Do thám qua lại vài lần trong ngoài cảnh nội của huyện Đậu, cuối cùng Lý Minh Lâu cũng nhận được tin khẳng định, Chiết Tây không hùng hổ phái binh mã tới đây, mà phủ Quang Châu hay Hoài Nam đạo cũng không hề có binh mã đến.
Huyện nha huyện Đậu và Chúc Thông tại quân doanh còn nhận được lời khen ngợi cùng động viên của phủ Quang Châu và Hoài Nam đạo, đồng thời các châu huyện khác có nạn sơn tặc lại bị răn dạy, bảo bọn họ học tập theo huyện Đậu.
Mặt khác, các châu huyện kia không tình nguyện phái người tới xem, sau khi xem xong lập tức đưa toàn bộ đám lưu dân chạy nạn ăn không ngồi rồi hết tiễn đến đây.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hàng ngũ xếp trước lu cháo càng ngày càng nhiều, quanh co khúc khuỷu tựa hồ không có điểm cuối.
Chủ bộ đứng trên tường thành nhìn cảnh tượng này mà chỉ biết thở hổn hển, tầm mắt ông lại nhìn ra xa, dưới chiều hôm nặng nề có từng toán từng toán người đang dựng thành cùng với kiến tạo phòng ốc, phảng phất như lại xây dựng một tòa thành trì.
Xác thực mà nói, thật sự là thành trì.
Ở đó ngoài phòng ốc ra thì đã có tường thành bao quanh.
Bởi vì có người chạy tới trước huyện nha khóc lóc kể lể với Võ thiếu phu nhân nói về điều này. Chủ bộ cho rằng đều do Hướng Cù Nhiêm kia mang đến bầu không khí bất lương ấy.
Gã kia rõ ràng phạm phải sai lầm nhưng lại hoa ngôn xảo ngữ với Võ thiếu phu nhân, dỗ dành nàng không trách tội hắn mà ngược lại còn ban cho vàng bạc rượu thịt.
Hướng Cù Nhiêm ôm rượu thịt ăn không ngồi rồi, mỗi ngày triệu tập một đám người ăn nhậu chơi bời làm cho không khí trong thành không ra sao. Rồi lại có những người mới tới không muốn tham gia dân tráng hay tìm công việc mà chỉ vắt hết óc nghĩ làm như nào để lấy lòng Võ thiếu phu nhân đổi vàng bạc rượu thịt.
Hiện tại, mọi người đều biết có một số việc trực tiếp đi tìm Võ thiếu phu nhân thì càng nhanh hơn, nàng không giống quan phủ, rất dễ lừa gạt.
Người kia cũng làm như vậy, chạy tới khóc lóc kể lể với nàng, bảo rằng bọn họ sinh hoạt ở bên ngoài tường thành cho nên bị dân chúng huyện Đậu coi là người ngoài.
"Thiếu phu nhân, nam nhân và hai đứa con trai nhà ta đều tham gia dân tráng, một đứa còn được mặc binh phục thường thường đi theo Chúc đại nhân tuần tra đấy." Người nọ quỳ xuống đất dùng phương ngữ khóc lóc theo đúng nhịp điệu như đang hát: "Chúng ta thực lòng muốn làm người huyện Đậu mà."
Được người hoan hô vài tiếng, được người cầu xin vài tiếng là rải rượu rải lương như Võ thiếu phu nhân làm sao có thể để người ta kêu khóc được. Lập tức gọi Nguyên Cát tìm chủ bộ nói muốn sửa lại tường thành, bao quanh những nơi vừa mới được xây dựng, mọi người đều giống nhau, huyện Đậu không phân chia trong ngoài thành.
Đương nhiên, nàng càng không để quan phủ khó xử: "Chỉ cần chủ bộ đại nhân đồng ý, tiền ta bỏ ra."
Thật đúng là phụ nhân lớn lên trong nội trạch, không phải chỉ là sửa đầu tường nhà mình đâu, sửa tường thành từ xưa đã là chuyện lớn, phải điều động vô số dân phu.
Một lần sửa tường thành có thể mất cả trăm năm chứ không phải tài lực của một người có thể cung cấp được.
Võ thiếu phu nhân lại cho hắn một chủ ý đậm chất phụ nhân nội trạch: "Không cần sửa lại tường thành mà chỉ cần đắp một tường vây với độ cao có thể ngăn trở người trèo vào, dùng đất rắn đắp nên, chủ yếu là để dân chúng biết đến việc hiện tại bọn họ đều là người huyện Đậu."
Nàng tốt như vậy, chủ bộ cũng không nỡ chối từ bởi vì nàng đã nhận lời với dân chúng rồi. Chẳng sợ không vì có trà thơm bánh ngọt, đồ ăn ngon cùng với chậu than ấm áp mành ấm đệm êm trong nha môn thì ông cũng không thể để nàng bị người ta mắng mỏ được.
Cho nên, công cuộc xây thành đắp lũy ngày đông vô cùng náo nhiệt bắt đầu. Dân phu không thiếu, việc này còn khiến cho càng nhiều người tìm được sinh kế. Không chỉ cháo gạo hay lương khô cuồn cuộn không ngừng mà theo định lượng 5 ngày được một bữa ăn mặn, 6 ngày được thêm một chén rượu. Vì vậy, thành lũy lấy tốc độ như bay được xây xong.
Chủ bộ phóng tầm mắt nhìn nơi mình đã sinh sống vài thập niên mà giờ tưởng chừng như không quen biết.
Tiếng pháo trúc rải rác từ tân thành truyền vào, chủ bộ không khỏi run lên, không phải bị kinh hách do pháo trúc mà là bị tình thế trước mắt này dọa sợ.
Sắp tới tết rồi, từ khi sơn tặc giết tri huyện đến giờ chỉ như chớp mắt, đột nhiên ông lấy lại tinh thần.
Nhìn xuống đám người rậm rập phía dưới, những bá tánh này còn đáng sợ hơn so với sơn tặc.
"Bọn họ tụ tập ở đây bởi vì được ăn được uống." Thanh âm của ông khàn đi. "Làm dân tráng cũng vì ăn uống, khóc la muốn làm người huyện Đậu cũng vì ăn uống, nhưng nếu không có ăn có uống nữa thì sao?"
Mọi thứ đều là do Võ thiếu phu nhân cung cấp nhưng như vậy thì được bao lâu? 1 tháng hay 2-3 tháng? Dù có núi vàng, núi bạc cũng không chịu nổi muôn vàn tàu há mồm như này, huống chi vị Võ thiếu phu nhân này chỉ là thần tiên qua đường.
Nếu nàng rời đi thì sao?
Huyện Đậu không thể nuôi dưỡng được nhiều người như vậy.
Khi mà không có ăn uống thì nơi này sẽ biến thành bộ dạng gì?
Đám quan lại đứng phía sau vắng lặng không có một tiếng động, chỉ có tiếng quần áo phần phật bay trong gió lạnh.
Uy hiếp từ sơn tặc đã nhạt dần, cái chết thảm khốc của Vương Tri và Đỗ Uy cũng đã bị quên đi, mọi vô thố, hỗn độn, khủng hoảng đã dần lắng xuống, cuối cùng chủ bộ cũng tỉnh lại.
"Đi gặp Võ thiếu phu nhân thôi!" Giọng ông run lên.
Một đám quan viên phần phật trở lại huyện nha nhưng người muốn tìm lại không ở hậu trạch.
"Hướng Cù Nhiêm đã mời Võ thiếu phu nhân đi xem luận võ."
"Hướng Cù Nhiêm nói mọi người rất hâm mộ hắn, rất nhiều người tự nhận lợi hại hơn hắn, muốn tỷ thí với hắn. Cho nên, hắn nhận lời khiêu chiến còn đặc biệt mời Võ thiếu phu nhân tới tham dự."
"Võ thiếu phu nhân đồng ý."
Đám sai nha trong huyện sôi nổi mở lời, có người không quên bổ sung.
"Nàng kéo theo một xe châu báu."
Nữ tử này.... còn nữa, huyện Đậu có nhiều du hiệp như vậy à? Thân mình chủ bộ run lên, mồ hôi lạnh toát ra.
"Đại nhân, chúng ta nhanh đi mời thiếu phu nhân về đi." Có văn lại run rẩy nói. "Sau đó tiễn nàng đi đi...."
"Không." Chủ bộ đánh gãy lời hắn, đầu óc cả đời chưa từng chuyển động giờ nhanh chóng vận hành. "Hiện tại chúng ta phải giữ nàng ở lại, không thể thả nàng đi được."
Nếu nàng muốn đi thì nhất định phải giải quyết xong phiền toái từ đám lưu dân kia đã, giải quyết không được thì nàng chính là sơn dương gánh tội.
Ông không phải vong ân phụ nghĩa, chủ bộ nắm chặt bàn tay tự thuyết phục bản thân, thầm nhủ, đây là phiến toái do nàng mang đến.
Dù đám người chủ bộ có lo lắng kinh sợ trong huyện nha như thế nào thì Võ thiếu phu nhân cũng không hề biết, nàng đang ngồi ở một khoảng đất hoang ngoài thành đông, nhìn người đàn ông trước mặt đi lại xoay người giống như khổng tước xòe đuôi.
"Thiếu phu nhân, Hướng Cù Nhiêm muốn dát vàng lên mặt cho ngài."
Hắn mặc một chiếc áo gấm lụa là màu xanh lục, thêu hoa bằng chỉ vàng, đây không phải là do hắn dùng rượu thịt để đổi mà là do những thương nhân chủ động tặng hắn.
Còn nữa, lại có người đưa tỳ nữ tới hầu hạ thay đổi quần áo hoa lệ cho hắn.
Hắn ngủ tại một khách điếm thì nơi này lại cho hắn ở miễn phí trong gian phòng tốt nhất.
Còn có 7-8 người vây xung quanh hắn, giúp hắn đẩy xe cắt thịt rót rượu.
Hiện giờ Hướng Cù Nhiêm bước đi trên đường cái nghiễm nhiên trở thành một vị công tử nhà giàu, những thứ này không cần hắn tiêu tiền. Rượu thịt của hắn giảm bớt là vì hắn mời người ăn uống. Đá quý dát trên bảo đao dắt trên eo không bị moi xuống để bán lấy tiền, bởi vì hắn là môn khách của Võ thiếu phu nhân, mọi người đều tự nguyện dâng lên cho hắn. Như vậy giống như bọn họ cũng có thể trở thành người của nàng vậy.
Nhưng cũng có rất nhiều người không nghĩ vậy, bọn họ càng muốn giống như Hướng Cù Nhiêm chân chính trở thành người của Võ Thiếu phu nhân hoặc dứt khoát thay thế vị trí ấy.
Tùy chúng theo bên người Hướng Cù Nhiêm càng ngày càng nhiều, người tới tìm hắn cùng càng lúc càng nhiều, ngoài cửa khách điếm, tiệc rượu bày như dã ngoại, những người kia dùng dáng vẻ kiêu căng hay khiêu khích hoặc văn nhã để biểu đạt chung một ý nghĩ, đó là muốn tỷ thí.
Hướng Cù Nhiêm vì triển lãm tuyệt thế công phu mới được Võ thiếu phu nhân mời làm môn khách, chỉ cần đánh bại người kia thì đương nhiên bọn họ càng là nhân tài tuyệt thế, đương nhiên Võ thiếu phu nhân sẽ dùng rượu ngon, bảo đao tới mời bọn họ.
Hướng Cù Nhiêm kiêu ngạo nhưng chưa từng xung đột với mỗi người tới khiêu chiến, tuy rằng trên đường nếu hắn bị người trừng một cái sẽ muốn xông lên đánh một trận.
Hắn nhận lấy lời khiêu chiến của mọi người, rồi hẹn những người này chung một ngày.
"Ta sẽ tỷ thí với các ngươi trước mặt Võ thiếu phu nhân." Hắn kiêu căng nắm bảo đao nhìn mỗi người: "Để cho nàng nhìn thấy ta đáng giá với bảo đao mà nàng tặng."
- ------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT