Edit: Trà.

Lúc bước vào phòng, Tô Lạc còn uống một bầu rượu, bây giờ cơn say nổi lên, thuận tiện ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, dùng dáng vẻ trêu đùa phụ nam đàng hoàng nói: "Đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ngày hôm nay có chút đen đủi, nếu chúng ta đã thành hôn rồi, thì chính là phu thê, dáng vẻ của huynh đẹp, ta cũng không thua kém gì, cũng coi như là có thể xứng với huynh."

Nàng khoác vai hắn, cười tươi như hoa: "Sau này ta nhất định sẽ cưng chiều huynh, không để cho huynh phải chịu chút thiệt thòi nào."

Lời nói và hành động này, y hệt một nữ lưu manh.

Mộ Dung Uyên không ngờ tới có một ngày, mình lại thua trong tay một tiểu cô nương như vậy.

Đúng là không biết trời cao đất dày.

Nghe những lời nói của nàng ta, hắn tức tới mức bật cười: "Ồ? Cô muốn cưng chiều ta như thế nào?"

Cưng chiều như thế nào ư?

Ừm..

Đây là một vấn đề phải cân nhắc.

Du Phong Đường nghèo quá, không có thứ gì đáng tiền để cho hắn.

"Huynh có thể tung hoành khắp Du Phong Đường." Tô Lạc cười ha ha, vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ ngự tỷ: "Ta sẽ che chở huynh."

Mộ Dung Uyên: "..."

Hắn vừa tức vừa buồn cười.

"Huynh phải tin ta." Tô Lạc đã hơi say, lời nói đã không còn lanh lẹ như trước, hai tay nàng nâng mặt hắn lên, ép hắn nhìn thẳng vào mình: "Mặc dù phương diện kinh tế của Du Phong Đường còn chưa khấm khá, nhưng Tô Lạc ta bảo đảm với huynh, chỉ cần ta có một miếng cơm ăn, tuyệt đối sẽ không để huynh đói bụng, huynh làm phu quân của ta, dù ta có chết cũng không để huynh phải chịu thiệt thòi, được không?"

Cả người nàng dựa vào trên người hắn, mùi rượu hòa với mùi hương nữ nhi thoang thoảng, tràn vào trong mũi hắn.

Trong lòng Mộ Dung Uyên thoáng rung động, đây là lần đầu tiên có một nữ nhân hứa với hắn rằng sẽ không để hắn chịu thiệt thòi.

Hắn nhếch môi, đánh giá cô nương bên cạnh mình.

Dung mạo nàng mĩ lệ, một thân giá y đỏ thẫm càng làm lay động lòng người, hai gò má đỏ hồng, mắt ngọc mày ngài, nụ cười rạng rỡ so với hoa còn đẹp hơn ba phần.

Hắn đã gặp qua không ít cô nương xinh đẹp, nhưng lại chưa từng gặp qua người giống như nàng..

Tươi sáng?

Từ hình dung này..

Mộ Dung Uyên không nhịn được cười.

"Huynh cười cái gì?" Tô Lạc nghiêng đầu, "Huynh nghi ngờ lời ta nói đúng không? Huynh đừng động, đong đưa khiến ta váng cả đầu."

"Cô nương say rồi."

"Có huynh say á."

Mộ Dung Uyên: "..."

Hắn hít sâu một cái, không muốn tranh luận với con quỷ nát rượu: "Cởi dây trói cho ta."

"Cởi ra làm gì?"

"Hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc của chúng ta hay sao? Không cởi ra làm sao mà động phòng?"

"Không ngờ tới, lang quân còn nóng lòng hơn ta nữa." Tô Lạc mị nhãn như tơ, xuy khí như lan.

Nàng che mắt hắn lại, cảm giác đó mềm mại mang theo chút lạnh lẽo như băng, khiến hắn run rẩy.

Nữ nhân này!

Nữ nhân này rốt cuộc có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?

Hắn nghiến răng lùi về sau tránh né nàng.

Một người mất thăng bằng, cả hai song song ngã xuống giường.

Nửa người Tô Lạc đè lên ngực hắn.

"Không ổn rồi! Không ổn rồi!"

Ngọc Trí vừa đẩy cửa xông vào đã nhìn thấy một hình ảnh kích thích như vậy.

Nàng che mắt theo bản năng: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, muội không thấy cái gì cả, hai người tiếp tục, tiếp tục đi!" Nàng vội vã lui ra ngoài, đóng kín cửa, nghĩ tới hình ảnh vừa mới nhìn thấy ban nãy, hai mắt cũng cong cong ý cười.

Không ngờ tới tiểu thư lại mạnh mẽ như vậy, giống như nữ bá vương ngạnh thượng cung.

Nhưng mà một giây sau, nàng chợt vỗ trán: "Trời, sao mình lại quên mất tiêu đại sự ta?"

Nàng lại chạy vào, bi thảm hét to: "Không xong rồi tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play