13.

Không cần quay đầu lại tôi cũng có thể tưởng tượng ra tư thế hai tay xỏ túi hóng xem phim hài của Mạnh Trúc Di.

“Sếp Tiểu Mạnh?” Lục Triệt hơi bất ngờ, cười gượng gạo. “Chỉ là giữa tôi với bạn gái có chút hiểu lầm thôi."

Mạnh Trúc Di không nói gì, tiến lên hai bước cầm lấy chén sứ trong tay tôi:

“Mới không gặp mấy ngày mà em đã định hóa thân thành nhân vật vi phạm pháp chế* luôn đấy à?”

(*nguyên gốc 法制咖, 法制 là pháp chế, 咖 trong ngành giải trí Đài Loan có nghĩa là diễn viên hoặc nhân vật. Cụm từ này thường được dùng khi người nổi tiếng phạm pháp)

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng không để ý tới anh ấy, Lục Triệt bên cạnh lại ngạc nhiên: “Hai người quen biết à?”

Tôi không thèm giải thích nhiều với anh ta, nhướng mày nhìn khuôn mặt không biết từ bao giờ đã trở nên xa lạ thế: “Tóm lại là anh ngoại tình chứ gì?”

Quần chúng đang hóng hớt xung quanh trợn mắt thao láo, dứt khoát không giả vờ nghe lén nữa mà quay qua nhìn trừng trừng, ước gì ngồi thẳng sang bàn này để xem cho rõ.

Lục Triệt có tật giật mình, nghẹn lời đến đỏ cả mặt. Anh ta chỉ dám liếc trái liếc phải chứ không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi.

Đồ hèn.

Tôi chê bai trong lòng, đang định mở miệng tặng một bài ca chào hỏi cả nhà kẻ bội bạc thì Cố Tư Âm ra vẻ thấy chết không sờn đứng chắn trước mặt anh ta.

Nước mắt chực tràn bờ mi, cô ta nói một cách thành khẩn: “Chị Mạn Mạn, em với anh Triệt vốn là thanh mai trúc mã, hai nhà cũng đã có dự định đính hôn từ lâu rồi.”

“Em nghe nói hai anh chị quen nhau trên tàu điện ngầm. Chắc chị chưa biết, đấy là lần đầu tiên anh Triệt đi tàu điện ngầm. Hôm đó anh ấy là muốn đến trường thăm em.”

“Sở dĩ anh ấy ở bên chị là vì chưa hiểu rõ lòng mình. Tối hôm qua em uống quá chén nên anh Triệt đưa em về…” Nói đến đây cô ta cố ý dừng lại hai giây, thẹn thùng quay mặt đi: “Sau đó anh ấy và em bày tỏ thẳng thắn rồi mới phát hiện cả hai đều có tình cảm rất sâu đậm với đối phương.”

“Chị Mạn Mạn à! Dù sao chị cũng có sếp Tiểu Mạnh rồi, chị có thể buông tha cho anh Triệt và tác thành cho chúng em được không?”

Vừa nói lời này cô ta vừa nhìn Lục Triệt, ánh mắt cứ phải gọi là dạt dào tình ý.

Nghe thấy hai câu cuối cùng, vẻ mặt Lục Triệt đầy phức tạp, ánh mắt anh ta chuyển qua chuyển lại giữa tôi và Mạnh Trúc Di.

Bụng dạ nôn nao, tôi không phí lời quay người mở nắp chai nước, tạt thẳng mặt hai cái thứ trơ trẽn.

“Ấy!” Cố Tư Âm cách tôi gần nhất nên hứng trọn. Cô ta hét lên một tiếng, quay người nhào vào vòng tay Lục Triệt.

Nước nhỏ tí tách từng lọn tóc trên đầu anh ta. Lục Triệt ôm chặt Cố Tư Âm, khóe mắt đỏ hoe: “Đều là lỗi của anh, em đánh anh mắng anh thế nào anh cũng chịu. Nhưng Âm Âm say mà, em ấy đâu có biết gì.”

“Huống hồ…” Mặt đen như đít nồi, anh ta thở hắt ra đầy khó nhọc. “...Em cũng mập mờ với tổng giám đốc Tiểu Mạnh đấy thôi. Coi như chúng ta huề.”

Đột ngột bị cuốn vào chiến trường, Mạnh Trúc Di kinh ngạc ra mặt. Anh ấy lui về sau nửa bước.

Hành vi đổ lỗi vô liêm sỉ này khiến tôi tức đến bật cười: “Bị hai vị chơi cho vố này xong, tôi đột nhiên nhận ra hệ thống phân loại rác của thành phố cũng tốt phết, rác nào ra rác đấy.”

Tôi nghiến răng hàm, run rẩy lấy điếu thuốc trong túi ra định hút cho tỉnh người, nhưng mãi không tìm được bật lửa.

Lục Triệt không biết động đến dây thần kinh nào, nhìn tôi với vẻ khó tin: “Sao anh không biết em còn hút thuốc? Dáng vẻ ngây thơ mọi khi của em trước mặt anh đều là giả vờ à?”

Mạnh Trúc Di lặng lẽ biến thành bối cảnh nãy giờ. Anh ấy lấy mất điếu thuốc của tôi, khẽ nói: “Không chỉ biết rít thuốc, cô ấy còn biết rít gào xé xác lũ mèo mả gà đồng vô liêm sỉ cơ…”

Lục Triệt kinh hãi, thận trọng ôm Cố Tư Âm lui về sau.

Muộn rồi con giai.

Tôi hất cái bàn ra, nhe răng cười với Lục Triệt: “Anh ấy nói đúng đấy.”

Lời còn chưa dứt tôi đã sải bước xông lên lôi Cố Tư Âm ra khỏi vòng tay Lục Triệt, trở tay quăng hai cái tát ‘bốp bốp’ cho cân trái phải trên khuôn mặt đang hoảng hồn ấy.

Đồng tử của Lục Triệt run rẩy, anh ta chưa kịp kêu ‘ Âm Âm’ thì tôi đã quay người lại thưởng cho hai cái tát vừa nhanh vừa mạnh khiến phần tóc mái vuốt đầy keo của anh ta xòa ra, che mất nửa khuôn mặt.

Mọi chuyện phát sinh nhanh như chớp. Tôi thu lại bàn tay nhâm nhẩm đau, nhìn lướt qua hai kẻ đang ôm mặt. Ánh mắt họ đờ đẫn, hai đứa khốn nạn ấy còn chưa kịp nhận ra vừa có chuyện gì.

Mạnh Trúc Di đứng đằng sau khe khẽ xuýt xoa.

Tôi phủi lớp bụi không tồn tại trên tay, hài lòng chiêm ngưỡng mấy cái má sưng tấy.

Lục Triệt bừng tỉnh, hé môi định nói gì đó nhưng tôi ngắt lời luôn: “Chị đây đá mi.”

Đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, sắc mặt tái nhợt. Anh ta đứng đó như bị cấm khẩu.

Tôi chê nha, bày cái dáng vẻ mất mát đó cho ai xem.

“Các cụ dạy là phải có qua có lại mới toại lòng nhau. Lễ vật các cưng tặng chị đây rất thích, hy vọng quà đáp lễ của chị cũng khiến hai cưng nhớ mãi.”

Tôi cười mỉa nhìn quả tóc tai bù xù và đôi mắt vằn tia máu đỏ ngập tràn thù hận của Cố Tư Âm. Cô ta run rẩy dụi vào ngực Lục Triệt.

Lục Triệt không động đậy nữa. Anh ta mím mím môi rồi dịu giọng an ủi Cố Tư Âm đang không ngừng nức nở.

Hai con mắm này muốn trình diễn tình cảm sâu đậm trước mặt mọi người, nhưng chị đây không muốn xem.

Tôi ghê tởm quay mặt sang chỗ khác, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạnh Trúc Di hỗ trợ dọn dẹp chiến trường rồi cầm túi xách đi trước.

14.

Đến tận khi ngồi vào trong xe tôi mới hơi bình tĩnh được một chút.

Mạnh Trúc Di đi theo chen vào ghế phụ, thắt dây an toàn: “Đi đâu vậy?”

Tôi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn gấp chằm chằm hướng thang máy, lơ đãng đáp: “Vội gì, chờ chút đã.”

Anh ấy im lặng hai giây, giọng nói trước nay vốn điềm đạm giờ lại lộ ra chút chần chừ: “Em như này… là định lái xe đâm chết chúng nó à?”

Tôi quay đầu lườm và dứ dứ nắm tay.

“...” Anh ấy gượng gạo hắng giọng một cái. “Thế em đang chờ cái gì?”

Tôi chỉ chỉ cốp xe, nhe răng cười vui vẻ: “Hôm nay tôi mang hẳn gậy golf đi nè. Lát nữa phải đánh cho hai đứa mất dạy kia nhập viện mới hả dạ.”

Khuôn mặt sắc nét như tượng tạc của anh nhoáng lên vẻ kỳ quái. Vài giây sau, chẳng biết vì cái gì anh ấy chợt cười khẽ, hơi nghiêng đầu sang phía tôi:

“Ui chà, người phạm pháp thế mà lại ở ngay cạnh mình.”

Mặt tôi không hề biến sắc, tựa sâu vào lưng ghế lạnh lùng nhếch mép: “Không thì cứ để yên cho hai đứa đó cắm sừng tôi à?”

Mạnh Trúc Di không đáp. Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm cuồn cuộn những cảm xúc mà tôi không hiểu nổi.

“Em tức giận rồi.” Anh khẳng định.

Tôi buồn bực gục trên tay lái, trầm giọng ‘ừ’ một tiếng:

“Anh không nghe thấy Cố Tư Âm nói à, Lục Triệt theo đuổi tôi chẳng qua là vì thấy mới lạ mà thôi. Tốt xấu gì tôi cũng thật lòng thích anh ta, cuối cùng lại thành phép thử cho tình yêu của hai người bọn họ.”

Càng nghĩ tôi càng điên tiết: “Này còn chưa ghê tởm sao?”

Mạnh Trúc Di như có tâm sự: “Anh hiểu.”

“Anh hiểu cái chóa gì?”

Anh vươn hai ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nhấc đầu tôi ra khỏi vô lăng: “Việc này cứ giao cho anh xử lý. Giờ mau lái xe đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Tôi dò xét anh đầy nghi ngờ: “Anh tính làm gì?”

Lúc này anh lại trở về dáng vẻ nghiêm túc điềm tĩnh thường ngày, nhướng mày nói: “Đảm bảo làm em vừa lòng.”

Mạnh Trúc Di không nói rõ nên tôi cũng không tiện hỏi thêm.

Chỉ là trong lòng tôi thấy có hơi bất ngờ.

Tên anh trai trên danh nghĩa này của tôi đã tiếp quản công ty nhiều năm nay, là một kẻ cực kỳ cuồng công việc. Hồi tôi vừa trở về nhà họ Mạnh, ngày nào cũng phải tận đêm khuya mới nghe thấy tiếng bước chân anh đi trên hành lang trước cửa phòng.

Trong mắt tôi anh chính là một ‘cỗ máy làm việc ghét phiền phức’. Giao chuyện rắc rối này cho anh có ổn thật không đây?

15.

Sau khi đá Lục Triệt ở nhà hàng Lam Hải Thủy Vận, tôi không còn liên lạc gì với anh ta nữa.

Ngay hôm đó Mạnh Trúc Di đã gọi người đến thay khóa cho căn hộ của tôi. Mấy thứ đồ cá nhân của Lục Triệt cũng bị anh ấy thu hết đóng gói gửi trả nhà họ Lục.

Tôi chặn tất cả các loại phương thức liên lạc của Lục Triệt, rời khỏi chiếc group chat chứa biết bao ký ức combat 1 vs 1 bầy hầy kia.

Ở trong đó toàn là bạn bè của Lục Triệt và Cố Tư Âm. Tôi cùng bọn họ không cùng một đẳng cấp, sau này cũng không cần tương tác làm gì.

Đáng nhắc tới chính là, trong group chat có cô nàng với ID ‘Tiểu Hòa’ chủ động gửi lời mời kết bạn với tài khoản của tôi. Tôi nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra nổi đó là ai.

Căn cứ lời các cụ dạy ‘binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn’, tôi ấn vào lựa chọn đồng ý.

Nhưng mà cô ấy lập tức gửi tin nhắn thể hiện rằng bản thân không phải đến gây sự mà ngược lại, vô cùng bội phục hành động xé xác Cố Tư Âm của tôi.

“Ơn giời! Đồng bọn đây rồi!’, tôi nghĩ.

Quả nhiên, Tiểu Hòa gửi cho tôi một đoạn sớ dài kể rõ ràng ân oán giữa mình và Cố Tư Âm.

Hóa ra cô ấy và Cố Tư Âm là bạn cùng lớp đại học, bạn trai hiện tại của cô ấy là thông qua Cố Tư Âm giới thiệu sau đó mới yêu nhau.

Ban đầu, Tiểu Hòa rất cảm kích bà mối này, không chỉ coi cô ta như chị em tốt mà đi dạo phố hẹn hò nhìn thấy quần áo đẹp túi xách xinh còn sẽ mua riêng mang về cho cô ta.

Ngay lúc Tiểu Hòa đang vui vẻ nghĩ mình có được cả tình yêu lẫn tình bạn tuyệt vời trong tay thì một loạt hành vi của Cố Tư Âm làm cô ấy nhận ra bản thân bị lừa rồi.

Nửa đêm Cố Tư Âm đăng status trên Weibo nói rằng muốn ăn bánh hạt dẻ xốp giòn của cửa hàng X. Đó là một cửa hàng nổi tiếng trên mạng, quan trọng là do gia đình bạn trai của Tiểu Hòa điều hành.

Thế là anh bạn trai ngây ngô lái xe mấy chục dặm trong đêm, chờ dưới lầu nhà Cố Tư Âm từ sáng sớm để đưa cô ta mấy hộp bánh đầy ụ.

Những chuyện tương tự như vậy còn xảy ra không chỉ một lần hai lần.

Khi Tiểu Hòa rốt cục không nhẫn nhịn được nữa yêu cầu nói chuyện riêng với Cố Tư Âm thì cô ta không nói nhiều, gửi tin nhắn ‘Về sau đừng liên lạc nữa, em sợ Tiểu Hòa hiểu lầm.’ ngay trước mặt cô ấy rồi chặn anh ta luôn.

Kết quả chính là Tiểu Hòa cãi nhau to với anh bạn trai vừa vội vàng chạy đến. Cô ấy chê hai người kia không biết giới hạn, bạn trai thì trách cô ấy nhỏ nhen, còn Cố Tư Âm thì vừa gạt lệ vừa giả vờ giả vịt nói Tiểu Hòa nghĩ nhiều quá.

Chưa được mấy ngày, Cố Tư Âm đã phủi sạch quan hệ để ở bên Lục Triệt. Còn Tiểu Hoà và bạn trai đến nay vẫn đang chiến tranh lạnh.

Tôi gõ đi gõ lại hai chữ ‘nghiệp chướng’ trong khung thoại nhưng đến cùng cũng không gửi đi.

Nói người ta là nghiệp chướng thì chính tôi cũng đâu có tốt đẹp hơn bao nhiêu.

Nghe Tiểu Hòa nói Lục Triệt và Cố Tư Âm công khai yêu đương ngay trong tối hôm lễ tình nhân.

Hai kẻ đó cùng hát tình ca trong phòng KTV, ánh mắt lưu luyến đến là ngọt ngào.

Tưởng tượng ra cảnh ấy xong, tôi nổi da gà khắp người.

Tiểu Hoà còn kể đêm đó có rất nhiều người online trong group chat, Cố Tư Âm nghẹn giọng nói không trách tôi được, là do anh Triệt của cô ta quá ưu tú nên người khác ngấp nghé là chuyện thường, cô ta đã quen từ lâu rồi.

Tôi đọc mà cười ha hả.

Tiểu Hòa sợ tôi tức nên tranh thủ thời gian thu hồi tin nhắn, hỏi tôi đang nghĩ gì.

Tôi bảo tôi hơi hối hận.

Tiểu Hoà: [Hối hận chia tay Lục Triệt á?]

Ngênh Điệp: [Không, hối hận hôm đó đánh quá nhẹ, để đến tối bọn họ còn có sức ra ngoài ăn chơi nhảy múa.]

Tiểu Hòa gửi một cái meme like mạnh.

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, cô ấy gửi tin nhắn thoại nhắc nhở tôi cẩn thận Tống Chức Mộng:

Tiểu Hoà: “Nếu cô ta mời chị tham gia tiệc sinh nhật thì chị tuyệt đối đừng nhận lời. Gã họ Triệu mới về nước, bọn họ chỉ muốn công khai bôi xấu chị để trả thù cho Cố Tư Âm thôi.”

Giọng nói dịu dàng của Tiểu Hòa đầy sự lo lắng.

Tôi nằm ườn trên salon lắc lư hai chân, ung dung đáp lại bằng một cái icon cười ngây ngô.

Nếu có được mời thật thì đến cùng ai phải xấu mặt cũng khó mà nói lắm à nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play