"Người của Lý Phụng A đánh tới cửa nhà thần, bị thần dạy cho một bài học, đánh bọn họ đâm quàng đâm xiên, bọn họ bị thần đánh cho đồ đạc trên người rớt đầy đất.... ừm... Bệ hạ, tuy rằng như thế nhưng rõ ràng là thần thiệt thòi."
"Thần lướt qua nội dung trong này, Lý Phụng An kia điên rồi, cho nên thần mới nhanh chóng tới gặp bệ hạ."
"Kẻ kia vậy mà dám nuôi dưỡng nhiều binh lính như vậy, tổng cộng 12 vệ quân là điều mà từ xưa đến này chưa từng có, hơn nữa hắn còn có rất nhiều tiền..."
Lương Chấn mở tấu chương ra, đọc từng dãy từng dãy số, nào là số lượng binh mã, nào là áo giáp binh khí, nào là lương thảo, quân doanh.
Hoàng đế gác tay trên long án, tuổi tác ngài đã rất lớn nhưng màu da lại hồng nhuận, không có một chút nếp nhăn hay khe rãnh nào trên mặt ngài, cũng không hề có lệ khí hoặc dấu vết nhân gian buồn vui lưu lại trên đó.
Ngài nhắm mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên ậm ừ gật đầu cho thấy mình không ngủ gật mà vẫn còn đang nghe.
Những con số kia thực sự kinh người, nhưng đối với một vị hoàng đế sáng tạo ra thịnh thế trước nay chưa từng có thì không hề tạo ra một chút gợn sóng nào.
"Trẫm nhớ rõ khi Lý Phụng An còn trẻ, đã đứng trước mặt trẫm miêu tả mình sẽ tạo ra thần binh dũng tướng như thế nào." Hoàng đế khẽ cười: "Trẫm nói cho hắn biết rằng nuôi quân thực sự rất tốn tiền, hắn có thể xây dựng ra 12 vệ quân nhưng trẫm lại không có nhiều tiền để cho hắn. Lý Phụng An nói, hắn nuôi quân vì trẫm cho nên không cần trẫm phải bỏ tiền. Hiện tại đã qua 20 năm, hắn thật sự đã làm được."
Hoàng đế mở bừng hai mắt, trong mắt vương vấn chút hồi ức đã qua, càng có thêm nhiều lưu luyến với thời gian.
"Đã qua đi hơn 20 năm rồi, trẫm đã già còn Lý Phụng An cũng đã khuất bóng."
Người chết vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm, những hồi ức giữa bọn họ chỉ biết tô đẹp thêm thôi. Lương Chấn cũng không phải đến để khiến hoàng đế tưởng niệm Lý Phụng An, ông đẩy tấu chương đến trước mặt hoàng đế:
"Bệ hạ, mấy thứ này hắn không muốn giao cho bệ hạ, hắn muốn giao tất cả cho con của hắn."
Cuối cùng tầm mắt của Hoàng đế cũng dừng trên người Lương Chấn: "Con của hắn?"
"Đúng vậy." Lương Chấn nắm lấy cơ hội, nói hết một hơi: "Con của hắn mới chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, Lý Phụng An viết tấu chương thỉnh cầu bệ hạ để con hắn kế tục chức vị tiết độ sứ. Một đứa trẻ con nếu cầm giữ số lượng trọng binh lớn như vậy trong tay, thì chẳng phải rối loạn hay sao, nếu bị người có tâm bắt cóc thì...."
Lương Chấn hết hơi nên tạm dừng một chút, cuối cùng hoàng đế cũng hiểu rõ ý của đối phương, ngài cười: "Như vậy thật hoang đường."
Đúng như ông sở liệu, đây vốn là việc hoang đường. Lý Phụng An đúng như lời Võ Nha Nhi, chỉ là cuồng ngôn giãy giụa trước khi chết, thật buồn cười nhưng lại không hề đáng thương. Tinh thần Lương Chấn phấn chấn đang định đổ thêm dầu vào lửa thì cơn gió phía sau thổi vào một chút hương khí, thêm vào đó là một thanh âm mềm nhẹ:
"Bệ hạ, hóa ra ngài ở đây ạ."
Thanh âm hòa khí còn từ ái, tựa như một lão thái bà đứng dựa cửa vừa mỉm cười vừa vẫy tay kêu gọi con cháu.
Nhưng trong nháy mắt thanh âm này truyền đến, một lão tướng như Lương Chấn từng chinh chiến cả đời trên chiến trường lại cảm thấy lưng như bị kim chính, không thể nói lên lời.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp không tiếng động lướt qua Lương Chấn, Toàn Hải với thân hình béo béo lùn lùn trắng trắng nộn nộn quỳ gối trước long án: "Quý phi nương nương cố ý làm canh thang, nhưng lại không tìm thấy bệ hạ đâu cả."
Ý cười trong mắt Hoàng đế nhộn nhạo như nước mùa xuân: "Hương Nhi đang ngủ, trẫm sợ ồn ào đến nàng mới đi ra ngoài, giờ đã tỉnh rồi sao?"
Đại thái giám Toàn Hải thưa vâng: "Quý phi nương nương cùng Lương Quốc phu nhân dùng quả dại mới hái trên núi xuống làm canh ngọt, nương nương đang tìm bệ hạ khắp nơi."
Người vẫn luôn lười nhác dựa vào long ỷ cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, tay Toàn Hải cũng theo đó mà nâng lên, Hoàng đế vịn tay hắn mà đứng lên.
Đây... đây là phải đi rồi ư?
"Bệ hạ." Lương Chấn vội kêu.
Tựa hồ như Hoàng đế quên mất việc có người đang ở đây, ngài chợt à một tiếng: "Lý Phụng An đã chết rồi, những chuyện cũ Lương ái khanh cũng nên buông đi."
Người đã chết, đúng sai lúc trước đều đã có định luận, không bao giờ sẽ sửa lại nữa, trong lòng Lương Chấn bi phẫn:
"Bệ hạ, Lý Phụng An muốn thỉnh cầu cho con trai hắn kế tục chính là tội lớn...."
Hoàng đế cười xua tay: "Đừng nói bậy bạ về người đã chết, tấu chương này...."
"Bệ hạ.". Toàn Hải đánh gãy lời nói của Hoàng đế, ý cười doanh doanh hiện trên khuôn mặt bánh b,ao trắng nõn: "Tấu chương giữ lại đây cũng không thể chạy được, bệ hạ về ăn qua tâm ý của nương nương rồi lại đến xem có được không ạ?"
Nghĩ đến tâm ý của nương nương, nghĩ đến tính tình nũng nịu của nương nương, hoàng đế mặc kệ mọi sự, ngài nhấc chân cất bước đi ra ngoài:
"Tấu chương ngươi cứ để đây, trẫm biết rồi, Lương đại nhân đi về trước đi."
Nếu để người này mang về còn không biết sẽ nhân cơ hội nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa, ngài nghe suốt 20 năm rồi, không còn thấy mới mẻ nữa.
Hoàng đế nuốt xuống câu "ngươi cầm tấu chương về đi", rồi dựa vào Toàn Hải nâng đỡ lướt qua màn lụa trắng đi ra ngoài.
Lương Chấn quỳ gối trên mặt đất nhìn về hướng hoàng đế rời đi, rồi lại nhìn long án. Hoàng đế nhận tấu chương chẳng có gì là không đúng cả? Hoàng đế cũng đã nói, Lý Phụng An hoang đường, nhưng mà do đối phương đã chết nên không so đo nữa.
Người chết thật tốt, chỉ được nhắc về những thứ tốt đẹp. Lương Chấn vỗ vỗ chân đứng dậy, cười lạnh nhìn tấu chương trên bàn. Hừ, dù ngươi có kích ta dâng tấu chương lên thì thế nào? Ngươi có thể kích tướng hoàng đế không? Ngươi dám để thủ hạ của mình gõ vang cửa nhà hoàng đế không?
Lý Phụng An, ngươi đã chết rồi, không còn gì nữa đâu.
Cuối cùng ngươi vẫn bại bởi ta, ít nhất ta còn đang sống đấy! Lương Chấn không nhịn được mà cười đắc ý, nhưng ông lại nghĩ tới cái chết của người kia.
Đối phương chết trên chiến trường, bị địch tập kích.
Mà tương lai ông sẽ chết trên giường, chết bệnh hoặc chết già.
Đối với một võ tướng, điều này cũng không có gì để đắc ý cả.
Lương Chấn lúc thì cao hứng, lúc thì mất hứng rời khỏi hành cung. Trước khi trời tối đã về tới phủ đệ, mặc kệ cao hứng hay không đều vứt lại hết. Nhân sinh khổ đoản tận hưởng lạc thú trước mắt say sưa một trận mới là vui vẻ nhất.
Trong thính đường Lý trạch, đám người Trung Ngũ vừa nhận được tin tức mới nhất, nhưng tin tức kia lại không mang đến đáp án chính xác. Bởi vì không nhìn ra được Lương Chấn cao hứng hay không. Lúc thì ông ta cười to đắc ý, lúc thì mắng chửi Lý Phụng An. Đây là cách làm nhất quán bình thường của Lương Chấn.
Nhưng mà, Hoàng đế cũng không phái người đến bắt bọn họ.
"Xem ra, Hoàng đế cũng không tức giận." Trung Hậu cao hứng nói: "Đương nhiên, Hoàng đế thích đại nhân nhà chúng ta hơn."
Hoàng đế tức giận cũng tốt mà không thèm để ý cũng tốt, đây đều không phải kết quả bọn họ mong muốn. Trung Ngũ không hề có chút vui mừng nào, việc nên làm đều đã làm, hiện tại bọn họ chỉ chờ một bước cuối cùng, hắn có chút khẩn trương.
Trước kia, hắn chưa từng khẩn trương cả, bởi vì có Lý Phụng An.
Hiện tại đại đô đốc không còn nữa, đại tiểu thư có được không?
Hành cung cuối thu tràn ra tiếng cười đùa tiếng hát ca của cả nam lẫn nữ khiến người mê say. Cơn gió thu mơn man cũng mềm nhẹ vỗ về màn lụa trắng rơi rụng trong tẩm điện khiến nó phất phơ lay động.
Từ ngày ấy, hoàng đế không đành lòng cho nên đã miễn những lão thần phải quỳ phơi nắng phơi sương trước cửa hành cung để chờ triệu kiến, nơi này vài ngày đã không còn ai tới.
Vốn dĩ hoàng đế rất ít khi đến tẩm cung này, trên long án đã trải đầy một tầng tro bụi tịch liêu, nhưng quyển tấu chương rơi rụng không có người động vào.
Nhưng một bàn tay trắng trẻo mập mạp lại cầm lên một quyển trong số đó, ống tay áo nhẹ nhàng đảo qua mặt bàn, nhét thứ kia vào trong tay áo.
Bên dòng suối ôn tuyền, Hoàng đế ngồi trong đình, được mấy cung nữ đấm chân, các nàng y sam nửa che nửa đậy, mái tóc lả lơi ướt nhẹp vì hơi nước bốc lên, bọn họ thiên kiều bá mị có gầy có béo có cao có thấp nhưng hoàng đế lại không hề liếc mắt nhìn lấy một cái. Tầm mắt của ngài vẫn như cũ dừng trong làn nước suối dưới bóng hải đường.
Trong ao có một nữ tử tựa như bạch ngọc đang nghịch nước, khuôn mặt nàng bị hơi nước che giấu, dáng người kiều mị đmẫy đà khi trồi lên mặt nước khi lặn xuống dòng nước.
Cảnh này chắc hẳn chỉ có trên thiên giới mới có đúng không.
Hoàng đế nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối, mê say ngắm nhìn. Chợt một bàn tay béo trắng đã đánh gãy hoàng đế thưởng cảnh.
"Bệ hạ, tấu chương mà Lương Chấn đưa tới kia nên giữ lại vứt đi hay là chuyển giao cho Thôi tướng gia xử trí ạ?" Toàn Hải hỏi.
Hoàng đế có chút không nhớ rõ là tấu chương gì, thậm chí ngài đã quên rằng Lương Chấn đã từng tới.
"Đây là tấu chương do con gái của Lý Phụng An thay cha viết ra. Tâm của Lý Phụng An ở Kiếm Nam, cho nên thỉnh xin bệ hạ chấp nhận trưởng tử của hắn là Lý Minh Ngọc kế tục tinh tiết, vì bệ hạ mà củng cố Tây Nam." Toàn Hải mở tấu chương, nhặt từ ngữ mấu chốt để nhắc nhở hoàng đế.
Hoàng đế chợt nhớ tới, à một tiếng: "Người mà, không nhất định già rồi mới hồ đồ, trước sự sống chết cũng sẽ hồ đồ thôi, không cần đế ý, tấu chương hoang đường như này thì cứ ném đi."
Toàn Hải thưa dạ, nhưng cũng không thối lui: "Bệ hạ, lão nô cảm thấy Lý Phụng An làm như thế không phải hoang đường hay hồ đồ."
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT