Giấc mơ kỳ lạ

“Ngươi nói với ta những lời này đế làm gì?”

Đôi mắt Liên Trì dõi về phía khe nứt Thiên Trụ, lạnh nhạt mở miệng.

Cửu Ca nhún vai: “Cũng không có ý gì, chỉ là ta muốn cho các ngươi biết, có thế cách làm của Phong Liên Dực không đúng, nhưng cũng không hề sai. Hiện tại Thần tộc đã sụp đố, không còn ai trấn giữ nơi này, nơi này sẽ nhanh chóng trở thành tử địa.”

Vừa nói hắn vừa ngước mắt lên nhìn bầu trời, trời âm u thi khoảng lại lóe lên tia chớp đỏ lập lòe. Cửu Ca bung dù lên cao che cho hai người rồi nói tiếp: “Đi thôi, Nhất Đóa Liên Nhược của ta không trụ nổi nữa rồi.”

Dứt lời, một tia chớp ‘đoàng’ một tiếng, rạch ngang bầu trời. Trời bắt đầu đố mưa máu, trong làn mưa, dường như Liên Trì còn nhìn thấy bóng dáng Tang Ca mỉm cười bước về phía mình. Hắn cũng mỉm cười, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau, nương tử của ta!

Sau khi hạt mưa cuối cùng rơi xuống đất, cảnh sắc xung quanh Liên Trì bắt đầu thay đối, hắn nhận ra nơi này chính là bìa rừng Mê Vụ Lâm Sâm. Cửu Ca khép dù lại trầm giọng nói: “Để giúp Tang Ca phục sinh, ta cần một chút thời gian.”

Mà một chút thời gian này của cửu Ca chính là hơn một năm, cửu Ca bế quan tròn một năm, cũng tròn một năm ngày nào Liên Trì cũng đi tới khe nứt Thiên Trụ. Khi cửu Ca phá cửa động bước ra ngoài vừa lúc Liên Trì trở về.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, một lúc lâu sau Cửu Ca mới lôi từ trong ổng tay áo ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Liên Trì: “Thả thứ này vào Vãng Sinh trì, phách của Tang Ca sẽ được nuôi dưỡng ở nơi đó, trăm năm sau có lẽ nàng sẽ có cơ duyên đầu thai làm người.”

Liên Trì vươn tay nhận lấy bình ngọc đó, hắn nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, đoạn mới nói tiếp: “Làm thế nào đế kiếp sau ta có thế tìm được nàng?”

Cửu Ca xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ cẩn thận mới đáp lời: “Rất đơn giản, ngươi có thể thả vào trong bình ngọc một giọt máu, kiếp sau chỉ cần ngươi tới gần nàng nhất định sẽ có thế cảm giác được.”

“Đa tạ.” Liên Trì bổng ôm quyền hướng về phía Cửu Ca, câu này của hắn là lời xuất phát từ tận đáy lòng.

Khóe mắt cửu Ca híp lại thành một đường thẳng, hắn nhếch môi cười nói: “Ta làm chuyện này không phải vì ngươi, mà là vì duyên phận của ta và nàng chưa đứt.”

“Dù sao cũng đa tạ ngươi.” Tính ra cửu Ca đã cứu Tang Ca hai lần, một lần ở Phượng tộc, đây chính là lần thứ hai.

“Nếu thật sự muốn đa tạ, vậy thì cho ta nội đan của ngươi đi.” Hắn biết Liên Trì là yêu, đã là yêu quái tất sẽ có nội đan, cho dù Liên Trì có là Ý Chí Thiên Địa thì vẫn vậy.

“Thiên kiếp của ta gần kề, nếu có nội đan của ngươi có lẽ chuyện vượt Thiên kiếp sẽ dễ dàng hơn một chút.” cửu Ca sợ Liên Trì không cho, cho nên cổ ý giải thích cặn kẽ.

Nhưng thật ra hắn đã hiểu lầm Liên Trì, tuy Liên Trì là yêu, nhưng lại chưa bao giờ tu luyện theo cách của Yêu giới.

Nghe cửu Ca nói như vậy, Liên Trì không chút do dự lôi nội đan từ trong thân thế mình ra đưa cho y. Nội đan hình tròn nhỏ xíu, được bao phủ bởi một lớp yêu khí dày đặc. Nội đan vừa xuất hiện, tiếng gió thổi xung quanh như dừng lại, trong Mệ Vụ Lâm Sâm im bặt không chút động tĩnh nào, giống như đang đợi lệnh của Yêu vương.

Cửu Ca vươn tay chộp lấy nội đan, tiếp đó cười cười nói: “Đi mau đi, hồn phách của Tang Ca yếu ớt, không thể chịu được bào mòn quá lâu. Ta phải đi rồi, hẹn ngày tái ngộ!”

Tâm thần cửu Ca khẽ động, hắn cảm nhận được lời triệu hoán của Ban Họa, dường như nàng đang gặp nguy hiểm. Hắn không dám do dự, sau khi nói xong câu đó đã lập tức rời đi, chỉ để lại một đạo tàn ảnh phía sau.

Bên ngoài Mê Vụ Lâm Sâm chỉ còn lại mình Liên Trì, Liên Trì cũng không dừng lại ở đây quá lâu, nhanh chóng đi tới Quỷ giới.

Bao phủ Quỷ giới vẫn là hắc ám không thấy tận cùng, hắn tìm tới Vãng Sinh trì, nước ở hồ Vãng Sinh trong vắt như có thể soi được bóng người. Liên Trì lôi hai bình ngọc ra, thả vào đó một giọt máu của mình, tiếp đó mới nhẹ nhàng đố nó xuống Vãng Sinh trì.

Hồn phách Tang Ca nhanh chóng bị Vãng Sinh trì hấp thu hết, chỉ còn lại bình ngọc nhỏ trổng rỗng trôi nổi trên mặt hồ.

“Nương tử của ta, hẹn gặp lại.” Liên Trì đứng thẳng người, mái tóc bạc phiêu đãng nhẹ nhàng trong gió, hắn đứng trước Vãng Sinh trì rất lâu, lâu tới mức nào không ai biết, chỉ biết rằng kế từ khi Mạnh Bà được Quỷ Vương giao cho nhiệm vụ nấu canh tuyệt tình ở bên cạnh cầu Nại Hà cạnh đấy không xa đã thấy bóng người đẹp tựa trích tiên của hắn.

“Hoài Thục! Minh Hoài Thục! Tỉnh mau!” Bên tai tôi lùng bùng tiếng nói chuyện, thính giác và thị giác của tôi dần hồi phục, tôi hé mắt ra nhìn, phát hiện ra bản thân mình đang ngồi dựa vào gốc cây.

Lưng bị vỏ cây sần sùi cọ tới đau rát, bên cạnh tôi là người giấy đỏ lòm không ngừng uốn éo, nhìn điệu bộ kia có lẽ âm thanh ban nãy gọi tôi tỉnh dậy từ giấc mộng là do Tử Trúc phát ra rồi.

“Hi hi hi!” Thấy chưa, ta đã bảo nàng ta không sao mà tiếu tử ngưoi còn không tin!

Tử Trúc cười vài tiếng quái dị về phía sau, tôi theo phản xạ quay đầu lại nhìn thì lập tức bị dọa hết hồn, Nghị Lâm đang đứng ngay phía sau lưng tôi, hắn đã cởi áo khoác màu đỏ ra, tuy vậy trên mặt vẫn đeo một chiếc mặt nạ màu đen bóng, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt này bỗng khiến tôi nhớ tới một người… Chính là thiếu niên tên Liên Trì tôi đã nhìn thấy trong giấc mộng!

Tôi đưa tay lên nâng trán, yếu ớt hỏi: “Tôi bị làm sao thế này?”

“Nhập mộng dẫn xuất tâm ma.” Nghị Lâm nói vô cùng ngắn gọn.

Tất nhiên với tư cách là một người sống ở thời hiện đại, tin vào chủ nghĩa khoa học như tôi chẳng hiểu lời hắn nói có nghĩ là gì, thế là tôi lại quay sang hỏi Tử Trúc: “Tôi bị sao vậy?”

Thân thể Tử Trúc uốn éo vài vòng trong không trung không nói lời nào, có lẽ nó nghe hiếu lời tôi, nhưng lại khinh thường nói chuyện với tôi.

Tôi đưa tay lên sờ sờ mũi, ngại ngùng mở miệng thỉnh giáo lại Nghị Lâm: “Lời của anh là có ý gì?”

Nghị Lâm không kiêu ngạo giống như Tử Trúc, tuy rằng giọng nói hắn lạnh lùng, nhưng chí ít hắn vẫn trả lời tôi, hắn nói: “Sau khi nhìn thấy Huyết Đằng Xà, ngất xỉu, hôn mê ba ngày, hôm nay mới tỉnh lại.”

Lời của Nghị Lâm được tôi tự động chuyển hóa thành sau khi tôi nhìn thấy con quái vật kia thì sợ tới mức ngất xỉu, trong lúc ngất xỉu tôi lại mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy được cuộc đời của người con gái tên ‘Tang Ca’ ởtrong miệng của Hồng Liên, sau khi tôi tỉnh dậy thì cuộc đời của Tang Ca cũng kết thúc.

ô, phải rồi, tôi mơ thấy Tang Ca, một giấc mơ vô cùng chân thật giống như tôi mới là người trải qua cuộc đời của nàng ấy vậy.

Vì thế tôi không nhịn được nhiều lời: “Tôi mơ thấy cái người tên Tang Ca gì đó, cũng nhìn thấy cuộc đời của nàng, anh cảm thây…” Lời còn chưa nói xong, tôi đã cảm thấy kỳ lạ, bởi vì ngay cả Tử Trúc phất phơ trôi nổi một bên giờ phút này cũng đứng im nhìn chằm chằm vào tôi, càng đừng nói tới Liên Trì vốn đứng bên cạnh tôi nãy giờ. 

Tôi bổng thấy chột dạ, lời vừa ra tới miệng lại thành ba chữ lí nhí:”… Không có gì.”

– Hết quyển 2 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play