Đến gần trưa, ánh mặt trời chói chang bị tấm rèm dày cản lại bên ngoài cửa sổ, chỉ có một vài tia sáng rời rạc chiếu vào một cách khó khăn, cho thấy sắc trời đã không còn sớm.
Gần đây, cả thể xác lẫn tinh thần của Ninh Già Dạng đều thấy mệt mỏi, hiếm khi cô có được một giấc ngủ trọn vẹn và đầy đủ.
Sau khi thức dậy một cách tự nhiên, cô uể oải rời khỏi giường, đi về phía tủ quần áo. Chọn lựa trang phục kiểu tiên nữ cho hôm nay.
Làn váy tơ tằm bay tung lên trong không trung tạo thành một đường cong nhỏ, rũ xuống trên bờ vai mỏng manh, xinh đẹp, theo bước đi của cô, nó như có cảm giác tuyệt đẹp lượn lờ một cách lười biếng.
Phòng để quần áo được nối liền với phòng ngủ chính, được ngăn cách bởi hai cánh cửa cao màu champagne nổi.
Đây có lẽ là căn phòng lộng lẫy tốn nhiều suy nghĩ để lắp đặt thiết bị nhất, chỉ cần là người tinh mắt thì có thể thấy, từ quần áo được đặt may riêng, đến đồ trang sức, các loại túi xách được phân chia thành từng loại, vô cùng sang trọng và cao cấp.
Cô vừa đi qua cuối ghế sô pha màu trắng rồi đi sang nơi hằng ngày cô hay vào, đột nhiên Ninh Già Dạng dừng lại, đôi mắt vốn đang cụp xuống một cách uể oải lại chậm rãi, chậm rãi chớp vài lần như chuyển động slow motion.
Cô nghĩ là cô đang xuất hiện ảo giác.
Dưới ngọn đèn sáng chói, một bộ xương tuyệt đẹp ngồi ngay thẳng trên ghế sô pha, màu xương trắng đầy âm u, ngay cả hoa văn trên xương cũng hiện lên vô cùng rõ ràng.
Tròng mắt của Ninh Gìa Dạng đột nhiên phóng to, đại não như bị đứng máy vài giây.
Cô đột nhiên lùi lại do phản xạ có điều kiện, sau đó quay người.
Ai ngờ, vừa mới quay người, cô đã đụng vào một lồng ngực đầy cứng rắn và ấm áp, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, thì cô đã phát hiện hơi thở giữa hai người là hơi thở mát lạnh quen thuộc.
Là Thương Dư Mặc.
Ninh Già Dạng vung loạn xà ngầu: “Có ma có ma có ma!”
Cánh tay thon dài trắng sáng quấn lên trên cổ của người đàn ông, hai cái chân nhỏ thon trắng bóc cũng thuận thế bám lên eo anh, quấn rất chặt.
Bỗng nhiên có ôn hương nhuyễn ngọc xuất hiện, Thương Dư Mặc phản ứng lại sau một giây, mới nhìn qua từ chỗ cô vừa chạy đến.
Là đồ anh vừa phá sáng nay, đặt lên sô pha ‘là món quà khi trở lại làm việc’.
Anh tiện tay nâng hai chân cô lên, Thương Dư Mặc ôm ‘vật đi kèm’ đến nơi xảy ra chuyện.
Ninh Già Dạng bị dọa đến mức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vào chiếc cổ thon dài của anh, có chết cũng không muốn rời đi: “Á á á! Đừng đi, thật sự có ma đó!”
Thương Dư Mặc ôm cô lại chỗ bên cạnh ghế sô pha một lần nữa: “Không phải ma đâu.”
“Là quà do đồng nghiệp tặng anh vào ngày hôm qua, em không thích à?” Sao lại sợ đến mức này.
“Đừng sợ, chỉ là một bộ xương theo khuôn thôi.”
Giọng nói dịu dàng, ấm áp hiếm có của người đàn ông khiến cô dần dần bình tĩnh lại, Ninh Gìa Dạng lén mở một mắt ra, đối mặt thẳng với lỗ đen chỗ mắt của cái đầu lâu.
Một giây sau đó.
Cô dí đầu vào trong bả vai của người đàn ông, kiên quyết không mở mắt ra nữa: “Em không muốn nhìn!”
Nhưng mà, món quà mừng việc đi làm trở lại?
Trong đầu Ninh Già Dạng lập tức hiện lên hình ảnh Tần Vọng Thức nhét hộp quà siêu to vào trong xe ngày hôm qua, chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại –
Á á á!
Không ngờ tối qua cô lại ngồi chung xe với một bộ xương!
Cách tấm vải mỏng, thậm chí Thương Dư Mặc có thể nghe thấy tiếng tim cô đang đập, vừa mạnh lại vừa nhanh.
Không ngờ người có tính cách không sợ trời không sợ đất bình thường lại sợ cái này.
Thương Dư Mặc ôm cô bằng một tay đi vào trong phòng để quần áo, thuận tay đóng cửa chính màu xanh vỏ cau lại, ngăn toàn bộ ánh sáng ở ngoài đi vào trong.
Trên chiếc giường trong phòng ngủ chính.
Ninh Già Dạng hít thở sâu vài lần, trái tim nhỏ đang đập vô cùng mạnh mẽ mới chậm rãi bình tĩnh lại, vào lúc này. đôi mắt có màu trắng đen rõ ràng mới ánh lên nước mắt như vừa sống sót qua tai nạn.
Cô không thể tin nổi nhìn về phía Thương Dư Mặc: “Mấy người học y cũng biến thái giống vậy à, tặng khung xương làm quà cho người khác?”
“Không sợ chủ của bộ xương đó đến tìm nhóm của anh để lấy mạng à?”
“Đây chỉ là mô hình thôi, không phải xương người, cho dù có là xương người, thì thành phần chủ yếu của nó cũng chỉ là canxi cacbonat.”
“Nên là bà Thương à, em phải tin vào khoa học, tránh xa mấy cái mê tín đi.” Thương Dư Mặc rót một cốc nước ấm cho cô, giọng nói nhẹ nhàng như xua đi mọi sợ hãi.
Ninh Già Dạng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào anh vài giây, sau đó chậm rãi nói một câu từ bờ môi: “Nên anh nghĩ là mô hình thì sẽ không biến thái à?”
Ánh sáng trong căn phòng âm u, cô vẫn chưa kịp kéo hết tất cả các rèm cửa ra.
Bây giờ, Ninh Già Dạng đang mặc một cái váy ngủ lụa màu trắng, cánh môi xinh đẹp dính một ít nước ấm, đôi môi đỏ thắm tuyệt đẹp, mái tóc dài đen như mực rối tung, vương một ít lên trên bờ vai cô, đôi mắt hoa đào hơi nâng lên, thời gian cô nhìn vào người ta, như đang chờ đợi con mồi mắc câu, một ma nữ xinh đẹp quyến rũ con người.
Bỗng nhiên Thương Dư Mặc kéo rèm cửa sổ ra.
Khi toàn bộ ánh sáng đã đi vào, anh bình tĩnh nói: “Em thấy sợ thì tùy em xử lý.”
Với những người như bác sĩ mà nói, những thứ như khung xương này, đều do nhìn nhiều thành quen.
Nhưng ai bảo vợ anh lại tràn ngập sự sợ hãi và yếu đuối từ đầu đến cuối như vậy chứ.
Ninh Già Dạng lười biếng nằm nghiêng trên giường, hoàn toàn không nghĩ đến việc đứng dậy.
Hai má nhìn về phía tấm gương chậm đất, thấy anh ăn mặc ngay ngắn mới chợt nhớ ra: “Không phải hôm nay anh phải đến bệnh viện à, sao còn chưa đi?”
Hay là về rồi?
Thương Dư Mặc đặt ngón tay thon dài lên xương cổ tay để cài dây đồng hồ, giọng điệu mang theo phong cách có một không hai của riêng anh: “Buổi chiều mới đi.”
“Để em làm tài xế, đưa anh đi làm.” Ninh Già Dạng nhanh chóng tỉnh táo lại tinh thần, ném chuyện sợ hãi lúc sáng sớm ra sau đầu, thầm nghĩ bản thân vẫn chưa dỗ được người này đi giúp cô nữa.
Đi cứu giúp hình tượng người vợ lung lay đến mức sắp sụp đổ của cô.
Thương Dư Mặc hơi dừng lại, đưa mắt sang bên cạnh, đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh mặt trời như mang vị say: “Hửm?”
Như cười như không nói: “Không phải vợ chồng hờ, liên hôn…”
Chưa chờ đến lúc anh nói xong, Ninh Già Dạng đã nhanh chóng chặn họng anh, ép buộc: “Được rồi, anh đồng ý rồi!”
“Em sẽ đi sở soạn thật nhanh, anh phải chờ em đó!”
Ninh Già Dạng nhanh chóng thay đổi dáng vẻ lười biếng, cô nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, trang điểm.
Lúc ra khỏi cửa, bầu trời vẫn chói lọi như lúc nãy.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và một chiếc áo dài ôm sát mông, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết, đi trên đôi giày bệt màu trắng đen kinh điển của nhà C, xem ra cô rất xem trọng cái chức ‘tài xế’ ngày hôm nay.
…
Hai giờ chiều.
Bà Thương đẹp trai dừng xe, dừng xe trước cửa bệnh viện đúng giờ.
Cô hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía người đàn ông đang bước xuống, cô dùng đầu ngón tay đẩy chiếc kính râm trên sống mũi che gần hết khuôn mặt nhỏ xuống, khóe môi cong lên: “Thế nào, khả năng lái xe của em vẫn tốt chứ?”
“Mấy giờ anh tan làm, em sẽ đến đón anh.”
Nhớ lại kỹ thuật lái xe ‘xuất quỷ nhập thần’ của bà Thương.
Thương Dư Mặc vịn cửa xe, hơi cúi người xuống, xuyên qua cửa kính xe đang mở rộng, đôi môi mỏng của anh dí sát vào vành tai vừa nhỏ vừa trắng của cô, nhẹ nhàng nói từng chữ một: “Kỹ thuật lái xe của em rất tốt, sau này em đừng lái nữa.”
Ninh Già Dạng: “?”
Chờ đã, anh đang châm chọc đấy à?
Công cuộc dỗ chồng –
Thất bại một lần nữa.
Ninh Già Dạng đưa mắt nhìn Thương Dư Mặc đi vào bệnh viện, ngón trỏ thon nhỏ khéo léo hạ kính râm xuống, nhìn vào gương trên tấm che nắng, trên tấm gương phản chiếu lại gương mặt xinh đẹp của cô.
Đầu mũi xinh xắn khẽ nhíu xuống, Ninh Giả Dạng rơi vào hoài nghi:
Chẳng lẽ là do cô chưa đủ quyến rũ?
Hay là do cách cô dỗ chưa đúng?
Sao Thương Dư Mặc lại phản ứng lạ như thế, không hề chờ mong cô vợ như tiên nữ đi đưa đón, dù chỉ là một chút.
‘Thần xe’ không bao giờ nghi ngờ khả năng lái xe của mình có vấn đề gì.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên trong ô tô, Ninh Giả Dạng mệt mỏi nghe máy.
Cô nghe thấy giọng của người đàn ông trẻ tuổi như đang mang theo ý cười truyền đến bên tai: “Nghe nói nữ minh tinh của chúng ta thất nghiệp rồi, có phải nên ăn mừng thật to không nhỉ.”
Ăn mừng?
Thằng Khương Liệu này sợ là không muốn nhìn thấy cô vui.
Ninh Già Dạng từ chối, khởi động xe lần nữa để chuẩn bị về nhà: “Không có lịch, đang vội.”
Khương Liệu không tin, vẫn muốn thuyết phục.
Đầu ngón tay trắng nõn đang đặt trên tay lái của Ninh Giả Dạng bỗng nắm chặt lại, nhớ ra người bạn thân này của cô là cao thủ trên vấn đề dỗ dành người khác.
Từ nhỏ đến lớn. không có cô gái nào là anh ta không thể theo đuổi được, đồng thời có thể chia tay với mọi bạn gái trong hòa bình, đôi khi còn có thể gặp nhau để uống trà, trò chuyện đôi ba câu, thậm chí còn phát triển thành fan hâm mộ kiêm khách hàng trong cửa hàng xăm của anh ta nữa.
Ninh Già Dạng lật lọng rất nhanh: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
…
Sau hai mươi phút, Ninh Giả Dạng đến studio chuyên xăm hình của Khương Liệu.
Chưa vào đến cửa. cô đã nhìn thấy tấm biểu ngữ bắt mắt treo trên cửa tiệm, trên nền đỏ đơn giản là màu chữ trắng:
[Nhiệt liệt chúc mừng bé Ninh vẫn thất nghiệp sau khi kế thừa tài sản trị giá nghìn tỷ]
Cô không thèm dừng chân, mũi chân xoay chuyển, rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Cô gánh không nổi cái này!
Khương Liệu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay cô, cười nói: “Đến thì cũng đến rồi, còn chạy gì nữa.”
Ninh Già Dạng tránh tay anh ta, chỉ vào thứ làm người ta thấy cay mắt: “Dỡ xuống nhanh lên, cách thưởng thức của cậu bị gì thế?”
“Ok, ok, ok.”
Mục đích của Khương Liệu đã đạt được, gọi nhân viên đến để tháo ra.
Là ông chủ của một studio chuyên xăm hình, Khương Liệu rất buông thả, vì hôm nay Ninh Giả Dạng đến, nên anh ta dứt việc kinh doanh lại.
Studio này của anh ta chiếm ba tầng của một trung tâm tài chính của thành phố, nơi mà tấc đất tấc vàng.
Sảnh chính ở tầng một, nơi xăm ở tầng hai và tầng ba là nơi đón khách quý.
Khương Liệu xuất thân là công tử thế gia trong sạch, bên trên có anh trai theo chính trị, phía dưới thì có em trai tòng quân, chỉ có mình anh ta, kiêu căng khó quản từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp, anh ta bỏ qua con đường học vấn do gia đình đã sắp xếp hết cho anh ta, mở một studio xăm hình như đang đốt tiền.
Mọi người trong vòng chỉ chờ để chê cười anh ta, ai ngờ anh ta lại mang việc xăm hình là văn hóa của ít người thành hàng đặt riêng cao cấp, khách muốn anh ta tự tay thiết kế hình xăm phải đặt trước ba năm.
Trong nơi tiếp khách.
Khương Liệu tự rót cho cô một chén rượu trái cây để bồi tội: “Uống thử đi, do tôi tự cất đấy, không say đâu.”
Dưới ánh đèn sắc lạnh, rõ ràng có thể nhìn thấy khuôn mặt hơn người của người đàn ông, tóc được cắt rất ngắn, lông mày sâu, góc cạnh rõ ràng, đôi môi cong lên như mang đến vẻ bạc tình bạc nghĩa, khóe đuôi lông mày cũng lộ ra sự hư hỏng, bất cần đời.
Lúc cúi đầu xuống để rót rượu, hình xăm màu đen được xăm lên làn da ở sau gáy, không thể nhìn thấy rõ hình vẽ, nhưng diện tích rất lớn, xuyên qua cổ áo hơi mở rộng, có thể thấy hoa văn đi một đường từ ngực ra sau gáy.
Ninh Già Dạng ngồi xuống ghế sô pha, hạ mi xuống, thản nhiên nhìn lướt qua rượu trái cây có màu hồng nhạt xinh đẹp đang nổi bọt, nhịn xuống: “Không uống, tôi phải lái xe.”
Khương Liệu không đồng ý: “Sao phải làm phiền bé Ninh tự lái xe về được, để đến lúc đó, tôi gọi người đến lái xe đưa cậu về.”
Ninh Già Dạng liếc nhìn anh ta: “Vậy cũng không được, lát nữa tôi còn phải đón chồng tan làm.”
Khương Liệu vừa mới nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên nghe thấy câu đó của cô, anh ta nghĩ là bản thân đã nghe nhầm: “Đón người đó á?”
“Đón chồng cậu á?”
“Ông chồng hờ đó hả?”
“Đúng thế.” Ninh Già Dạng lười biếng giải thích, lắc chìa khóa xe vòng qua ngón tay xinh đẹp: “Vì có chuyện cần dỗ anh ấy để nhờ sự trợ giúp.”
Chưa chờ đến khi Khương Liệu hỏi lại, điện thoại Ninh Già Dạng tiện tay đặt lên bàn đột nhiên rung lên.
Cô thờ ơ nhìn về phía màn hình, ánh mắt đột nhiên cứng đờ…
Là người đại diện.
Đúng là ‘đòi nợ’ mà.’
Vừa bấm nghe máy, Ngôn Thư đã đi thẳng vào vấn đề: “Thông tin lúc nãy chị vừa mới nhận được, đạo diễn Giang đã mời nhà biên kịch vàng là biên kịch NN xuống núi để sửa kịch bản, chắc chắn là quyết tâm muốn giành giải thưởng rồi, bên đoàn làm phim nói, nếu em không kiên trì và hủy hợp đồng thì nữ chính vẫn là của em, nhưng vì đây là phim điện ảnh nên nhất định phải hy sinh vì nghệ thuật.”
“Không thiếu nữ diễn viên cũng đang nhìn chằm chằm vào cái bánh nướng này, chúng ta cũng quay được một nửa rồi, nếu cứ phải chia tay như vậy, chị cũng không cam lòng.”
“Tốt nhất là cả em và đạo diễn Giang đều lùi một bước, đạo diễn Giang không chấp nhất cái chuyện linh hồn nghệ thuật nữa, và em tiếp tục quay phim, như vậy tin đồn em không chuyên nghiệp hồi trước sẽ tự động sụp đổ.”
Ninh Già Dạng lười biếng vuốt đuôi lông mày: “Đạo diễn Giang xấu tính quá.”
Vậy là lại dùng cách này để dụ cô phục tùng! Ông ta biết là không diễn viên nào nỡ lướt qua biên kịch vàng như biên kịch NN mà.
“Nên là nhanh chóng xử lý chồng em đi!” Lần này Ngôn Thư rất nghiêm túc.
“Em hiểu rồi…”
Sau khi cúp máy, Ninh Già Dạng mềm nhũi nằm xuống ghế sô pha như không có xương, đôi mắt hoa đào buồn rầu nhìn về phía Khương Liệu: “Trước kia cậu có nhiều bạn gái như thế thì chắc chắn có rất nhiều tuyệt chiêu dỗ dành, truyền cho tôi mấy chiêu đi.”
Khương Liệu nghe điện thoại xong, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra gần đây với cô, có thể đoán ra.
Chẳng qua –
Người cô phải dỗ là người đó.
Khương Liệu nghĩ đến bình luận xưa nay của Thương Dư Mặc, đó chính là một người không dính khói lửa nhân gian.
“Đầu tiên, tôi đã rửa tay gác kiếm rồi, hoàn lương từ lâu rồi, và tiếp theo, ý đồ của cậu với người đó không tốt, nghĩa là đã đi thẳng đến cấp độ khó nhất trong địa ngục rồi, tôi nghĩ cậu không làm được đâu, hay là đổi người đi, ví dụ như cầu xin ba ruột của cậu á?”
Tiên nữ thì sao có thể bị nói là không làm được chứ?
Ninh Già Dạng thay đổi bộ dáng lười biếng trước đó, lạnh lùng liếc nhìn anh: “Sao tôi không làm được?”
“Không, quan trọng là người đàn ông đó cơ.”
Khương Liệu nâng ly, cụng ly với ly rượu không trước mặt cô, tỏ vẻ cao nhã: “Cậu cứ tuỳ ý đi, tôi về trước đây.”
Cạn ly vì sự dũng cảm của bé Ninh.
……
Ninh Già Dạng nhớ việc phải đi dỗ người ta, nên chưa trò chuyện với Khương Liệu được lâu đã về nhà.
Vừa vào đến cửa, đã thấy ngay mấy bộ trang sức đang bày trên bàn trà trong phòng khách.
Quản gia đi lên giải thích: “Bà chủ, đây là đồ trang sức chưa kịp mang vào phòng để quần áo.”
Ninh Già Dạng mở mấy hộp đó ra, đều là những kiểu dáng chưa được đưa ra thị trường, làm cho hai mắt cô toả sáng.
“Đúng rồi, bộ xương trong phòng giữa đồ của cô tạm thời đã được chuyển qua kho để đồ, cái đó phải xử lý thế nào ạ?”
Dù sao cũng là quà do đồng nghiệp ở bệnh viện tặng, xử lý hết chẳng phải sẽ tổn thương đến tấm lòng của người ta.
Ninh Già Dạng lắc đầu, đột nhiên liếc về phía những hộp trang sức, trầm ngâm xoa cằm, trong đầu đột nhiên sinh ra một suy nghĩ lớn.
“Đừng ném đi, mang lại phòng để quần áo đi.”
Mười phút sau, trong phòng để quần áo.
Ninh Già Dạng gọi thêm một đống người giúp việc và cả quản gia để tăng thêm sự dũng cảm, hoàn toàn không còn sợ việc đặt bộ xương lên ghế sô pha màu sữa trắng lần nữa.
Lúc này, trong tay người giữa việc nào cũng nâng từ một đến hai hộp trang sức đang mở, để Ninh Già Dạng lựa chọn.
Ninh Già Dạng nhìn bộ xương trắng, cảm thấy phối cho nó xinh đẹp cũng tốt.
Thế là lấy một cái dây chuyền nạm hồng ngọc lớn và bắt mắt nhất đeo lên cổ của bộ xương.
Lại chọn thêm mười cái nhẫn nạm đủ loại đá quý đầy màu sắc đeo lên đốt ngón tay bằng xương của nó.
Vòng tay kim cương, tất cả vòng tay kim cương lớn đều được bỏ vào đó.
Đến lắc chân xinh đẹp cũng không thể thiếu!
Còn cái đầu trống không, Ninh Già Dạng chọn một cái dây buộc tóc màu hồng phấn tua rua đeo lên trên đầu lâu, đính kèm vào đó là một cái nơ quá khổ.
Nhìn vào cái lỗ sau trên mắt, cô lấy cái kính râm cô đã đeo vào hôm nay rồi đeo lên đó.
Trông rất sặc sỡ, như một bộ xương được dùng làm khung để triển lãm cho những bộ trang sức cỡ lớn, đôi môi đỏ của Ninh Già Dạng vểnh lên, nhịn lại nhưng vẫn không thể nhịn được, cười thành tiếng.
Cô cười.
Nên tất cả người giúp việc trong phòng để quần áo cũng cười theo.
Quản gia khen ngợi: “Bộ trang phục này của bà chủ trông có vẻ kinh khủng nhưng lại có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật.”
Ninh Già Dạng càng nhìn càng thấy thỏa mãi, cô dùng điện thoại chụp vào bức, còn tốn suy nghĩ để photoshop cho mấy bức ảnh, sau đó tiện tay post lên Weibo.
Ninh Già Dạng V: Chút đáng yêu mới đến. Bức ảnh.jpg
Sau nửa tháng không hoạt động, người hâm mộ bật chế độ ăn mừng.
…
Đến sáu giờ tối, bệnh viện số 1 Lăng Thành mới chính thức tan làm.
Trên hành lang vắng vẻ, sự xuất hiện của một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai như mang lại sức sống cho bệnh viện u ám và hiu quạnh.
Anh cầm tệp hồ sơ bệnh án trên những ngón tay thon dài sạch sẽ, bước chân không nhanh không chậm, bên cạnh là Tần Vọng Thức đang nói chuyện với các đồng nghiệp về việc huy động vốn để anh trả nợ.
Thương Dư Mặc không thèm để ý đến những thứ bát quái đó, mà chính Tần Vọng Thức cũng không cần người phối hợp, mình anh ấy cũng có thể tạo ra được một vở kịch.
Mãi cho đến khi đi ngang qua viện điều dưỡng, những nữ ý tá của ban chuẩn bị xuống đó, chào hỏi với họ: “Chào bác sĩ Thương, bác sĩ Tần nhé, bác sĩ Tần à, hôm nay nữ thần của anh đăng Weibo rồi đó.”
Cả bệnh viện đều biết nữ thần của Tần Vọng Thức là Ninh Già Dạng.
Tần Vọng Thức im lặng ngay lập tức, không quấn theo Thương Dư Mặc nữa, lấy điện thoại rồi mở Weibo ra.
Mấy giây sau.
Anh ấy kêu “ồ”, vui vẻ: “Không hổ là nữ thần của tôi, mắt thẩm mỹ tốt quá!”
Nhìn màu sắc được phối hợp, có thể nói đây là nghệ thuật.
Anh ấy cũng để điện thoại ra trước mắt Thương Dư Mặc: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao thấy mấy mô hình này đáng yêu như thế, trang phục mà nữ thần của tôi làm ra, đúng là đáng yêu đến điên luôn rồi.”
Thương Dư Mặc lơ đãng nhìn về phía màn hình, đập vào mắt chính là bộ xương được treo đủ loại đá quý đầy màu sắc, mắt anh dường như dừng lại vài giây.
Lúc này, Tần Vọng Thức phóng to bức ảnh lên, định nghiên cứu thật tỉ mỉ theo thói quen, đột nhiên anh ấy nói thầm một câu: “Sao bộ xương này quen thế nhỉ.”
“Ài, cậu nhìn lại đi, có giống với bộ xương tôi đưa cậu hôm qua không, đầu ngón tay của bộ xương đó cũng bị mất một đoạn đấy.”