Tới gần cửa ải cuối năm, trong không khí náo nhiệt của Kiếm Nam đạo có chút khẩn trương.
Đây là năm đầu tiên không có Đại đô đốc.
Đại đô đốc tiền nhiệm Lý Phụng An đã mất, Đại đô đốc đương nhiệm Lý Minh Ngọc đã vào kinh diện kiến thánh thượng. Do đó, đây là thời điểm mấu chốt nhất để xem Kiếm Nam đạo có thể vững vàng qua được một năm hay không.
Tại phủ nha, đèn đuốc trong đại sảnh sáng trưng, Nghiêm Mậu đang ngồi lật xem công văn ở án thư, từ sáng ngày đến tối khuya hắn vẫn ngồi ở đây giống như một gỗ rối không ăn không uống.
Sau khi Lý Phụng An qua đời, thứ nắm trong tay hắn không phải là đao kiếm nữa, dưới thân cũng không phải tuấn mã rong ruổi mà là ngồi trên ghế gỗ cứng rắn, tay nắm lấy bút mực múa bút thành văn. Thứ hắn chỉ huy không chỉ là binh mã mà là toàn bộ mạch máu vận chuyển của Kiếm Nam.
Một người gỗ, nắm trong tay ngàn ti vạn tuyến, tinh xảo, nhanh nhạy không chút rối loạn.
Lý Mẫn ngồi đối diện, dùng ngón tay mảnh khảnh linh hoạt vừa bốc một nắm hạt dưa, vừa nhìn chằm chằm Nghiêm Mậu: "Lúc trước, khi mà Đại đô đốc khảo nghiệm mấy người chúng ta, ngài ấy có cho lời bình về ngươi là tinh vi, lúc ấy ta còn tức đến dậm chân, ngươi nào có thể tinh vi bằng ta?"
Hắn đưa thẳng bàn tay đến mũi Nghiêm Mậu.
Tầm mắt người kia xuyên qua tay hắn, vững vàng múa bút như bay.
Lý Mẫn chỉ có thể thu bàn tay mỹ lệ của mình lại: "Nhưng mà, hiện tại ta đã hiểu, Đại đô đốc không hề nói sai, việc chưởng quản Kiếm Nam tinh vi như vậy mà ngươi vẫn có thể làm được, nếu là ta, chắc chắn sẽ điên mất."
Nghiêm Mậu ngẩng đầu liếc đối phương một cái: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ không điên bởi ngươi không có thời gian và cơ hội để phát điên đâu."
Gánh nặng ngàn vàng đè nặng trên người, phải dùng toàn bộ sức lực để gồng gánh cố chống không bị đè bẹp, không thể buông bỏ. Lúc ấy, nào còn sức lực và thời gian để nổi điên nữa. Nghiêm Mậu hắn là như thế, mà dù cho Lý Mẫn hay Quế Hoa trong nội trạch cũng sẽ như vậy.
Lý Mẫn nghĩ ngợi, đúng là sẽ như vậy, nhưng rồi chợt lắc đầu, phì phì vài tiếng, hắn mới không cần nghĩ đến điều này!
"Nguyên Cát đi theo đại tiểu thư, Quế Hoa đi theo tiểu công tử, Kiếm Nam đạo có ngươi, còn ta thì vẫn nên tiếp tục ôm lấy Lý tam lão gia thôi." Hắn nói. "Ngươi có việc cũng đừng tìm ta nhé, đi tìm Lâm Nhân ấy, người kia suốt ngày trốn trong phòng hưởng thanh nhàn."
Nghiêm Mậu không đế ý lời châm chọc của Lý Mẫn, hắn cười cười: "Thật ra cũng không khó, đại đô đốc đã định ra nhiều quy củ như vậy, mọi người dựa theo quy củ để làm việc là có thể, dù không có ta thì chỉ cần có quy củ thì cả Kiếm Nam vẫn có thể vững vàng vận chuyển, điều chúng ta lo lắng nhất đó là không còn quy củ thôi."
Lý Phụng An chết, bọn họ đều là cấp dưới, là hạ nhân. Kiếm Nam đạo là của triều đinh, đô đốc mới tới sẽ có quyền lợi hủy diệt hết thảy mà điều ấy bọn họ không thể ngăn cản.
Hiện tại thật tốt.
Lý Minh Ngọc đã cầm được tinh tiết, còn đại tiểu thư....
"Có thể tin được lời nói "thiên hạ đại loạn" của đại tiểu thư không? Nghe thật dọa người." Lý Mẫn nói. Dọa người, nhưng hắn không tỏ ra sợ hãi, thanh âm cũng không thèm hạ xuống, mà còn đưa bàn tay lên trước ánh đèn để xem xét, dường như bị gãy một chút móng tay rồi, chân mày xinh đẹp nhăn lại. Đây mới là việc dọa người đấy.
Tuy rằng Nghiêm Mậu xuất thân võ tướng, từng tác chiến vô số lần, nhưng thiên hạ đại loạn đối với hắn cũng cực kỳ xa lạ. Triều Đại Hạ phồn thịnh đã lâu, lâu đến nỗi mọi người đã quên mất hai từ "loạn thế" kia như thế nào.
Loạn thế đó là chinh chiến khắp nơi, thế đạo tan vỡ, ăn bữa nay lo bữa mai, trong ý niệm của mọi người không phải làm thế nào để ăn no mặc ấm, để cưới vợ sinh con hay đọc sách khoa cử lập nghiệp mà là trong đầu chỉ có hai chữ "tồn tại".
Tồn tại ở đây không phải là hy vọng, tốn tại không phải là ý nghĩa mà là bản năng của động vật, con người biến thành trâu ngựa heo dê gà chó.
Loạn thế không hề có hy vọng.
Đại Hạ phồn thịnh sẽ biến thành như vậy sao?
Thật là một việc đáng sợ.
"Ta không biết chuyện này có đáng tin cậy hay không." Nghiêm Mậu nói. "Nhưng những việc làm của đại tiểu thư rất đáng tin cậy. Nhất cử nhất động của nàng tùy rằng hoang đường lớn mật nhưng thật ra đều có quy củ, bí ẩn lại ổn thỏa, tiến có thể công mà lùi có thể thủ. Nếu An Khang Sơn không tạo phản thì mặc kệ việc đại tiểu thư ở lại huyện Đậu hay là đội quân đang tìm kiếm của hồi môn hoặc là đại đô đốc mang theo binh lính quá cảnh ở lại cảnh nội thì đều có lý do hợp lý, mà nếu thực sự có tạo phản...."
Hắn nâng mắt nhìn Lý Mẫn không nói gì thêm.
Nếu thực sự có tạo phản thì Kiếm Nam đạo của bọn họ có thể trải một tấm võng lớn vớt lên không ít cá lớn.
Lý Mẫn vừa lòng thổi thổi móng tay: "Đại tiểu thư quả nhiên là tiên nhân có phong tư bất phàm"
Nhắc tới đại tiểu thư, khuôn mặt nghiêm túc của Nghiêm Mậu cũng hiện lên ý cười: "Nàng lợi hại hơn chúng ta dự đoán."
Bọn họ không có quá nhiều giao thoa với hai tỷ đệ nàng, bởi vì không có người nào sẽ nghĩ đến Lý Phụng An lại chết đột ngột như vậy. Lý Minh Lâu là con gái được người ấy nuôi dưỡng giống hệt như thần tiên, không hề dính khói lửa phàm tục.
"Đương nhiên thần tiên luôn có chỗ bất phàm, nàng chỉ không dính khỏi lửa phàm tục mà thôi. Nếu đã bước xuống nhân gian thì đương nhiên sẽ hiện ra sự lợi hại rồi." Thanh âm của Lý Mẫn kéo dài tựa như đang ngâm thơ xướng từ, chợt ngồi thẳng dậy hứng thú nói: "Ta hẳn là nên đi tìm người làm thơ vì đại tiểu thư thôi."
Đây là lạc thú của người rảnh rỗi, Nghiêm Mậu không phản đối cũng không để ý mà lại cúi đầu múa bút như bay trên sổ sách, điều phối toàn bộ binh mã và con người trong ngoài Kiếm Nam đạo.
Ánh nến leo lét, có tiếng bước chân vội vàng tới gần, một vệ binh tiến vào cúi đầu bẩm báo: "Hạng đô đốc tới."
Cả Nghiêm Mậu lẫn Lý Mẫn đều kinh ngạc, dựa theo lời dặn dò trong thư của Lý Minh Lâu, binh mã Lũng Hữu của Hạng Vân đã bị sắp xếp trấn thủ tại Nam Di. Tuy rằng lúc ấy, Nghiêm Mậu cảm thấy có thể xếp cho người kia làm việc quan trọng hơn nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh.
Hạng Vân lại càng không có bất cứ ý kiến gì với việc ấy, hắn điều động toàn bộ binh mã của Lũng Hữu đi về Nam Di. Hắn dùng cương dùng nhu thành công trấn an được nơi này, tin báo về rằng phản loạn ở Nam Di đã bị dẹp yên, mọi việc đã khôi phục hoàn toàn.
Tuy rằng đối với rất nhiều người Kiếm Nam mà nói thì Nam Di tiếp tục hỗn loạn cũng chẳng có can hệ gì. Thậm chí có thể nhân cơ hội hoàn toàn thanh trừ toàn bộ tai họa. Lý Phụng An bởi vì gặp phải phản loạn ở đây nên mới chết, tuy rằng đã trõc nã được hung thủ, còn tru sát đại tộc chủ mưu nhưng nỗi phẫn hận ấy vẫn không thể tiêu tan được.
Lần trước, Lý Mẫn đưa ra kiến nghị rằng san bằng Nam Di nhưng bị Hạng Vân cự tuyệt: "Đừng lộn xộn, hiện tại Nam Di mà đại loạn thì không có chỗ tốt nào với đại đô đốc cả, bên này càng an ổn thì càng có thể chương hiển uy nghi của đại đô đốc."
Đương nhiên, Đại đô đốc đang nhắc đến ở đây là Lý Minh Ngọc, hắn là một tiết độ sứ trẻ con, hiện tại cả thiên hạ đang ồn ào vì điều này. Trước khi để người trong thiên hạ quen với điều ấy cũng như tiếp nhận sự thật này thì toàn bộ Kiếm Nam bọn họ tốt nhất là nên vững vàng, yên ổn.
Tất nhiên, Lý Mẫn cũng biết đạo lý này, hắn bĩu môi: "Hạng Vân, ngươi quá thật thành rồi."
Người thành thật Hạng Vẫn đã trấn an Nam Di rất tốt, tuy rằng cũng chẳng phải việc gì lớn lao nhưng hắn vẫn nghiêm túc làm, làm được cực tốt, tốt đến nỗi mọi người đã quên mất nơi này.
Không xin chỉ thị hay bất cứ tin tức gì vì sao đột nhiên Hạng Vân lại tới đây.
Hắn không phải người sẽ làm việc này, hẳn là có việc gì đó cực kỳ quan trọng.
Nghiêm Mậu đứng dậy chào đón, Hạng Vân khoác trên người một thân phong sương nhanh chóng bước vào: "Ta bắt được cô nhi của Bình gia, trưởng tôn của Bình Thành Chu."
Bình thị là một đại gia tộc của Nam Di, phản loạn lúc trước do bọn họ dấy lên. Sau khi bình định, toàn bộ gia tộc Bình thị đã bị tịch thu tài sản và chém hết cả nhà, nhưng vẫn có một tử tôn của Bình gia trốn thoát được ra ngoài.
Chỉ là một con cá lọt lưới không thể gây ra sóng gió, biểu tình Nghiêm Mậu lạnh lùng:
"Toàn bộ gia tộc Bình thị đã đến tội, không có cô nhi."
Việc này bọn họ đã sớm có chung nhận thức, Hạng Vân hoàn toàn không cần vì vậy mà tới một chuyến.
Lý Mẫn cười nói: "Hạng đại nhân còn vội vàng gấp gáp và bí ẩn về đây, cô nhi Bình thị này có chết cũng thật vinh dự."
Tuy rằng trên mặt hắn đang cười nhưng mày liễu đã nhăn lại.
Một người thẳng đến khi tới cửa mà Kiếm Nam đạo mới biết được, không cần biết người này là địch hay bạn mà bản thân chuyện này đã là cực kỳ nguy hiểm.
Vấn đề ở đâu đây? Hắn nên đi tra xét một chút.
Hạng Vân trả lời nghi vấn của hắn: "Từ trong miệng trưởng tôn của Bình thị ta biết được một tin tức."
Cho nên không phải vì cô nhi của Bình thị mà hắn phải bí ấn đến trong đêm khuya như vậy.
Nghiêm Mậu và Lý Mẫn cùng nhìn thẳng vào Hạng Vân: "Có tin tức gì?"
Hạng Vân nói: "Phản loạn Bình thị có liên quan đến An Khang Sơn."
- -------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT