Đèn hai bên đường sáng rực rỡ, chiếc xe sang trọng màu đen như một con dã thú đang chực chờ cơ hội trong đêm tối, đường nét trơn tru và sắc nét, lúc phóng nhanh, thân xe giống như được mạ ánh sáng mặt trời.

Tài xế chính là Lục Nghiêu, trợ thủ đắc lực được nhà họ Thương bồi dưỡng cho Thương Dư Mặc từ lúc còn nhỏ, công việc chủ yếu hiện giờ là chịu trách nhiệm xử lý phần lớn tài sản dưới danh nghĩa của Thương Dư Mặc.

Tất nhiên, là trợ thủ vạn năng, thỉnh thoảng cũng phụ trách các công việc khác, chẳng hạn như…..tài xế.

Nhưng mà hôm nay trợ lý Lục toàn năng, người có thể làm bất cứ chuyện gì mà không thay đổi sắc mặt, suýt chút nữa đã không kiểm soát được biểu cảm.

Trong khoang xe rộng rãi ở phía sau, hai vợ chồng mỗi người ngồi ở một bên, hệt như đôi vợ chồng sắp sửa nhận giấy ly hôn trước cửa Cục Dân Chính.

Yên lặng không một tiếng động, bầu không khí ngưng đọng.

Ninh Già Dạng đặt cổ tay áo rộng thùng thình trên đầu gối, lộ ra đầu ngón tay thon dài trắng nõn tinh tế, vai cổ ưỡn thẳng, tư thế ngồi tao nhã.

Không tự tìm cho mình một tư thế thoải mái lười biếng nào đó, chiếc cằm thanh tú hơi nghiêng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giải thích bốn chữ “người lạ chớ gần” đến mức nhuần nhuyễn.

Thương Dư Mặc đã liên tục làm việc ở Viện nghiên cứu Bắc Thành có độ bảo mật rất cao trong suốt bảy ngày, giấc ngủ mỗi ngày chưa đến năm tiếng, đối với một người từ nhỏ đã có thói quen buồn ngủ tột độ mà nói, có thể nói là cực hình.

Một lúc sau, Thương Dư Mặc dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, lên tiếng gọi cô: “Dạng Dạng.”

Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, Ninh Già Dạng lờ mờ nhìn thấy đường nét tuấn tú xinh đẹp trên khuôn mặt Thương Dư Mặc.

Im lặng vài giây, hàng mi dài của cô khẽ nâng lên, cô quay người, đôi môi đỏ mọng ướt át nhếch lên, cười như không cười: “Anh có việc gì?”

Sau khi Thương Dư Mặc đụng phải đôi mắt đang cười nhưng chạm tới đáy mắt đó, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, giọng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng: “Em đang tức giận.”

Ồ, vậy nên cô phải khen ngợi anh sao?

Còn có thể nhìn ra mình đang tức giận.

Ninh Già Dạng nhàn nhạt liếc nhìn anh, nhẹ khịt mũi: “Con mắt nào của anh nhìn thấy em tức giận?”

Giây tiếp theo, cô chợt tỉnh ngộ, “À, xém chút nữa đã quên, bác sĩ Thương đang say trà đó.”

Phụt……

Tí nữa thì Lục Nghiêu ở đằng trước không giữ chặt tay lái.

Say trà???

Trong lòng Ninh Già Dạng càng tức giận, giọng điệu càng mềm mại chậm rãi: “Trợ lý Lục, đi ngang qua hàng thuốc thì nhớ dừng xe, mua cho anh ấy thuốc tỉnh trà.”

Lục Nghiêu im lặng như gà…..

Giọng điệu này của cô, càng giống như muốn mua cho anh Thất bộ đoạn trường tán [1].

[1] Một loại thuốc kinh điển trong Thần Điêu đại hiệp, uống vào đi bảy bước là chết.

Rất muốn hỏi đại thiếu gia có cảm động không?

Nói xong, gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Già Dạng sa sầm, một lần nữa phóng tầm mắt ra khung cảnh bên ngoài.

Để tránh càng nhìn gương mặt này của Thương Dư Mặc, cô càng tức giận.

Hiếm khi nào trông thấy cô tức giận như thế, Thương Dư Mặc dùng sự kiên nhẫn còn lại tự hỏi trong vài giây, ngay sau đó ánh mắt chuyển qua bả vai cô.

Mới vừa nãy ngồi trên ghế lô, anh nghe nói cánh tay của cô bị thương do tai nạn xe cộ.

Thương Dư Mặc vươn bàn tay thon dài như ngọc, nắm lấy cổ tay đang buông thõng trên đầu gối của cô: “Bị thương thế nào, cho anh nhìn xem.”

Ninh Già Dạng bất ngờ với hành động đột ngột của anh, vùng vẫy theo bản năng: “Có gì đẹp!”

Thương Dư Mặc thờ ơ mà siết chặt, ngón tay dài thuận thế đi vào cổ tay áo rộng thùng thình của cô thăm dò: “Anh là bác sĩ.”

Tóm lại tên khốn nạn này có xấu hổ hay không!

Anh là bác sĩ nên phải cho anh nhìn?

Đôi mắt lóng lánh như nước hoa đào liếc xéo anh, giọng điệu của Ninh Già Dạng mang theo vẻ giễu cợt: “Anh nhìn vết thương hay là nhân cơ hội sờ mó em?”

Trợ lý Lục ngồi ở đằng trước hận không thể bịt kín lỗ tai.

Hai người giằng co vài giây, đối diện với cặp mắt nhẫn nại dường như đã hết kiên nhẫn của Thương Dư Mặc, khoé môi Ninh Già Dạng càng lúc càng lộ rõ nụ cười lạnh.

Nhưng mà không ngờ.

Một giây tiếp theo.

Khóe môi cong thành hình vòng cung của cô đột nhiên cứng đờ.

Thế mà Thương Dư Mặc trực tiếp siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, dùng sức nhấc lên……

Ninh Già Dạng bất ngờ không kịp đề phòng, bỗng ngồi trên đầu gối của người đàn ông, cách lớp vải mỏng manh, khung xương cứng khiến cô cau mày, “Anh……..”

Không đợi cô lên tiếng.

Sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, chỉ thấy thắt lưng thêu rộng rãi không biết quẹt vào đâu, chợt rời rạc lỏng lẻo.

Bởi vì nó là kiểu váy mang phong cách của nước Hán, thứ duy nhất cố định cả bộ váy chính là thắt lưng bên ngoài này.

Cùng với động tác muốn ngồi dậy của cô, váy dài như cánh hoa đào nở rộ, lớp này qua lớp khác trượt xuống dọc theo bả vai mảnh mai mịn màng.

Ninh Già Dạng lập tức ngồi im tại chỗ, không dám động đậy.

Ánh sáng trong khoang xe lờ mờ, chiếc váy gradient màu mực của người phụ nữ trải dài trên quần tây của người đàn ông, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp kết hợp với màu đen lạnh lùng huyền bí, tạo nên cảm giác tuỳ tiện đầy quyến rũ.

Lục Nghiêu ở phía trước vô tình nhìn thấy cảnh này từ gương chiếu hậu, sợ hãi đến mức vội vàng hạ vách ngăn trước sau xuống.

Anh ta có thể xem bộ phim người thật này sao?!

Anh ta phản ứng nhanh, vừa hay để lỡ tầm mắt Thương Dư Mặc nhìn lên……..

Lộ ra sự lạnh nhạt, vô tình.

Giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng được chạm trổ tinh xảo, nhưng chỉ nhìn từ xa, đến gần sẽ bị hơi lạnh xâm chiếm.

Ngón tay đàn ông nắm lấy phần gáy nhạy cảm mảnh dẻ mà gầy yếu của người phụ nữ.

Ninh Già Dạng giống như một con mèo bị túm cổ, cũng không thể vùng vẫy ra bọt sóng gì.

Không thiết sống nữa mà nằm lên đùi anh, hận không thể cắn anh mấy phát.

Tiếp tục làm dịu hơi thở.

Tiên nữ bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Đừng giống như tên khốn nạn!

Đồ khốn nạn có thể chó, nhưng cô không thể cắn, nếu không thì chẳng khác gì một con chó.

Từ trong lớp vải sa tanh lỏng lẻo, Thương Dư Mặc dễ dàng tóm được cánh tay tinh tế như ngó sen của cô.

Lớp băng gạc màu trắng xanh trên cánh tay rất dễ thấy.

Anh thong thả mở băng gạc thắt nơ con bướm ra, động tác chậm rãi.

Dừng trong mắt Ninh Già Dạng, cảm thấy cực kỳ tra tấn, thở ra vài hơi, không nhịn được: “Anh đang mở quà tặng à?”

Ngón tay dài của Thương Du Mặc nhẹ ma sát với nơ hình con bướm, ánh mắt liếc về phía chiếc váy dài đến đầu gối của cô, ý vị thâm trường: “Đúng là mở quà tặng.”

Ninh Già Dạng châm biếm không thành, bị nghẹn.

Tức giận đến mức quay đầu đi, quay gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận sang một bên, không nhìn anh.

Nhìn vết thương chói mắt trên cánh tay trắng như tuyết, mặc dù xác định tình trạng vết thương sắp khỏi hẳn, nhưng ánh mắt của Thương Dư Mặc vẫn nặng nề như trước, muốn thử chạm vào, cuối cùng dừng lại.

Người đàn ông ngước mắt lên, chỉ thấy hàng mi đen của cô cụp xuống, giống như không thích để ý đến người ta.

Đôi môi mỏng mím thành một đường vòng cung rất nhẹ, từ từ mở miệng: “Rất có sức tưởng tượng, không hổ là diễn viên.”

Hàng mi của Ninh Già Dạng run rẩy…..

Giống như đang châm biếm cô?

Lại giống như không phải?

Đây chẳng phải là vị thần tiên “không dính khói lửa nhân gian” mà chúng ta hay nói sao?

Không đợi Ninh Già Dạng suy nghĩ nhiều, vị thần tiên này đã chậm rãi buộc chặt vải xô một lần nữa, mà còn thắt nơ bướm đẹp hơn cái trước đó.

Chỉnh tề ngay ngắn, quả thật giống như một con bướm muốn vỗ cánh bay đi.

Vốn dĩ Thương Dư Mặc còn định mặc quần áo cho Ninh Già Dạng.

Nhưng mà nhìn thấy váy áo tầng tầng lớp lớp, ngón tay thon dài của người đàn ông cầm lấy thắt lưng thêu tuyệt đẹp, hình như đang suy nghĩ phải bắt đầu mặc từ chỗ nào.

Cách rất gần, thậm chí Ninh Già Dạng có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh đang từng bước đến gần, xen lẫn chút mùi rượu nhàn nhạt, không biết lúc nào sẽ kề cận.

Khiến hơi thở của cô căng thẳng, trái tim cũng đập nhanh theo.

Thình thịch…..

Thế nhưng hơi thở mệt mỏi của người đó lại phả vào sau gáy cô, rất lâu chưa hề rời khỏi.

Mãi đến lúc cô không kiên nhẫn được nữa mà nhìn qua…….

Ngay sau đó, người đàn ông kéo cô lên từ đầu gối, tiện thể đặt chiếc thắt lưng vào lòng bàn tay cô: “Tự mình mặc à?”

Cuối cùng Ninh Già Dạng cũng hiểu, cả buổi anh lề mà lề mề ở đằng sau mình làm gì.

Cong môi cười lạnh: “Anh nghĩ rằng em là anh, chỉ biết cởi mà không biết mặc.”

Cô không cố tình hạ giọng.

Trợ lý Lục ngồi phía trước nghe được rành mạch.

Không nhịn được mà u sầu buông một tiếng thở dài…..

Anh ta nghe thấy quá nhiều bí mật, sẽ không bị đôi vợ chồng này giết người diệt khẩu chứ…..

……

Ninh Già Dạng hạ quyết tâm sẽ phớt lờ Thương Dư Mặc, sau khi về nhà trực tiếp tắm rửa đi ngủ, còn cố tình lấy thêm hai cái chăn lên giường.

Một cái quấn lại làm vĩ tuyến 38 [2], một cái cho mình.

[2] Vĩ tuyến 38 là ranh giới chia cắt hai nước Triều Tiên và Hàn Quốc.

Lúc Thương Dư Mặc lên giường, lọt vào trong tầm mắt là chiếc chăn lụa màu xanh lam bên giường trong được kéo lên cao, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ quay lưng về phía anh.

Ngày hôm sau lúc Thương Dư Mặc đi làm, bà Thương đang nổi giận vẫn chưa chủ động nói với anh một lời.

Hôm sau, bệnh viện số 1 Lăng Thành.

Suốt một tuần không đến, tuần này Thương Dư Mặc phải ngồi khám bốn ngày liên tục.

Công việc dày đặc, khiến Thương Dư Mặc không có thời gian đắn đo suy nghĩ xem đến cùng bà Thương đang tức cái gì.

Lúc nghỉ trưa, nhà ăn của bệnh viện.

Thương Dư Mặc vừa ngồi xuống, Tần Vọng Thức cũng bưng khay đồ ăn lại đây: “Một mình ăn cơm thì có ý nghĩa gì.”

Lập tức tự nhiên ngồi vào chỗ đối diện với anh, vừa chơi điện thoại vừa ăn cơm.

Thương Dư Mặc liếc mắt nhìn anh ấy, thân là một bác sĩ, lại không có thói quen ăn uống lành mạnh.

Tần Vọng Thức đang lướt diễn đàn của bệnh viện, nghĩ đến ngày hôm qua nữ thần đưa trà chiều rồi nói lời tạm biệt, chỉ biết sau này sẽ không đến viện thay thuốc nữa, không khỏi buông một tiếng thở dài: “Haiz…..”

Chợt thấy khuôn mặt điển trai mà người đàn ông nào nhìn vào cũng oán than dậy đất của Thương Dư Mặc, trong đầu hiện ra cảnh trên diễn đàn có mấy người gặm CP của anh và nữ thần.

“Cậu thế này, ngoài một khuôn mặt ra, cả ngày không có vẻ thú vị gì, sao có thể chiếm được niềm vui của nữ thần.”

CP này là không thể.

Không sao nói rõ được.

Thương Dư Mặc không nhìn anh ấy, tự mình ăn cơm trưa, kiên quyết thực hiện tốt thói quen lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện.

Ai ngờ, câu tiếp theo của Tần Vọng Thức làm anh phải buông đũa.

Tần Vọng Thức: “Cậu và nữ thần đúng là không có duyên phận, vừa hay ngày nữ thần bị thương, cậu đi công tác, nữ thần sắp khỏi bệnh không cần đến bệnh viện nữa, cậu đã trở lại.”

Thương Dư Mặc biết nữ thần của Tần Vọng Thức là Ninh Già Dạng, im lặng vài giây, đột nhiên lên tiếng: “Khi nào cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ?”

“À, ngày cậu đi công tác đó, cậu nói xem có trùng hợp không, địa điểm nữ thần xảy ra tai nạn xe cộ ở gần bệnh viện của chúng ta nhất.?” Tần Vọng Thức ngẫm lại thì cảm thấy đây có lẽ là duyên phận trời định của mình và nữ thần.

Nếu không thì nữ thần không xảy ra tai nạn xe cộ ở gần bệnh viện nhà ai, cố tình ở bệnh viện số một Lăng Thành.

Duyên phận trời định, búa sự thật [3]!

[3] Là ngôn ngữ mạng, ý chỉ bằng chứng rõ ràng.

Anh ấy vô tình nhìn thấy ấn đường của Thương Dư Mặc khẽ nhíu lại, trong lòng bỗng vang lên hồi chuông báo động: “Sao bỗng dưng cậu lại quan tâm nữ thần của tôi, sẽ không lén lút nổi lên lòng tham gì chứ?”

Bình thường người này không quan tâm đến bất kỳ câu chuyện phiếm trên trời dưới đất nào, hôm nay lại chú ý tới nữ thần của anh ấy, khó trách Tần Vọng Thức lo lắng.

Đã thấy đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc cong lên một độ cung lạnh lùng, giọng điệu từ xưa đến nay là trong trẻo hờ hững: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Nếu như anh muốn làm gì, còn phải lén lút?

Sau đó, Thương Dư Mặc đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Nhìn bữa trưa còn dang dở trên bàn, Tần Vọng Thức nghi ngờ cuộc đời.

Vấn đề là….

Thật sự là anh ấy suy nhiều sao?

Dưới gốc cây hoa hải đường phía sau toà nhà ngoại trú của bệnh viện.

Thương Dư Mặc ngồi trên băng ghế, đôi chân dài duỗi ra, ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua cành lá, chiếu vào sườn mặt trắng lạnh thâm thuý của anh, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, phản chiếu khuôn mặt trầm tĩnh điềm đạm của người đàn ông.

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, định gửi WeChat cho Ninh Già Dạng.

Nói như vậy, chỉ cần nghiên cứu về hạng mục Y học, Thương Dư Mặc đều rất chuyên tâm, gần như không chạm vào điện thoại, huống gì là rảnh rỗi lướt WeChat.

Ai dè vừa mở ra, tầm mắt bỗng cố định trên màn hình……

Một dấu chấm than màu đỏ.

Thương Dư Mặc cụp mi xuống, con ngươi màu nâu nhạt bình tĩnh, không nhìn ra biểu cảm gì.

Cách lớp màn hình mỏng, đầu ngón tay sạch sẽ tình cờ bấm vào tin nhắn không gửi đi được.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play