Đại Hạ khai quốc đến này đã được hơn 200 năm, quốc thái dân an thịnh thế dài lâu tạo thành sự phồn hoa chưa từng có từ trước đến giờ.
Nơi phồn hoa nhất, rộng lớn nhất đó chính là đô thành.
Thành trì sừng sững, từng đoàn xe chen chúc tấp nập, sạp hàng buôn bán nối tiếp, người người khoác trên mình lăng la tơ lụa, phụ nhân mặc vào đeo bạc đẫmy đà khắp phố, trong thành ban ngày ban mặt trên không trung còn có tiếng pháo hoa nở rộ.
Là nơi độc nhất vô nhị trong 400 châu phủ, mấy nghìn tòa thành trì.
Đoàn người và ngựa xe mênh mông cuồn cuộn ra vào, có thủ vệ được trang bị hoàn mỹ nhưng không hề tra hỏi bởi vì lòng dạ Đại Hạ rộng lớn đón chào vạn bang tới triều.
Trung Ngũ đi theo dòng người xuyên qua cửa thành, thuần thục đi ngang qua đường phố, ngõ hẻm cuối cùng cũng ngừng lại trước cửa một tòa nhà, phía trên treo hai chữ đơn gỉan Lý trạch.
Đây là nhà riêng của Lý Phụng An ở kinh thành.
Tuy rằng nhà cửa đơn giản nhưng để có một tòa nhà trong kinh thành lại là điều không dễ dàng, có thể mua một gian ở vị trí này cũng tiêu phí không nhỏ.
Gian nhà này lúc sinh thời Lý Phụng An chỉ ở được vài lần nhưng thời thời khắc khắc lại vô cùng sạch sẽ, ấm áp. Dù cho ông có đột nhiên xuất hiện đẩy cửa vào mà không báo trước cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi uống một ngụm trà nóng như đang ở Kiếm Nam đạo, có thể nằm trên chiếc giường mềm mại ngửi mùi huân hương quen thuộc rồi bình yên đi vào giấc ngủ.
Nơi này được bố trí giống hệt như phủ đô đốc tại Kiếm Nam đạo, chẳng qua chỉ là phiên bản nhỏ hơn rất nhiều lần.
Trung Ngũ đứng trong thính đường, nâng ấm nước trà xanh không hề có hình tượng uống ừng ực, ừng ực.
"Trung Ngũ!" Có người đi vào hô to.
Khiến hắn thiếu chút nữa đã sặc nước trà: "Trung Hậu người gặp quỷ à, kêu cái gì mà kêu."
Người đàn ông vừa đi vào có bề ngoài rất trung hậu, hắn giơ một phong thư trong tay lên, hỏi:
"Cái này còn dọa người hơn so với gặp quỷ, đây là Nguyên gia dặn dò sao? Có phải Nguyên gia điên rồi không?"
Trung Ngũ rất lý giải tâm tình của đối phương, bởi vì khi nghe Nguyên Cát dặn dò chính mình cũng có ý niệm như vậy, chẳng qua không hô to lên thôi.
"Đây là dặn dò của đại tiểu thư." Hắn buông ấm trà xuống.
Trung Hậu nuốt lời muốn nói ra đến miệng lại, hắn không thể, không được nghĩ cũng không được nói ra Đại tiểu thư điên rồi, biểu tình như gặp quỷ đã biến thành lo lắng: "Đại tiểu thư còn ổn chứ?"
Đã xảy ra việc gì, tại sao Đại tiểu thư lại phải cúi đầu cầu tình Lương Chấn? Đó là lão đông tây đưa chữ Hỉ trong tang lễ của đại đô đốc đấy!
Trung Ngũ đạm nhiên xua tay: "Đại tiểu thư rất tốt, sắp xếp mọi việc trong nhà đều gọn gàng ngăn nắp, trước hết ngươi đừng nhìn câu mở đầu đã ồn ào, xem tiếp đi, đại tiểu thư đâu có bảo chúng ta cúi đầu đâu?"
Trung Hậu hít sâu một hơi, ngồi xuống đọc xong phong thư mới thở phào một hơi, bên trong chỉ dặn dò nói đi gặp Lương Chấn đưa thư cho Đại tiểu thư, không cần làm chuyện gì khác.
"Người gác cổng nhà Lão đông tây kia ta có thể đánh nhiều nhất 10 tên, chúng ta đi 5 người là có thể xông vào." Hắn xoa xoa lòng bàn tay, nóng lòng muốn thử.
Nếu chỉ đưa thư đến trước mặt Lương Chấn thì thỉnh cầu đi vào cũng giống như phải đánh đi vào.
Đương nhiên bọn họ lựa chọn là đánh đi vào rồi.
"Ta sớm đã nhìn bọn họ không vừa mắt, ngươi biết lão đông tay kia đã làm gì không? Ông ta đã nung chảy chiếc quan tài bằng vàng mà chúng ta đưa tới, làm thành vàng lá dùng tiêu, quả thực không biết xấu hổ." Trung Hậu phì phì mắng.
Trung Ngũ vuốt cằm nghĩ nghĩ: "Đánh cũng phải có kỹ xảo, đừng để lão đông tây kia nóng nảy chưa kịp xem đã xé mất thư tín của Đại tiểu thư."
...
Kinh thành đông đúc cho nên sự kiện mới mẻ tầng tầng lớp lớp nhiều không đếm xuể, thoáng qua việc mới vẻ đã không còn mới mẻ nữa.
Đường cái phồn hoa rất ít khi ầm ĩ như vậy, có vô số người đều chen về một hướng.
Người biết hay người không biết chuyện gì đang xảy ra đều cuống quýt chạy tới, nhưng đám người lại bị dạt sang hai bên tựa như đám gà vịt.
"Sao vậy?" Người chen chúc nhau nhóm chân lên nhìn xung quanh, chỉ thấy 5 đội nhân mã đang tràn ra chiếm cứ đường phố rộng lớn.
Những người này mặc hoa phục năm màu, cưỡi ngựa lớn cao to, đi phía trước là nhóm nam tử oai hùng, trong đội ngũ còn có cả nữ tử cưỡi ngựa, mặc váy lụa đeo nón có rèm, tầng sa mỏng của nón không phải để che khuất dung nhan mà càng khiến cho dung nhan xinh đẹp như ẩn như hiện. Theo từng bước di chuyển của bọn họ, ánh kim quang lấp lánh lóe mắt tràn ra, khi bọn họ đi qua, vô số người phát ra tiếng hoan hô bổ nhào xuống mặt đất.
Trên mặt đất là trân châu ngọc trụy rơi rụng, không biết là từ ngựa xe hay từ trên người những người kia rơi xuống.
"Có thể lấy à?" Một người nhà quê mới tới sợ hãi đến mức cắn ngón tay: "Người ta sẽ tìm đến đòi đấy."
Đây đều là trang sức đáng giá.
"Người La gia sao lại nhặt đồ đã rơi trên mặt đất được." Người kinh thành cao cao tại thượng trấn an người nhà quê.
Nghe thấy nhắc đến người La gia, người nha quê phát ra tiếng kinh hô: "Là La quý phi sao?"
Hiện giờ người phong cảnh nhất triều Đại Hạ chính là La thị, La thị mạo mỹ phong diễm, giỏi về ca vũ, độc sủng hậu cung, đứng hàng Quý phi mà đám tỷ muội huynh đệ đều được phong là phu nhân hoặc quan lớn, ra vào cung đình thông thuận, dù công chúa gặp cũng muốn né tránh vài phần.
"Hoàng đế lại cũng Quý phi ra cung, cả nhà La thị cũng cùng đi."
"Năm nay, một nửa thời gian Hoàng đế đều ở hành cung, còn chưa thượng triều à?"
"Đã có Thôi tể tướng đại nhân ở rồi."
"Trời đã lạnh vậy rồi còn đi tránh nóng à?"
"Không phải tránh nóng, chim anh vũ của Quý phi nương nương đã chết, quý phi nương nương thương tâm. Vì tránh cho nhìn vật nhớ chim cho nên Hoàng đế đã đưa nàng đi hàng cung để giải sầu."
Người qua đường có thể thành thạo nói về chuyện hoàng gia hay triều đình, người nhà quê nghe đến mê say. Ồn ào bên này còn chưa tan thì nơi ở xa lại xảy ra náo nhiệt.
"Đánh nhau rồi!"
"Phỉ tặc phá nhà xông vào cướp bóc rồi!"
Đánh nhau thì không có gì hiếm lạ, nhưng phỉ tặc cướp bóc lại là chuyện chưa từng có từ trước tới nay. Tuy rằng dưới bốn câu đối, hai bên cánh cửa của Hoàng thành Đại Hạ mở ra với cả thiên hạ nhưng không phải không có binh tướng giữ gìn trật tự, phỉ tặc sao có thể tùy ý cướp bóc được?
Người xem náo nhiệt không hề sợ phỉ tặc, sôi nổi chen chúc nhau đi xem, chờ đi tới gần thì quan binh đã duy trì trật tự.
Duy trì trật tự ở đây chỉ là ngăn đám dâm chúng không được tiến đến còn trận đánh nhau trước cửa vẫn còn đang tiếp tục, bọn quan binh không hề muốn tới khuyên can.
"Quản cũng không quản được." Một vị đô tướng lắc đầu: "Đó là ân oán cá nhân, mười mấy năm nay đến Hoàng đế cũng không quản được."
Cái gì mà ân oán cá nhân đến Hoàng đế cũng không quản được?
"Đây là nhà của Lương lão đô đốc, những người kia là người Kiếm Nam đạo à? Không phải mới vừa đánh một trận sao? Lần này lại tới nữa?"
"Lần trước Kiếm Nam đạo đánh tới cửa là do Lương lão đô đốc tặng bộ chữ hỉ vào đúng lễ tang của Lý đô đốc."
"Vậy lần này là vì sao?"
Kinh thành không có bí mật, người vây xem nhanh chóng nói ra những điều mình biết, nhìn mấy chục người đánh vào rồi đánh ra trước cửa, vào vào ra ra không ngừng.
Một lúc lâu sau khi đánh sâu vào, một đại hán quần áo hỗn độn lau đi máu mũi, duỗi tay chỉ vào đối thủ với gò má sưng vù.
"Lão đông tay kia, có giỏi thì đọc hồi âm của tiểu thư nhà chúng ta đi! Tiểu thư nhà chúng ta là người có lễ có nghĩa, tiểu thư hồi đáp bằng thư tín, cảm tạ quà các ngươi tặng khi tang lễ đấy."
Tuy rằng đối thủ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mắt chỉ mở được một cái khe nhưng không chút yếu thế, phát ra tiếng cười cạc cạc: "Chỉ viết thư mà không có lễ vật à? Như vậy đâu phải có lễ nghĩa hả?"
Đám tùy tùng phía sau cũng phát ra tiếng cười vang: "Lại đưa vàng tới đi, đám đại gia chúng ta dùng hết rồi đang nhớ thương các ngươi đó."
"Tôn tử à, nhớ gia gia sao, để ta yêu thương các ngươi nào."
Ngươi một câu "gia gia", ta một câu "tôn tử" bắt đầu mắng loạn, vị đô tướng giữ gìn trật tự đứng một bên gật đầu: "Đến lúc rồi." Sau đó hắn vung tay lên, nhóm quan binh đang xem náo nhiệt mới đi tới xua tan đám người.
Hai bên nhân mã còn lưu luyến không rời, vẫn chửi bậy lẫn nhau.
Dưới chân thiên tử, một vừa hai phải, ai cũng hiểu đạo lý này, ngươi đã cho ta mặt mũi thì ta cũng phải đáp lại.
"Phì, tôn tử."
"ha ha, đánh thật thống khoái."
"Lần trước không được đánh, lần này thật sung sướng."
Trung Hậu xoa eo cười lớn mang theo đám huynh đệ nghênh ngang mà đi, bọn quan binh nhường đường, dân chúng vây xem cũng nhường đường nhưng lại bị chặn lại bởi một bức tường đen.
Trung Ngũ dừng lại, cảnh giác nhìn bức tường này.
Đây là bức tường người bởi 14 - 15 gã đàn ông, tuy rằng dân chúng đã lui sang hai bên nhưng con phố này cũng không quá rộng lớn, đoàn người đứng bất động cho nên đã chặn mất đường đi.
Bọn họ đều đội mũ rộng vành, mặc áo đen vải thô cõng thêm cái sọt sau lưng. Trên người họ mang theo hương vị kỳ quái, tựa như mùi hôi của bò dê pha lẫn mùi tanh của cỏ xanh, đất đai. Đây là thương nhân buôn bán gia súc hay là nông phu cấy cày cắt cỏ?
"Các ngươi là người của Lý Phụng An Kiếm Nam đạo à?" Người đàn ông đi đầu hỏi.
Thanh âm có chút nhảy lên lại tràn ngập tò mò, tựa như là người nhà quê thuần phác vừa mới vào thành.
Lập tức lông tơ của Trung Ngũ dựng thẳng lên.
Hắn ngẩng đầu đập vào mắt là một đôi mắt u tĩnh thâm thúy dưới lớp mũ rộng, và một khuôn mặt với màu da tái nhợt.
"Các người.. là Chấn Võ quân?" Trung Ngũ thấp giọng bật thốt lên, chính hắn còn không phản ứng lại vì sao mình lại suy đoán như vậy.
Có lẽ là do người đàn ông với khuôn mặt tái nhợt này lộ ra địch ý, có lẽ cuối cùng hắn đã phân biệt rõ trong hương vị cỏ xanh, dê bò kia có lẫn khí vị của máu tanh, cùng với việc bọn họ xuất hiện trước cửa nhà Lương Chấn nguyên là tiết độ sứ Chấn Võ.
- ------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT