa trọc nhỏ không có tóc.

Mong các bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Mặc quần áo đi ra khỏi phòng, Khương Nhã nhìn thấy Dương Quý Mai đang cho gà ăn trong sân, giờ phút này Dương Quý Mai khí sắc so với tối hôm qua thoạt nhìn tốt hơn nhiều.

Trong đầu đều là hình ảnh ngày hôm qua trong đầu nhìn thấy người kia, Khương Nhã nói với mẹ đang đứng trong viện: "Mẹ, mẹ đem tiền thuốc của Mãn Lâm thúc ngày hôm qua cho con đi, con đưa qua."

"Đợi lát nữa con còn phải đi học, lát nữa mẹ rảnh rỗi, mẹ đưa qua là được." Dương Quý Mai cũng không quay đầu lại đáp một câu.

"Mẹ, thời gian còn sớm, mới bảy giờ, con một đi một chút cũng không cần nửa tiếng đồng hồ, mẹ vẫn để tiền dưới gối à, con tự đi lấy."

Khương Nhã nói xong, không đợi Dương Quý Mai trả lời, liền nhanh như chớp chạy vào phòng ba mẹ

"Ai, con để ý một chút, đừng lấy nhiều, có nhận ra số không?" Dương Quý Mai không yên tâm hướng về phía Khương Nhã đã vào phòng hô.

Khương Nhã trợn trắng mắt, học lớp bốn, ngay cả tiền cũng đếm không được, làm sao có thể?

Khương Nhã động thủ xốc gối giường lên, quả nhiên thấy phía dưới để một ít tiền giấy rải rác.

Tiền thuốc ngày hôm qua là hai đồng, Khương Nhã cầm hai đồng một khối, sau đó đi ra khỏi phòng hướng Dương Quý Mai chào hỏi một tiếng liền đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play