Đoàn người của huyện Đậu ở phủ Quang Châu không bao lâu đã trở lại, đi cùng còn có quan viên phủ nha, với gương mặt quen thuộc là Trường sử.
Dân chúng huyện Đậu trông mòn con mắt vừa thấy vui mừng lại thấy bi thương.
Vui mừng đó là lại lần nữa xác nhận binh mã huyện Đậu dành thắng lợi, bi thương là đau xót khi không thể tránh khỏi thương vong.
Trường sử tự mình dán bảng anh linh thắp hương trong miếu Thành Hoàng, sau đó đi cùng chủ bộ và nhóm quan viên tới nhà từng người để an ủi và động viên.
Người bị thương đang được chữa trị tại phủ thành, không tiện di chuyển, huyện nha sẽ phái binh mã hộ tống thân nhân đi thăm, người đã chết vẫn còn thu liễm, sẽ được binh mã hộ tống về, an táng bên các dũng sĩ qua đời lúc trước.
Từ biệt trở thành vĩnh biệt, bi thương tràn lan khắp thành, cùng lúc đó dị trạng ở bên ngoài cũng được truyền ra.
"Tử thi ở khắp nơi."
"Thôn xóm bị đốt trụi."
"Trên đường không có bóng người."
"Đồng ruộng hoang vu."
"Ta không thể nhận ra được nữa, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn."
"Nghe nói đó còn không phải nơi thê thảm nhất."
"Mọi người đi ra ngoài nhìn sẽ biết."
Tuy rằng ai ai cũng biết chiến loạn đáng sợ, nhưng khi đối mặt trực tiếp thì vẫn khiến người kinh hoảng, trách không được đi châu phủ thăm người bị thương quan phủ phải phái binh mã đi hộ tống....
Khi Trương Tiểu Thiên bị người dân gọi lại trên phố, hắn không còn hấp tấp, bộp chộp hay sôi nổi phấn chấn giống ngày xưa nữa, ra ngoài một chuyến con người trở nên trầm ổn hơn.
"Chúng ta sẽ bảo vệ huyện Đậu thật tốt." Hắn nghiêm túc, bình tĩnh gằn từng chữ một, còn nắm chặt đao trong tay. "Chúng ta nhất định sẽ không để huyện Đậu, để mọi người biến thành thảm cảnh giống như bên ngoài."
Lời hứa hẹn này so với việc miêu tả kỹ càng tỉ mỉ càng khiến cho nhân tâm phải giật mình, tim đập nhanh hơn, bi thương nhiều hơn và cũng khiến mọi người ngưng trọng, dân chúng nén lại hoảng loạn trong lòng.
"Chúng ta cũng sẽ bảo vệ huyện Đậu thật tốt." Có lão giả hô lên. "Chúng ta cũng sẽ không để mình biến thành thảm cảnh như bên ngoài."
Lời nói vừa dứt, tiếng hô ứng vang lên, những bi thương, hay hoảng sợ khiến cho nhân tâm ngưng tụ lại biến thành một ý niệm thống nhất. Cho nên khi nghe thấy Võ thiếu phu nhân tạm thời không trở lại mọi người cũng không quá xôn xao.
"Thiếu phu nhân phải hiệp trợ cho phủ Quang Châu, chờ khi có tặc binh tới phạm, có thể bảo vệ được càng nhiều dân chúng khiến cho khắp nơi trong cảnh nội phủ Quang Châu đều giống như huyện Đậu chúng ta."
"Hiện tại, ai ai cũng biết chúng ta có thể bảo vệ bình an cho mọi người, sẽ có rất nhiều hương thân tới đây xin giúp đỡ, thiếu phu nhân muốn chúng ta cứu trợ." Một sai dịch bổ sung: "Người sẽ càng ngày càng nhiều, thỉnh xin mọi người cùng với chúng ta, cùng nhau giữ gìn huyện Đậu."
Dân chúng đồng thanh hô ứng.
"Nên làm gì thì làm đi."
"Cửa thành, tường thành cần phải tu bổ không?"
"Có việc gì mà chúng ta có thể làm được không?"
"Dựng thêm phòng ốc chỗ ở đi, để dân chạy nạn có chỗ dung thân."
Bi thương và bất an tan đi, mọi người bắt đầu bàn bạc nên làm gì bây giờ, thấy vậy chủ bộ gật gật đầu, trường sử ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Các đại nhân, đi vào nghỉ ngơi một chút đi." Nhóm quan viên nói.
Chủ bộ kiên trì đi thăm từng nhà từng nhà của người đã mất hay bị thương, nghe bọn họ giãi bày, cùng rơi lệ và an ủi thân nhân cho đến khi cổ họng khô khốc không nói ra lời.
Và còn, Trường sử cũng kiên trì làm như vậy khiến quan viên huyện Đậu rất kinh ngạc.
Trở lại huyện nha, ngồi xuống chiếc đệm mềm mại, chủ bộ mới dò hỏi: "Lúc nào thì có thể đưa Võ phu nhân tới châu phủ? Võ phu nhân rất nhớ thương thiếu phu nhân."
"Châu phủ còn chưa yên ổn, thiếu phu nhân nói để phu nhân ở lại huyện Đậu." Trường sử đáp, lại bổ sung: "Có lão huynh ở đây, thiếu phu nhân rất yên tâm đấy."
Đây là khen tặng à? Địa vị của Trường sử xếp hạng không thấp trong những quan viên chính thống ở phủ nha, giờ lại đi khen tặng một chức chủ bộ nhỏ trong huyện nha ư?
Không, chính xác mà nói là huyện lệnh, chủ bộ nhìn quyển công văn đang trải trên bàn.
Trường sử với biểu tình nghiêm túc trịnh trọng cầm công văn, nói: "Vệ Vinh, nay phủ Quang Châu ủy thác trọng trách của một huyện cho ngài, lệnh ngài bảo vệ cho cả một huyện."
Chủ bộ dường như đã quên mất tên của mình, cho tới nay, cấp dưới xưng hô với ông là đại nhân, thượng quan gọi ông là Vệ chủ bộ, ông là đại nhân cũng là cấp dưới, giữ một chức quan tầm thường vô vi có thể có mà cũng có thể không, ai mà ngờ được khi qua cái tuổi nửa trăm chờ chết này, lại trở thành người đứng đầu cả một huyện.
Vệ chủ bộ đứng lên, nâng hai tay tiếp nhận: "Hạ quan lĩnh mệnh."
Mọi người có mặt trong phòng lập tức bước đến chúc mừng, sau khi cùng nói giỡn một phen, Trường sử đưa ra lời cáo từ, đám người chủ bộ vẫn luôn mở lời giữ lại nhưng hắn vẫn rời đi.
"Tới nhiều lần như vậy mà chưa lần nào chịu ở lại qua đêm tại cái huyện nhỏ này của chúng ta." Vệ Vinh, Vệ huyện lệnh đứng trước cửa thành vừa đưa tiễn vừa lắc đầu cảm thán.
Một viên quan ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Trường sử đã đưa nhi tử của mình tới huyện Đậu của chúng ta."
Lần này Trường sử đi theo binh mã của huyện Đậu đến, còn lén lút bảo thê tử mang theo ấu tử (con út) rời khỏi phủ Quang Châu đến huyện Đậu.
"Bao một gian phòng trong khách điếm." Một viên quan khác cũng cười nói.
Người ra ra vào vào huyện Đậu sao có thể tránh được tai mắt của đám quan viên được, chỉ là Trường sử không nói bọn họ cũng giả vờ như không biết mà thôi.
Vệ huyện lệnh kinh ngạc: "Hiện tại Châu phủ đã không có việc gì, huống chi thiếu phu nhân cũng đang ở đó."
"Lão phụ, lão nương và hai nhi tử của hắn vẫn còn ở châu phủ đấy." Một người khác đáp.
Vệ huyện lệnh bật cười, trường sử này định bảo vệ huyết mạch như thỏ khôn đào ba hang à? Ông cười rồi lại buồn bã ưu thương, loạn thế đến quá đột nhiên khiến người người hoảng loạn, trước kia ai sẽ suy nghĩ đến điều này.
Ông nhìn theo đoàn người đi xa, sau đó quay đầu lại nhìn về huyện thành huyện Đậu, khi nhận được nhâm mệnh ông càng xác địch việc Võ thiếu phu nhân sẽ không trở lại.
Lúc này, trong lòng ông đã không hề hoảng hốt, thực ra ông hốt hoảng không phải việc nàng không có ở đây mà là ông lo lắng không biết nữ tử ấy có được bình an hay không.
Nàng bình an là được rồi.
Hơn nữa, nàng không trở về, nàng đi chiếm cứ thiên địa rộng lớn hơn, huyện Đậu cũng sẽ càng bình an hơn. Không phải nàng nói rằng, muốn giữ được huyện Đậu thì phải càng giữ được nhiều thành trì hơn đó sao.
Tầm mắt của Vệ huyện lệnh lại hướng về thiên địa rộng lớn phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên ý cười, trong những tin tức xấu thì luôn sẽ có một vài tin tức tốt mà.
"Tin tức tốt đây."
"Triều đình đánh đuổi được tặc quân rồi sao?"
"Không phải..."
"Thế thì có tin tức gì tốt."
"Có có, phủ Quang Châu đánh lui tặc quân, là binh mã huyện Đậu."
"Chúng ta nhanh đi nhờ cậy phủ Quang Châu và huyện Đậu thôi."
Dân chúng bò ra từ dưới đống thi thể ngang dọc, khóc lóc hoảng sợ chạy thoát ra khỏi thành trì bị thiêu đốt, hay trốn tránh trong những thôn xóm hoang vắng bắt đầu dìu già dắt trẻ bôn tẩu trên những con đường lớn, từ bốn phương tám hướng ùa về phủ Quang Châu.
Mà tin tức từ bốn phía cũng bay nhanh về kinh thành.
Kinh thành, cửa thành đóng chặt, binh mã tầng tầng lớp lớp, trên đường lớn bên ngoài chen đầy những người khóc lóc kêu than muốn vào bên trong, muốn trốn trong thành trì cao dày.
Bên trong, phố xá đã không còn phồn hoa tấp nập, tửu lâu cửa hàng đã ngừng kinh doanh, nhà nào nhà nấy đã đóng chặt cửa. Trong hoàng cung cũng không còn yến hội ca vũ, chỉ có bọn quan viên đi đi lại lại, trong triều điện chất đầy công văn rơi rụng.
"Tướng gia, tướng gia, có tin tức tốt." Có quan viên giơ công văn vọt vào, thiếu chút nữa bị vướng ngã: "Phủ Quang Châu đánh lui tặc binh."
Thôi Chinh quay đầu lại, với sắc mặt âm trầm nghe vậy cũng không hòa hoãn.
"Còn nữa, còn nữa." Lại có người cầm công văn cấp báo: "Không chỉ có phủ Quang Châu, mà có vài nơi cũng đã đánh lui tặc binh."
Ngoại trừ lúc đầu do không kịp trở tay, hiện tại đã có rất nhiều châu phủ đã phản ứng lại, công văn dạo gần đây đưa tới ngoại trừ báo cáo thành trì nào thất thủ thì cũng bắt đầu có tin tức một vài nơi đánh lui được tặc binh: ví dụ như phủ Quang Châu, ví dụ như một thành nhỏ tại Hứa Châu ở Hà Nam đạo. Hơn nữa tiết độ sứ trong thiện hạ không phải đều là tùy chúng của hai phụ tử An Khang Sơn, có rất nhiều Quan sát sử, Phòng ngự sử đã dùng binh mã bình định, ví dụ như Lý Minh Ngọc tiểu đô đốc của Kiếm Nam đạo trên đường vào kinh đã ngay lập tức tập trung binh mã đề phòng ngay tại chỗ.
Sắc mặt Thôi Chinh hơi giãn ra, nhưng như vậy cũng không phải là tin tức gì tốt, tới giờ khắc này, cuối cùng hắn không thể không thừa nhận sự thật, An Khang Sơn làm phản!
- --------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT