Edit: Trà.

Bên trong linh hải của Tô Lạc đúng là có một viên hoàn, chỉ là nó ảm đạm không có ánh sáng, thậm chí còn có không ít vết nứt và lỗ hổng, theo lời Ngọc Trí kể lại, chắc là ngày hôm đó nàng ấy đã gọi huyễn linh của mình ra được, nhưng mà chẳng rõ vì sao, nguyên chủ bỏ mạng, huyễn linh không rõ tung tích, ngay cả viên hoàn cũng tràn ngập nguy hiểm.

Nếu không phải nàng kịp thời chuyển kiếp tới, dùng cây sinh mệnh làm dịu viên hoàn, thì sợ là nó đã sớm vỡ vụn thành từng mảnh.

Bây giờ, cây sinh mệnh mà nàng trộm về đã dung hợp hoàn mỹ với thân thể nàng, nó lớn lên ở trong linh hải của nàng, giờ vẫn chỉ là một mầm cây nho nhỏ, theo như lời đồn, sau khi nó trưởng thành, có thể cải tử hồi sinh.

Tô Lạc cũng không biết tin này là thật hay giả, bởi vì trước nay chưa từng có ai thử qua.

Có điều vận may của nàng cũng không tệ lắm, bị Đường chủ Du Phong Đường là Tô Thanh Phong cứu về, nhận nàng làm con gái nuôi, còn muốn giao Du Phong Đường cho nàng.

Du Phong Đường vốn là một tổ chức lính đánh thuê, sau khi Tô Lạc trở thành Đường chủ, chỉ cần đối phương đưa ra giá cao, nhiệm vụ gì bọn họ cũng nhận, từ vận tiêu, tới bắt hái hoa tặc, rồi lại tìm người..

Xưa nay, đám người lính đánh thuê bọn họ đều phải tiến vào rừng hoang núi thẳm, săn giết yêu thú.. Dùng tiền tài thiên địa đổi lấy tiền hoa hồng, bọn họ đều trải qua cuộc sống lưỡi đao liếm máu. Vậy mà, Du Phong Đường đánh mất bản chất, tham sống sợ chết, khiến cho rất nhiều đồng đạo coi thường.

Tô Lạc cũng chẳng buồn để ý, so với số tiền hoa hồng kếch xù kia, thì tính mạng của những huynh đệ trong Du Phong Đường càng quan trọng hơn.

Hơn nữa..

Du Phong Đường bọn họ đúng là đang thiếu người.

Những người thực lực mạnh, đều đã chết ở trong tay yêu thú.

Về tới Du Phong Đường, Tô Lạc dẫn đầu nhảy xuống xe, nói với Ngọc Trí: "Người này giao cho Nhị Cẩu, nhân tiện muội hỏi Lê thúc giúp ta, rượu ta cần đã ủ xong chưa, nếu được rồi thì đem một bầu tới."

Tô Lạc nói xong liền đi luôn, ai ngờ những lời này của nàng sau khi qua mấy người truyền đạt đã thay đổi ý nghĩa.

Từ lúc đầu vốn là đem nam nhân này giao cho Nhị Cẩu và tìm Lê thúc hỏi rượu, dần dần trở thành Đại tiểu thư tìm được một cô gia siêu siêu đẹp mắt về, tìm Lê thúc lấy rượu làm tiệc cưới.

Cho đến khi một đám bà tử cầm áo cưới đỏ rực xông vào thư phòng của nàng, Tô Lạc vô cùng bối rối.

Nàng sợ hãi nép vào góc tường: "Các bà làm cái gì vậy?"

"Đại tiểu thư, chúng tôi đều đã biết, cô cũng đừng xấu hổ, chúng tôi đã nhìn thấy cô gia, dáng dấp thật đúng là đẹp như tiên nhân."

"Hôn sự này mọi người đều đồng ý."

Tô Lạc: "?"

Cô gia cái gì? Hôn sự nào cơ? Có ai nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra được không?

"Không, không phải.. Các bà bình tĩnh một chút đi! Đừng có kéo quần áo của ta! Ta sẽ tức giận! Ta ra tay thật đấy! Á!"

Một khắc sau, Tô Lạc mắc giá y màu đỏ vụt tới trước mặt Tô Thanh Phong, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Lão già chết tiệt, có phải người sai khiến bọn họ làm hôn lễ cho con không?"

Tô Thanh Phong đang bố trí đại sảnh: "Không phải con cho người truyền lời tối nay sẽ thành thân sao?"

Tô Lạc ngơ ngác: "Con nói lúc nào?"

"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là cha đã nhìn qua tên nhóc kia, con gả cho hắn tuyệt đối không thiệt thòi!" Một tên đàn ông dáng vẻ đẹp mắt như vậy, ông cũng là lần đầu thấy.

Tô Lạc trợn mắt há mồm: "Đây là trọng điểm sao? Cha có biết người này là ai không?"

"Ai?" Tô Thanh Phong nhìn lên, thấy con gái mặt mày nghiêm trọng, ông cũng căng thẳng theo: "Cũng không phải là nhân vật lớn gì đấy chứ?"

"Hắn chính là người mà Chu gia chỉ đích danh muốn chúng ta bắt về!"

"Người của Chu gia không phải đã đưa qua rồi à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play