Chén trà vỡ vụn, Kim Kết mở cửa vọt vào, tiếng động ồn ào truyền ra bên ngoài cửa viện, bọn hạ nhân chờ bên ngoài với sắc mặt bất an, người nhìn ta, ta nhìn người, do dự có nên đi vào hay không đây?
Lý Phụng Thường mang theo Nguyên Cát và Hạng Vân đi tới, vừa lúc nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, biểu tình khẽ biến, bước chân nhanh hơn muốn đi vào trong phòng.
Kim Kết từ bên trong vội vã đi ra, ngăn cản bọn họ, nàng nói:
"Tiểu thư nói, đã quá muộn rồi, muốn nghỉ ngơi."
Lý Phụng Thường nhíu mày:
"Đã xảy ra chuyện gì? Là tiếng động gì vậy?"
Hắn lướt qua Kim Kết nhìn vào bên trong, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh thấp thoáng trong phòng.
Kim Kết cúi đầu nói:
"Tiểu thư cho rằng tiểu công tử trở về như vậy quá là nguy hiểm."
Hóa ra là tỷ đệ nổi lên tranh chấp, Lý Phụng Thường thở dài.
"Tiên Nhi và Ngọc ca nhi lớn lên cùng nhau, lần đầu lại chia xa lâu như vậy, cho nên lo lắng cho nhau là bình thường." Hắn nói, rồi nhấc chân lên, lại muốn bước vào.
"Tiên nhi đang có thương tích, Ngọc ca nhi lại bôn ba vất vả đường dài, hai đứa đứng cãi nhau nữa."
Kim Kết lại một lần nữa bước lên một bước ngăn hắn lại, thi lễ nói:
"Vâng, nô tỳ cũng đã khuyên rồi, hai tỷ đệ khóc lóc một hồi, hiện tại đã không sao, tiểu thư muốn tiểu công tử nghỉ ngơi ạ."
Trong nhà này, Lý Phụng Thường là chủ, nhưng chỉ ở nơi này, nếu tiểu cô nương ở trong phòng không lên tiếng thì hạ nhân vẫn sẽ ngăn cản hắn. Lý Phụng Thường cười cười không hề tức giận, hắn sẽ không bực tức với trẻ nhỏ và hạ nhân đâu.
"Tiên nhi sẽ trông nom Ngọc ca nhi, chúng ta không cần lo lắng nữa." Hắn quay đầu nói với Nguyên Cát và Hạng Vân:
"Hai người cũng vất vả, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói sau."
Đương nhiên Nguyên Cát và Hạng Vân sẽ không phản đối.
Lý Phụng Thường gọi quản gia tới dặn dò sắp xếp cho những người đi theo Nguyên Cát và Hạng Vân xong mới rời đi. Ngoài cửa chỉ còn lại mấy nha đầu và vú già phụ trách sân viện của Lý Minh Lâu.
"Mọi người nghỉ tạm một chút đi." Kim Kết nói xong, nàng vẫn đứng ở nơi này như bình thường chờ Lý Minh Lâu sai phái, những người khác cũng tản ra chờ đợi nàng sai phái.
Nhưng Kim Kết nhìn mọi người đi ra với biểu tình không còn đạm nhiên như bình thường nữa, hai tay nàng nắm chặt, ánh đèn hành lang chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch của nàng, biểu hiện sự bất an, sự lo âu và càng nhiều đau thương.
Đại tiểu thư thật sự bị thương.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ ràng vết thương như vậy, nhớ đến hình ảnh cánh tay thối rữa kia khiến người ta sợ hãi, thế thì mặt của tiểu thư thì sao....
Kim Kết hít sâu một hơi, đè ép những hoảng loạn trong lòng xuống, thật sự không cần gặp đại phu, không cần dùng thuốc gì sao?
Trong nhà, Lý Minh Ngọc nhìn Lý Minh Lâu đang trải giường chiếu cho mình, trên mặt cũng không còn chút huyết sắc nào.
"Tỷ tỷ, thật sự không cần tìm đại phu tới ư?" Hắn lại hỏi lại một lần nữa.
Sau khi bị họ nhìn thấy cánh tay, Lý Minh Lâu đã rũ tay áo xuống, ống tay áo to rộng che đậy hết vết thương chói mắt kia. Nàng ngăn hai người đang kinh hoảng dò hỏi, chỉ nói bọn họ không cần hoảng sợ, vết thương này không sao, rồi dặn dò Kim Kết ra ngoài thủ vệ.
Lý Minh Lâu xoay người nhìn Lý Minh Ngọc.
Tuy rằng đứa nhỏ đang cố gắng làm ra vẻ trầm ổn nhưng liên tiếp gặp phải kinh hách, hài đồng đã khủng hoảng đến không thể ức chế được nữa, thân mình nho nhỏ đứng lặng một bên, vừa gầy yếu vừa run lẩy bẩy.
Có đôi khi nói rằng không có việc gì cũng không thể trấn an được người đang quan tâm tới mình.
"Không cần." Lý Minh Lâu ngồi xuống mép giường. "Vết thương này của tỷ không phải gặp đại phu là có thể chữa khỏi, thật ra đây không phải là vết thương."
Lý Minh Ngọc kinh ngạc, biểu tình kinh hoảng mất dần đi.
"Không phải vết thương thì là gì?"
Lý Minh Lâu nhẹ giọng nói:
"Tỷ đã đi gặp rất nhiều đại phu, uống rất nhiều thuốc nhưng không hiệu quả, tỷ vẫn luôn suy nghĩ có chuyện gì đã xảy ra, hiện tại tỷ nghĩ tới một khả năng."
Biểu tình của Lý Minh Ngọc lại trở nên trầm ổn:
"Là cái gì?"
"Nguyền rủa." Lý Minh Lâu nói.
Sự kinh sợ trong mắt của Lý Minh Ngọc tan đi, hắn nói:
"Vu cổ."
Đối với người sinh trưởng ở Kiếm Nam đạo như hắn mà nói, vu cổ, vu thuật không còn xa lại.
"Chỉ cần tìm ra được người tạo vu cổ ra hoặc biết được nội dung của chú thuật thì nguyền rủa sẽ được giải trừ." Hắn nói thêm:
"Người kia nhất định phải ở gần đây."
Lý Minh Lâu mỉm cười, tuy rằng Lý Minh Ngọc không thể nhìn thấy.
"Đúng vậy, cho nên không cần đi tìm đại phu nữa, vết thương của tỷ phải giải quyết bằng biện pháp khác." Nàng nói xong, duỗi tay về hướng Lý Minh Ngọc.
Lý Minh Ngọc lập tức đi tới, ỷ vào bên người nàng.
"Tỷ tỷ, tỷ không cần sợ." Hắn nói. "Chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết."
Lý Minh Lâu gật đầu:
"Đi rửa mặt đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, dưỡng đủ tinh thần rồi cùng tỷ nghĩ cách được không."
Lý Minh Ngọc mang ý chí chiến đấu sục sôi đi rửa mặt.
Con cái của Lý Phụng An chưa bao giờ sợ hãi nguy hiểm và chiến đấu cả.
Đèn trong nhà đã tắt, Lý Minh Ngọc đã ngủ, còn phát ra tiếng ngáy khò khè, Lý Minh Lâu ngồi ở mép giường thu bàn tay đã vỗ nhẹ hắn lại. Kim Kết ở ngoài cửa nhìn thấy đèn trong nhà đã tắt cũng tắt đi đèn hành lang rồi về nhĩ phòng nghỉ tạm.
Cả trong lẫn ngoài phòng đều lâm vào bóng tối, Lý Minh Lâu đứng lên đi tới bên cửa sổ, nàng giơ tay khiến cho ống tay áo chảy xuống. Trong bóng tối đen đặc không thể thấy rõ miệng vết thương trên cánh tay, nhưng cảm giác bỏng rát đau đớn vẫn còn.
Đã khá lâu nàng không bị đau đớn như vậy.
Đau đớn này còn lan ra cả toàn thân, Lý Minh Lâu tin tưởng vết thương trên cánh tay lại tăng thêm vài cái.
Đây đều vì câu nói nàng vừa nói ra.
Câu: "Không muốn gả tới Hạng gia."
Nàng không hề lừa Minh Ngọc, những thứ này trên người nàng chính xác không phải là vết thương.
Nhưng nàng lại lừa Minh Ngọc, đây không phải do người khác nguyền rủa, mà là do nàng.
Bởi vì hiện tại nàng đã là một người chết, những vết thương này giống hệt như thi thế bị hư thối.
Cái suy luận này nghe ra thì có chút hoang đường, ngay từ đầu chính nàng cũng không thể tin được, nhưng sau khi nghiệm chứng, nàng không thể không tin.
Ngày ấy nàng tỉnh lại vào ban đêm, đội hộ tống quá phức tạp, có người của Lý gia Giang Lăng, có binh mã của Kiếm Nam, có tùy tùng của Hạng gia. Nếu nàng nói thẳng muốn về nhà, nhất định sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, cũng sẽ gặp bất lợi không thể đạt được kết quả mình muốn, cho nên nàng đã nhanh chóng quyết định chỉ mang theo 2 nha đầu và 2 tùy tùng lẳng lặng đi ra khỏi trạm dịch.
4 người theo cùng đều là người của Kiếm Nam đạo, chỉ nghe lời sai phái của nàng mà không hề hỏi nguyên nhân và đích đến.
Rời trạm dịch không bao lâu thì trời đổ mưa to, nàng cũng không cho rằng đây là dấu hiệu gì. Sau đó, các nàng gặp phải đá rơi, đất lở. Hai nha đầu và một tùy tùng còn có ngựa xe đều bị núi đá nện xuống, may mắn thân thủ của Phương Nhị khá nhanh nhẹn đã kéo nàng ra ngoài, hai người may mắn giữ được một mạng.
Lúc này, nàng vẫn cho rằng đây chỉ là ngoài ý muốn.
Sau đó mưa tạnh, hừng đông mặt trời nhô ra tỏa ánh nắng sáng ngời chiếu vào thân thể nàng, da thịt trần trụi bên ngoài giống như cỏ cây khô khốc bị đốt lửa, bùng lên thiêu đốt.
Không thấy lửa nhưng lại có thể cảm giác được bỏng rát, nàng thét chói tai, lăn lộn trên mặt đất.
Phương Nhị tìm được một vị đại phu hương dã.
Người này bó tay không có biện pháp đối với người không hề có bất luận vết thương nào nhưng lại đau đớn tột cùng như nàng. Ngay ở lúc nàng cảm thấy mình sắp chết cháy, Phương Nhị vô thố tuyệt vọng khi nghe thấy nàng kêu khóc, hắn đã dùng thử mọi cách như lấy nước tưới vào nàng, dùng chổi vỗ đánh nàng, cho đến khi dùng quần áo che nàng lại.
Không thấy ánh mặt trời, che giấu trong bóng tối, nàng mới có thể hòa hoãn một chút.
Sau đó, lại tìm kiếm rất nhiều đại phu, thử mọi cách, cuối cùng nàng không thể không chấp nhận sự thật rằng mình không thể thấy được ánh mặt trời. Không chỉ là ánh mặt trời mà ngay cả khi trời đầy mây cũng không được, chỉ cần vào ban ngày là không được.
Nàng phải bó bọc lấy diện mạo và thân thể của mình, che chiếc dù đen cực lớn mới có thể đi lại bình thường.
Nhưng như vậy rõ ràng là không bình thường.
Lúc này, nàng vẫn không cho rằng đây là dấu hiệu gì, mà chỉ nghĩ mình bị mắc một loại bệnh kỳ lạ nào đó, cho đến khi Phương Nhị hỏi một câu.
Phương Nhị hỏi nàng tiếp theo nên đi về hướng nào. Cho tới nay, nàng đều nói phải về phủ Giang Lăng, khi ấy nàng bọc mình trong chiếc áo choàng đen, che dưới chiếc dù to. Tuy rằng không hề bị lửa đốt đến nỗi không thể chịu đựng, nhưng trên người đã xuất hiện rất nhiều vết thương, đau đớn liên tục. Tựa như đi một bước về phía trước lại tăng thêm một vết thương vậy, đau đớn khiến nàng dần chết lặng, thống khổ như vậy, so với chết còn thống khổ hơn, vậy hay là quay lại đi tới phủ Thái Nguyên thôi.
Trong đầu nàng hiện lên cái ý niệm ấy, cũng bật thốt ra lời muốn đi phủ Thái Nguyên. Sau đó, nàng tựa hồ như bị ném vào hầm băng, thân thể cực nóng chợt đông lạnh, những đau đớn cũng dần biến mất vô tung vô ảnh. Cái cảm giác này đã thật lâu nàng không cảm thấy, khiến cho thời khắc này nàng trở nên ngây ngốc.
Không thể tin được.
Tinh thần vốn chết lặng trở nên nhanh nhạy, nàng bắt đầu hiểu rõ.
Hết thảy những thứ này, như trời đổ mưa to, đá rơi đất lở, ánh mặt trời thiêu đốt, thân thể thối rữa, đều bởi vì một nguyên do, nàng là một người chết, ông trời không cho phép nàng sống.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT