Hoàng mệnh, bản thân Lý Minh Lâu cũng đã quên mình còn có hoàng mệnh.
Nàng nhìn xuống vạt áo, "hoàng đế chi tỉ" đang đeo trên cổ.
Chiêu Vương giao thứ quan trọng như vậy cho nàng, nàng không biết nên cất giữ như thế nào cho nên dứt khoát xâu chỉ vàng đeo lên cổ. Ngày ấy Hàn Húc tỉnh lại, bởi vì vui mừng nên động tác của nàng có hơi mạnh một chút, thứ này lộ ra khỏi vạt áo. Là gián nghị đại phu của triều đình, chỉ liếc mắt một cái người kia đã nhận ra đây là thứ gì.
"Tại sao lại ở trong tay phu nhân?" Hàn Húc kinh hãi.
Nàng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, vậy nên không mở miệng.
"Là bệ hạ ban cho phu nhân à." Hàn Húc đã tự mình trả lời, thanh âm run rẩy. "Mệnh người đi cứu Chiêu Vương ư?"
Thứ này, chắc hẳn không phải do hoàng đế ban cho Chiêu Vương, nàng nghĩ, bằng không nhất định triều đình sẽ có tin tức truyền lại.
Thứ này, ngoại trừ hoàng đế khâm thưởng ra thì tuyệt đối không nên xuất hiện, còn nữa vì sao nó ở trong tay Chiêu Vương, như vậy có thể thấy được, có người nào đó đã lừa gạt hoàng đế và triều đình, danh không chính, ngôn không thuận, không dám cũng không thể để lộ ra.
Hiện tại hoàng đế đã chết, Chiêu Vương qua đời, đại thần triều đình đang hỗn loạn, nói không chừng "hoàng đế chi tỉ" này sẽ có tác dụng lớn, cho nên.....
Nàng gật đầu: "Đúng vậy."
Cầm "Hoàng đế chi tỉ" đi cứu Chiêu Vương, nhưng ngài đã chết, nàng cũng nên trở về phục mệnh.
Hoàng đế đã chết, thứ này cũng nên giao cho vị hoàng đế tiếp theo, hiện tại chỉ có Lỗ Vương, mà Võ Nha Nhi trượng phu của nàng đã suất đại quân che chở quan viên triều đình chạy tới Lân Châu, nàng tất nhiên cũng nên đi tới đó.
Lý Minh Lâu bắt lấy tay vịn của ghế dựa, nhìn Hàn Húc, dùng thanh âm mềm nhẹ nhưng kiên định, nói: "Ta muốn xác nhận Hàn đại nhân bình an, Tuyên Võ đạo an ổn, ta mới trở về phục mệnh, nếu không sẽ không xứng đáng với sự giao phó của bệ hạ."
Hàn Húc hắn còn không xứng để đảm đương là với hai từ "giao phó" của bệ hạ đâu. Hắn là ai bệ hạ còn không biết, cái lý do này quá giả rồi. Hàn Húc than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, còn chưa kịp mở miệng tiễn khách, Lý Minh Lâu đã gọi người.
"Đại nhân mệt mỏi, nhanh đưa đại nhân trở về."
"Có y sư đi theo không?"
Một bàn tay nho nhỏ mềm mại xoa lên trán hắn.....
Cái này thật sự quá mức rồi! Lúc trước trong cung đình ở kinh thành, nhóm phụ nhân nhiều lắm thì cũng chỉ dùng tấm mắt quấn quýt si mê hoặc ném một ít khăn gấm, hoa lụa cho hắn mà thôi, họ đều rụt rè để ý thể diện nên không dám động tay động chân, nhưng nữ tử này, là võ phụ (phụ nữ nhà võ), Hàn Húc vội mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, tránh đi.
Ánh nắng càng ngày càng gay gắt, tiếng ve kêu ven đường cũng càng ngày càng tê tâm liệt phế, thậm chí khi một đám người hốt hoảng chạy tới tán cây thì tiếng ve càng lớn hơn.
Tựa hồ như ngay cả những chú ve cũng biết, giờ này, khắc này sẽ không có đám nhóc nghịch ngợm ra đồng vui đùa bắt cá đuổi bướm dính ve nữa.
"Khát muốn chết."
"Đói quá."
"Cha ơi, chân con đau."
"Nương ơi, muội muội đâu rồi, không thấy muội muội đâu cả."
"Hu... hu.... hu...."
Chen chúc dưới tán cây mát mẻ, lúc này nam nữ già trẻ mới có thể trút bầu mọi mỏi mệt bi thống, nhưng những cảm xúc ấy chưa kịp trút ra hết, không bao lâu một lão giả lớn tuổi chống gậy gỗ đứng lên. Sắc mặt lão khô vàng, đôi môi khô nứt, quần áo trên người đầy những vết bẩn loang lổ, nhưng vẫn có thể thấy được chúng được làm từ chất liệu tốt, có thể đoán ra trước kia cũng là người phú quý, ít nhất cơm áo không lo.
"Chúng ta không thể ngừng lại." Lão nói. "Phải đi thôi."
Nghe vậy, mấy phụ nhân và hài đồng bật khóc: "A bá, nghỉ ngơi thêm một chút đi, thật sự đi không được mà."
Cây gậy gỗ của người đàn ông lớn tuổi khựng lại, lão nghiêm khắc nói: "Chỉ có chết mới không mệt, các ngươi muốn chết ở chỗ này à? Nơi đây có Phạm Dương quân qua lại đấy."
Lời này khiến tiếng khóc trong nhóm phụ nhân và hài đồng lớn hơn nữa, nhưng họ đều dứng dậy.
Lão nhìn già già trẻ trẻ với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thì thở dài: "Đừng sợ, chờ lội được qua sông Tiểu Vượng, bên kia có Chấn Võ quân và Phong Uy quân, Phạm Dương quân sẽ không dám qua."
Nhóm người già trẻ nam nữ lại chống thân thể đi ra khỏi bóng râm.
Nhìn hơi nóng ngùn ngụt bốc lên từ con đường phía trước, lão giả lại lần nữa cho mọi người hy vọng: "Tới được cảnh nội Dĩnh Trần, là có ăn có uống."
Một đứa trẻ vừa nóng vừa đói đến choáng váng, ngẩng đầu: "Có thể tùy tiện ăn ạ?"
Vốn dĩ bọn họ vẫn còn có cái ăn, nhưng mà dọc đường đi ngoại trừ phải phòng bị Phạm Dương quân, còn phải phòng bị những người chạy nạn khác. Khi nhóm người chạy nạn tụ tập ở bên nhau, bọn họ sẽ cướp đoạt của những người đi một mình, mà cầu xin đồ ăn của người khác thì lại càng không thể, cho nên về đồ ăn bọn họ không thể không tính toán tỉ mỉ.
Lão giả cười cười gật đầu với đứa bé: "Tùy tiện ăn, tùy tiện uống." Lão nâng tay, dùng gậy gỗ khoa tay múa chân. "Trên đường lớn đi vào trong thành sẽ đặt những chiếc lu lớn như này này, cháo được nấu bên trong cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, giống như nước suối, tùy tiện ăn."
Trong trí nhớ của đứa bé, thật ra cháo không phải món ngon ngọt gì cả nhưng nó vẫn ngẩng cao cổ trông mong, mà những người lớn bên cạnh cũng nhìn về phía ông lão đang khoa tay múa chân.
"Có đôi khi trong cháo còn có thịt."
"Đó mới chỉ là trên đường lớn, lu cháo dùng để kéo dài mạng sống cho những người đi đường."
"Nếu lại đi vào thành trì, bên trong còn có lu cháo và lu rượu lớn hơn."
Những lời miêu tả ấy giống như tán cây đại thụ đi theo bọn họ, nó che đi ánh nắng oi ả của mùa hè, khiến cho nam nữ già trẻ giảm bớt không ít mệt mỏi khi phải bôn ba trên con đường lớn, bước chân bọn họ nhanh hơn, vội vàng hơn hướng về nơi có thể ăn, có thể uống.
Trên đường lớn càng đi họ gặp được càng nhiều người, tựa như từ trong lòng đất chui ra. Đường lớn người nhiều mà những con đường nhỏ ở bốn phía cũng có người đi lại, thậm chí cách đó không xa ở mấy thôn xóm còn có khói bếp bốc lên, đồng thời lu cháo trong truyền thuyết cũng xuất hiện trước mặt họ.
"Không được chen lấn, không được cướp đoạt."
Đứng trước lu cháo là mấy thôn dân, người nhóm lửa, người chẻ củi, người vo gạo, người múc cháo, người thu dọn chén đũa, công việc bận rộn nhưng không hề rối loạn.
"Người già, trẻ nhỏ và phụ nhân đứng trước."
"Tranh cướp sẽ không có ăn, còn bị đuổi ra khỏi nơi này."
Những thôn dân này hầu hết là người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, nhưng trước những nạn dân như muốn bao phủ nhấn chìm bọn họ thì lời nói ấy truyền đi lại có lực uy hiếp, được như vậy phần lớn là do công lao của những toán binh mã thỉnh thoảng chạy băng băng trên đường.
Binh mã mặc giáp trụ chỉnh tề đeo binh khí sắc nhọn chạy băng băng khiến người ta sợ hãi, nhưng những người ấy không trêu đùa, đe dọa dân chúng trên đường, thay vào đó còn ghìm ngựa tránh người qua đường khi không kịp né.
Đây là binh mã Đại Hạ, là binh mã bảo vệ dân chúng, trước kia không cảm thấy gì, nhưng hiện tại chỉ vậy thôi cũng không ngăn được dòng lệ nóng cuồn cuộn tuôn rơi.
"Mấy người muốn vào thành hay là ở lại đây với chúng ta?"
"Ở lại đây có thể trồng trọt, ngoài ra mỗi ngày đều có cháo ăn, trồng được lương thực sẽ thuộc về bản thân, còn có thể được chia một nơi ở."
"Vào thành à? Không thể trống trọt nhưng có những công việc khác, cũng sẽ có cháo ăn, ở thì kém hơn một chút bởi vì có quá nhiều người đến, lều trướng mới còn đang được dựng."
"Đúng rồi, còn có thể tòng quân, một khi tham gia quân ngũ thì ngoại trừ bản thân thì người nhà cũng có thể ăn no, còn có chỗ ở, quan phủ sẽ ưu tiên sắp xếp công việc cho người nhà."
Những lời này, thôn dân đã nói quá nhiều lần cho nên không có cảm giác gì quá lớn, nhưng đối với những người lần đầu tiên nghe thấy thì cực kỳ kích động. Có người muốn ở lại trồng trọt, họ rời xa quê hương là để tìm kiếm bình yên, nhưng có rất nhiều người muốn vào trong thành. Dù sao bên trong có quan phủ, có thành trì cao lớn, có binh mã rậm rạp, có người muốn tòng quân, có người muốn làm nghề cũ, buôn bán hoặc tìm sinh kế khác.
Dân chúng ngồi xung quanh lu cháo đang bàn luận sôi nổi bước tiếp theo mình nên làm thế nào, bước tiếp theo ngoài trừ có thể sống sót ra, còn có thể mưu sinh như vậy cuộc sống lại có hy vọng rồi.
"Càng ngày càng nhiều lưu dân."
Hàn Húc ngồi trên xe ngựa, mùa hè xung quanh thùng xe đã được tháo ra, trên nóc phủ một lớp vải lụa, dùng loại vải mềm nhẹ thoáng gió, có thể che nắng ngăn cát bụi, nhưng lại không ảnh hướng tới tầm mắt. Ngồi trong xe có thể nhìn thấy rất nhiều người qua lại trong thành trì, và cuồn cuộn người đang tới từ phía xa.
Tuy rằng không muốn nói chuyện nhiều với vị Võ thiếu phu nhân này, nhưng những gì nên nói hắn vẫn phải nói, Hàn Húc là người công tư phân minh.
"Thiếu phu nhân vất vả." Hắn nhìn nữ tử ngồi đối diện.
Chiếc xe này là Võ thiếu phu nhân đưa tặng, cho nên khi hắn ra ngoài, nàng muốn ngồi cùng, hắn cũng không thể cự tuyệt.
Hắn có thể cự tuyệt không cần xe ngựa, chẳng qua nàng đã dùng các loại kỳ trân dược thảo cho hắn khiến vết thương nhanh khỏi hơn so với dự kiến. Dù sao cũng là mũi tên, đao thương cắ.m vào máu thịt, đi lại không được thuận tiện. Hắn không thể cưỡi ngựa, càng không thể ngồi kiệu để người nâng, tốc độ quá chậm.
Xe ngựa của Võ thiếu phu nhân được gia cố hoàn mỹ, bày biện xa hoa lãng phí, tốc độ còn nhanh, không xóc nảy nhiều.
Để việc lớn thành công thì không nên câu nệ tiểu tiết, hiện tại điều quan trọng nhất đó là an ổn lại Tuyên Võ đạo, tụ tập được càng nhiều binh mã, như vậy hắn cũng nên nhẫn nhịn để nàng thời thời khắc khắc theo bên người.
Cũng may nàng vẫn còn chút tự trọng, không động tay động chân nữa.
Hơn nữa, đúng là phải có lời khen ngợi nàng, nàng thiết lập lu cháo, mời chào thương nhân, khiến cho binh mã Đại Hạ đang bị khống chế và thành trì bị tàn phá khôi phục lại sức sống. Công sức nàng bỏ ra bao nhiêu, là quan lớn trong triều, trong lòng Hàn Húc hiểu rõ nhất, cũng thấy cực kỳ khiếp sợ và càng bất an hơn.
Khiếp sợ là vị thiếu phu nhân này rất có tiền, không phải là tiền của Chấn Võ quân mà là của riêng nàng. Thê tử có tiền thì chỉ sợ Võ Nha Nhi cũng phải dựa vào nàng, cho nên khi nàng làm những việc này, không cần phải hỏi ý kiến Võ Nha Nhi mà là do bản thân nàng muốn làm, kẻ là trượng phu cũng không thể quản được, nàng muốn làm gì thì làm cái đó....
Bất an là khi Hàn Húc nhớ tới những quả phụ có tiền thiếu chút nữa phi lễ hắn, vung tiền đến nỗi có thể gặp được Hoàng đế để cầu tứ hôn, nếu không phải có Thôi Chinh ra mặt, hắn thật sự không biết phải làm sao.
Hiện tại không có hoàng đế, binh mã lại quan trọng, nếu....
Một đôi tay duỗi lại gần, thanh âm cũng ngay gần sát.
"Không vất vả, không vất vả, Hàn đại nhân có thấy nóng hay không?" Một tay Lý Minh Lâu nâng chén trà, một tay cầm quạt tròn bằng tơ vàng khẽ phẩy phẩy: "Uống ly trà đi."
Hàn Húc đắn đo trong lòng rồi nhận lấy chén trà, sau đó dịch dịch về phía sau: "Bình thường." Hắn lại chuyển đề tài không tán gẫu với nàng nữa. "Về việc lưu dân, không biết thiếu phu nhân định tính toán sắp xếp thế nào?"
Cây quạt trong tay nàng nhẹ nhàng lay động: "Hàn đại nhân định làm như thế nào?"
Câu hỏi mang vài phần ý vị, ngươi muốn làm như thế nào, ta sẽ làm như thế đó. Thái độ này Hàn Húc không còn xa lạ, lúc trước khi quả phụ kia nói muốn thành thân với hắn cũng là như vậy.
Hàn Húc hít một hơi thật sâu, nói: "Cả thành trì và thôn xóm bên ngoài đầy lưu dân, ngoại trừ có thể cày ruộng thì họ có thể bổ sung nhân lực cho trại nuôi ngựa, rèn binh khí, tu sửa tường thành, đào chiến hào, vận chuyển quân nhu, mà càng quan trọng hơn là có thể bổ sung binh mã. Đâu đâu cũng cần người, cho nên mặc kệ có bao nhiêu lưu dân đều phải giữ lại, vì sao binh mã phải bảo vệ bá tánh, ngoại trừ là trọng trách của vệ binh Đại Hạ ra thì điều quan trong hơn đó là che chở bá tánh là căn nguyên của thiên hạ, là nguồn gốc của quốc gia, cũng là mấu chốt để bản thân vệ binh có thể trường tồn."
Lý Minh Lâu gật đầu: "Hàn đại nhân nói đúng."
Dù sao lời của hắn, nàng chưa bao giờ phản đối, Hàn Húc nói: "Lời nói của ta không phải quan trọng nhất, mà mấu chốt là thiếu phu nhân có thể làm được không."
Không chờ Lý Minh Lâu lại nói câu cũ "ngài muốn ta làm thế này thì ta sẽ làm thế đó", hắn nói: "Ta phải rời khỏi đây, nơi này phải dựa vào thiếu phu nhân rồi."
Nàng buông quạt tròn xuống: "Hàn đại nhân phải đi ư? Sao có thể được, Tuyên Võ đạo không thể rời ngài."
Đúng như dự kiến, Hàn Húc đã có chuẩn bị, nói: "Phản quân Lương Thành đã tới vài lần đều bị chúng ta đánh lui, bọn họ sẽ không dám tùy ý hành động nữa, mà muốn đuổi bọn họ đi cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Hiện tại điều chúng ta cần làm là tích tụ lực lượng, điều này ta đã dặn dò chu đáo tới quan phủ và các toán binh mã."
Lý Minh Lâu nói: "Nhưng thời gian quá ngắn, Hàn đại nhân vẫn nên tự mình xem xét mới tốt."
Hắn cười cười: "Ta chỉ có thể làm đến đây, thành công hay không thì ở mọi người. Nếu mọi việc cần ta phải tự tay làm thì những việc kia không cần phải làm nữa. Huống chi, có Võ thiếu phu nhân và Chấn Võ quân ở đây, ta rất yên tâm."
Có thể thuyết phục phần lớn quan phủ và binh mã trong cảnh nội Tuyên Võ đạo nghe lệnh như này thì hắn đúng là nhân tố then chốt, nhưng sự tồn tại của Chấn Võ quân cũng là thứ uy hiếp và hấp dẫn người khác.
Lý Minh Lâu cũng cười: "Hàn đại nhân nên dưỡng thương trước đi."
Câu trả lời vẫn trong dự kiến, Hàn Húc không buồn không vui không bực bội nói:
"Thiếu phu nhân, bản quan cũng có hoàng mệnh trên người, không thể dừng lại ở đây."
Hoàng mệnh? Lý Minh Lâu nhìn hắn.
Hàn Húc lấy ra một bản công văn: "Bản quan phụng mệnh trợ giúp Kiếm Nam đạo, tuy rằng Bệ hạ không còn nữa, nhưng Hoàng mệnh vẫn còn, Kiếm Nam đạo đang chờ bản quan đến, nhiều lần thúc giục, xin thiếu phu nhân thứ lỗi."
Lần đầu tiên thanh âm của Võ thiếu phu nhân trở nên do dự: "Kiếm Nam đạo à?"
Hàn Húc trầm ổn gật đầu: "Đúng vậy, Kiếm Nam đạo, trọng địa phía Tây Nam, có mấy vạn binh mã."
Chấn Võ quân rất lợi hại, Võ Nha Nhi có công lớn, nhưng Kiếm Nam lại hoàn toàn khác với những nơi khác, mang ra thì ngay cả An Khang Sơn cũng không thể không cân nhắc, nếu không phải tiết độ sứ của Kiếm Nam đạo chỉ là đứa trẻ thì e rằng An Khang Sơn phản loạn cũng không nhanh như vậy.
Giờ ngăn hắn đi Kiếm Nam đạo đó là muốn kết thù với Kiếm Nam...
Đương nhiên hắn cũng nói dối, nơi ấy chưa từng thúc giục hay chờ đợi hắn đến, nhưng vào lúc này, lời nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nàng đúng là đang trầm tư do dự cân nhắc như hắn đoán trước.
Hàn Húc bổ sung thêm một câu: "Kiếm Nam đạo là nơi quan trọng ở Tây Nam, nó ổn định mới là điều quan trọng nhất, hiện giờ Nam Di không xong, tặc binh ở Đông Nam xuất hiện khắp nơi, còn Tây Cương như hổ rình mồi, bản quan không thể chậm trễ nữa."
Lý Minh Lâu gật đầu: "Hàn đại nhân nói đúng, ta sẽ sắp xếp đưa ngài đi Kiếm Nam đạo."
Sợ rồi à, trong lòng Hàn Húc thở dài một hơi, quả nhiên dọn ra Kiếm Nam là có thể dọa lui nữ tử quấn quýt si mê hắn này.
- ------
P/s: Hàn đại nhân có hơi...:)))
- -------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT