Nếu Hạng Nam đã giả vờ hôn mê thì Hạng Cửu Đỉnh cũng không để xe ngựa đuổi theo Lý Minh Lâu nữa.
"Thật sự là do không cẩn thận dẫm phải bẫy rập sao?" Hắn hỏi.
Hạng Nam không trả lời trực tiếp câu hỏi mà chỉ nói: "Một cái bẫy đơn giản cũng rất lợi hại."
Hạng Cửu Đỉnh sờ lên cái cằm tròn tròn: "Vậy chẳng phải trên núi kia rất nguy hiểm hay sao? Lý đại tiểu thư thật là hổ phụ vô khuyển nữ."
Đương nhiên đây không phải hắn đang tán thưởng mà cảm thấy kỳ quái, nơi nguy hiểm như vậy tại sao Nguyên Cát sẽ để nàng dấn thân vào nguy hiểm? Hoặc là nguy hiểm kia chỉ xảy ra với Hạng Nam?
Hạng Nam nói: "Bên người nàng lúc ấy có một đứa nhỏ, nhìn thấy ta trúng bẫy thì biểu tình hoảng sợ muốn nói gì đó, nàng ngăn trở không cho nói."
Hạng Cửu Đỉnh nhấc màn xe lên, gọi một gã tùy tùng, dặn dò vài câu, người kia thưa dạ rồi thối lui. Chờ tới khi xe bọn họ vào nhà, Hạng Nam ngồi xuống uống xong một ly trà thì tùy tùng kia đã quay lại xác nhận thân phận của đứa nhỏ.
Lý Minh Lâu ra ngoài tìm đại phu ở núi Mạo Nhi, tuy rằng Hạng Cửu Đỉnh không dám đi theo quấy rầy nhưng khi biết tin vẫn phái người nhìn chằm chằm.
Tin tức đưa về ví dụ như đã tìm được một kẻ nửa điên tên là Quý Lương tự xưng là đại phu.
Có một lão giả lặng lẽ nói rằng đại tiểu thư Lý gia bị bệnh đến điên rồi, từng cắt chính tay mình bức kẻ nửa điên Quý Lương kia xem bệnh.
Hôm nay kẻ nửa điên Quý Lương bị kẻ điên đại tiểu thư Lý gia đưa tới Kiếm Nam đạo, không biết trong tương lai còn sống hay là chết.
"Đứa nhỏ kia chính là con trai của Quý Lương, sống dựa vào săn thú trên núi." Tùy tùng nói.
Hạng Cửu Đỉnh hiểu ra: "Vậy bẫy rập kia là do hắn thiết kế."
Tùy tùng thưa vâng: "Khi mọi người đi hết, đứa nhỏ kia mới cùng Phương Nhị xuống núi, còn xách theo rất nhiều con mồi."
Hạng Cửu Đỉnh đồng tình nhìn về phía Hạng Nam: "Như vậy chỉ có đệ là xui xẻo thôi, đứa nhỏ kia được Lý tiểu thư che chở không thể trách tội đâu."
Hạng Nam muốn xác nhận nguyên nhân vì sao đứa nhỏ kia hoảng sợ, sau khi xác định thì không hề để ý tới nữa, hắn càng để ý tới một việc khác: "Quý Lương là đại phu gì?"
Tùy tùng cười khổ: "Hắn không phải đại phu, là kẻ điên thôi, tổ tiên Quý gia từng là phú hộ, gia nghiệp tới thế hệ của Quý Lương thì đã hoàn toàn suy tàn, Quý Lương không đọc sách cũng không làm ruộng. Mỗi ngày điên điên khùng khùng tự xưng mình có thể trị bách bệnh ở trong thôn, còn cầm nào là dao nào là kim, chọc người, cho nên bị thôn dân đuổi ra khỏi thôn. Hắn dựa vào con trai săn thú mà sống sót." Nói tới đây, tùy tùng cười: "Không tai họa được cho thôn dân, hắn đã tạo nghiệt cho đám con mồi, dùng thứ gọi là y thuật để đổi hàng kém chất lượng thành hàng tốt, bị đánh rất nhiều lần, con hắn vì bị người ta đánh nên mới nhận thức đại tiểu thư."
Việc Tiểu Oản bị đánh, Lý Đại tiểu thư rút đao tương trợ đã truyền khắp quanh vùng.
Lúc ấy, Hạng Cửu Đỉnh cũng biết chuyện này, đại tiểu thư hành hiệp trượng nghĩa chỉ là chuyện nhỏ không tốn công, không có ý đồ gì, nàng căn bản không cần dùng điều này để tạo danh vọng, cho nên hắn không chú ý việc tiếp theo.
Không nghĩ rằng tiếp theo lại như vậy.
"Đây thật đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng." Hắn lắc đầu cười.
Hạng Nam không đáp lại: "Lý đại tiểu thư cắt tay mình để bức Quý Lương chữa bệnh à?"
Tùy tùng thưa dạ, bổ sung: "Sau đó Quý Lương đã khâu vết thương của Lý đại tiểu thư lại, chuyện này lão giả kia tận mắt nhìn thấy."
Hạng Nam suy tư: "Hay là bệnh của nàng cần phải khâu vào nhỉ?"
Hạng Cửu Đỉnh phản ứng lại, nghĩ một chút gật đầu: "Ta từng tới kiểm tra nơi bị đá lở, người chết tứ chi da thịt bị tàn phá ngay cả ngựa cũng bị dập nát nửa cái đầu đấy."
Lý Minh Lâu bọc thân thể lại, hẳn là trên mặt và trên người đều bị tổn hại.
Cho nên lúc này Hạng Nam mới gật đầu: "Vậy trước tiên chải vuốt lại chuyện này." Hắn nhìn Hạng Cửu Đỉnh." Ta không cẩn thận dẫm vào bẫy rập."
Hóa ra hỏi một đống lời kia là vì kiểm chứng à, sau đó mới trả lời câu hỏi lúc đầu của hắn. Hạng Cửu Đỉnh mắng to: "Ta còn tự cho mình rằng đã nghĩ nhiều, ai biết tiểu tử nhà ngươi còn nghĩ nhiều hơn ta, ta chỉ nghĩ có người tới hại đệ, vậy mà đệ lại nghĩ không biết có phải Lý Minh Lâu yếu hại đệ hay không? Vì sao nàng lại phải yếu hại đệ? Thật không thể hiểu được."
Tầm mắt Hạng Nam hơi rũ xuống, ngay sau đó lại ngẩng lên, khóe miệng cong cong, cười nói: "Tâm phòng người nhất định phải có mà."
Hạng Cửu Đỉnh phì một tiếng: "Đó là vị hôn thê của đệ, tương lai ngủ cùng trên một cái giường với đệ đấy."
Hạng Nam cười không nói, chỉ nâng chung trà lên.
"Có phải đệ bị dọa sợ do nhìn thấy bộ dạng của nàng ấy hay không?" Hạng Cửu Đỉnh hồ nghi, đánh giá đối phương, lại mở miệng cảnh cáo: "Đệ cũng đừng quên Lục thúc bảo đệ tới đây làm gì."
Hạng Nam nói: "Ta nhớ mà."
Nhìn gương mặt tuấn tú của người thiếu niên trước mặt, Hạng Cửu Đỉnh có chút đồng tình, nếu ngủ chung một cái giường, ai không muốn ngủ với thiên tiên đâu, ai ngờ lại phải ngủ với sửu quái.
"Vui vẻ chút đi, đàn ông mà, vui sướng không phải ở nhà." Hắn ôm lấy đầu vai Hạng Nam, cười hì hì truyền thụ chân lý nhân sinh: "Nhịn một chút, đến lúc đó ca ca đây sẽ mang đệ đi hưởng lạc, đệ muốn cái gì sẽ có cái đó."
Hạng Nam cười đẩy hắn ra: "Đừng đùa nữa, huynh nghĩ nhiều rồi." Hắn sửa sang lại quần áo trên người, quần áo vốn trắng tinh giờ đã hỗn độn dính đầy vết bẩn đất bụi, lá cây.
Hành động này khiến hắn như chợt nhớ tới gì đó, nên đưa tay ra sau lưng.
"Cung của ta."
Hạng Cửu Đỉnh à một tiếng, chỉ sang một chiếc bàn khác: "Ở kia."
Hạng Nam đi qua nhìn, trong khoảng khắc sống còn ấy, hắn dồn toàn bộ sức lực tập trung trên cây cung này, đối chọi với mũi tên bén nhọn đánh úp lại, khiến cho cây cung bị gãy thành hai đoạn.
Hạng Nam nhìn cây cung gãy, khóe miệng cong cong dần rũ xuống, biểu tình trở nên ảm đạm, không nói gì thêm.
Hạng Cửu Đỉnh cũng không cười nhạo hắn khi tỏ ra thương tâm vì một cây cung: "Đây là cung năm đó Tiểu Bắc đưa cho đệ đúng không, nhanh thật, đã qua 10 năm rồi."
Hạng Nam là con thứ của Ngũ lão gia Hạng Đình, con trưởng là Hạng Bắc, khi 10 tuổi đã bất hạnh nhiễm bệnh qua đời, khi đó Hạng Nam mới 7 tuổi.
"Đệ mang theo cây cung này mỗi ngày, nó không rời thân như vậy cũng coi như bùa hộ mệnh của đệ." Hạng Cửu Đỉnh vỗ đầu vai hắn: "Đệ xem đi, tuy rằng Tiểu Bắc không còn nữa nhưng đệ ấy vẫn cứu đệ một mạng, đệ nên cao hứng mới phải."
Hạng Nam không nói gì.
"Nếu không, giờ ta mang đệ đi vui vẻ nhé?" Hạng Cửu cắn răng: "Dù cho nơi này có là địa bản của Lý gia đi nữa, nhưng ta có thể đảm bảo không để họ phát hiện đâu."
Hạng Nam gạt tay Hạng Cửu ra: "Ta không rảnh, ta muốn đi thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ rồi đi gặp vị hôn thê của ta, nói lời cảm ơn nàng đã cứu giúp." Hắn lại hơi nở nụ cười: "Còn có cơ hội nào thích hợp hơn lúc này đâu?"
Có đôi khi bày ra sự chật vật cho người khác thấy càng có thể kéo gần khoảng cách hơn, Hạng Cửu Đỉnh bội phục thủ đoạn của Hạng Nam cho nên lập tức thúc giục và đưa hắn đi.
Hạng Nam lại một lần nữa tới Lý gia, nhưng lúc này hắn không bước vào mà chờ ở ngoài cửa.
"Ta không phải muốn tổ mẫu và thúc phụ khó xử, lần trước là ta đến bái kiến bọn họ, lúc này là muốn gặp tiểu thư Minh Lâu. Nếu nàng không muốn thấy ta, ta không thể nghênh ngang đi vào được." Hắn giải thích với Lý Minh Hải vừa bước ra tiếp đón như vậy. "Ta không muốn để cho bất cứ ai như tổ mẫu, thúc phụ hay tiểu thư Minh Lâu phải khó xử cả."
Lý Minh Hải thường xuyên phải giao tiếp với ngoại giới, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp có người đánh đồng một tiểu cô nương với trưởng bối trong nhà, đại khái là chỉ có nhà bọn họ mới có trường hợp này. Bởi vì tuổi của Lý Minh Lâu còn nhỏ hơn Lý Minh Hoa nhưng vẫn được xưng hô là đại tiểu thư mà.
Mặc kệ xưng hô là lời trêu chọc của đám tỷ muội trong nhà hay là cách gọi khác của đám hạ nhân, giờ đây thậm chí chính hắn cũng đã quen với cách gọi này.
Cái gọi là đại tiểu thư chính là tiểu thư lớn nhất trong Lý gia, không kể tuổi tác, chỉ luận địa vị.
"Nhưng mà, Minh Lâu muội muội hiện không tiện gặp người." Hắn khuyên nhủ.
Hạng Nam nói: "Chúng ta đã gặp mặt rồi."
Tức khắc Lý Minh Hải kinh ngạc.
Gặp rồi? Khi nào? Ở đâu?
Tin tức này được truyền vào nội trạch, mọi người cũng đều kinh ngạc không thôi, nhưng hỏi lại thì Hạng Nam không hề mở miệng giải thích, chỉ nói muốn gặp tiểu thư Minh Lâu, tựa hồ như muốn giải thích hay không thì phải do Minh Lâu tiểu thư quyết định, thật là khiến người miên man bất định.
"Như này nếu mà ở nhà người khác, tiểu thư kia chắc chắn đã phải chịu một trận đòn roi." Lý Minh Kỳ chậm rì rì nói: "Đây chẳng phải là lén lút trao nhận hay sao?"
- --------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT