Khóe mắt Tang Ca ửng đỏ, ước mắt không chịu không chế rơi xuống, lăn dài trên gò má đỏ hồng như sương sớm vương trên cánh hoa đào đầu xuân, xinh đẹp. mỹ lệ nhưng lại đau lòng khôn cùng.

Liên Trì sững sờ: "Nàng khóc ư?"

Hắn vươn tay lên muốn lau đi những giọt nước mắt của nàng, nhưng bị Tang Ca nghiêng đầu né tránh. Tuy nhiên sức của nàng sao có thể bằng được với sức của Liên Trì, hắn chẳng tốn công sức nào đã dễ dàng khống chế được nàng.

Liên Trì cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt đó, lại thì thầm vào tai nàng nhưng an ủi nàng, hoặc giả là đang an ủi chính mình: "Đừng khóc, rất nhanh sẽ ổn thôi... Ừ, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Môi dưới của Tang Ca đã bị nàng cắt nát, đau đớn của thân thể chỉ bằng một phần vạn đau đớn của trái Tim.

Nghiệt duyên! Bọn họ đúng là nghiệt duyệt!

Bên trong lồng Cửu Khúc bị bao phủ một lớp sương mù mỏng, qua màn sương mù có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người đang khẽ lay động. Tiếng thở d.ốc hòa vào tiếng va chạm da thịt khiến người ta đỏ mặt tía tai không ngừng vang lên.

"Liên Trì còn đang ngủ ư?”

Ở phía dưới gốc Cổ Nguyệt Thụ ở Quỷ giới vang lên giọng nói lảnh lót yêu kiều của Diễm Linh Cơ. Nàng ta nhìn Diêu Phù Tang đang tết sợi dây đỏ sau đó đặt từng. sợi lên bàn, cảm thấy rất thú vị bèn tung tăng chạy tới cầm một sợi lên ngắm nghía, chẳng biết nghĩ thế nào. mà lại đeo luôn sợi dây đỏ lên cổ tay, ngắm nghía một hồi mới nhớ tới chuyện mình còn đang thắc mắc.

"Liên Trì vẫn chưa tỉnh à?”

Diêu Phù Tang nâng tay lên lau mồ hôi trên trán, sau đó hếch cằm về phía gốc Cổ Nguyệt Thụ, giọng điệu không tốt lắm: "Ai mà biết, tự ngươi xuống mà xem!"

Sau đó nàng lại nói tiếp: "Tránh tránh nào! Đừng làm phiền ta!"

Diễm Linh Cơ bĩu môi, nàng ta ngước mắt lên nhìn bầu trời u ám ở Quỷ giới, lại bất giác nhớ tới tối hôm trước hắn đưa Tang Ca về đây, không khỏi khó chịu hỏi: "Ngươi nói có khi nào Liên Trì lấy lại ký ức rồi không?”

Động tác tết dây đỏ của Phù Tang vẫn không dừng lại, nàng thản nhiên đáp: "Không thể nào."

"Vậy sao ta cảm giác ánh mắt hắn khi nhìn Tang Ca không đúng lắm nhỉ?"

"Hử?" Diêu Phù Tang đặt một sợi dây đã tết xong qua một bên, lại tiếp tục lấy vài sợi tơ tiếp tục lưồn vào. †ay, cũng chẳng buồn nhìn nàng ta mà đáp luôn: "Chấp niệm mấy nghìn năm của hắn, tuy ký ức không còn nhưng cảm giác đương nhiên vẫn ở lại... Nào, nhìn xem sợi dây này ta tết có đẹp không?"

Sợi dây đỏ không biết được làm từ chất liệu gì, sờ vào mềm mịn hơn tơ, lại lấp la lấp lánh ánh bạc, quả thật rất đẹp mắt. Diễm Linh Cơ gật đầu: "Đẹp!" Xong, nàng ta lại khó hiểu: "Nhưng ngươi tết sợi dây này làm gì?"

Diêu Phù Tang rất vừa lòng với đáp án của nàng ta, nàng thu hết những sợi dây đỏ đó vào túi càn khôn, sau đó mới nói: "Dây tơ hồng đấy, những kẻ chuyên đi chặt đứt mối lương duyên của ngươi khác như ngươi không hiểu được đâu..." Vừa nói, nàng vừa đứng dậy phủi vạt áo, sau đó cười nói: "Đi đây, trông chừng hắn cho tốt, kẻo hản lại bị Tang Ca trộm đi nữa đấy."

"Ngươi đi đâu vậy?" Diễm Linh Cơ cũng đứng dậy đuổi theo.

"bi làm việc tốt." Giọng nói Diêu Phù Tang đã xa lắm rồi, nàng ta vội vàng đuổi theo: "Ta cũng đi! Tên kia chán chết, ai mà thèm trông chừng hắn chứ!"

Tên vô vị nhàm chán - Liên Trì bấy giờ mới giật mình tỉnh dậy ở dưới trên giường đá.

Mái tóc bạc rũ xuống che khuất gương mặt hắn. Gương mặt hắn không tốt lắm, ánh mắt u ám. Giấc mơ kia...

Liên Trì có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại mộng xuân, mộng xuân thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại mộng xuân với một người mình chỉ gặp hai lần - Quận chúa Tang Ca!

Quả thật tối qua hắn cứu được nàng, nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở việc đánh ngất nàng rồi đưa về Quỷ giới mà thôi. Những chuyện phía sau, đều là những thứ mà hắn mơ thấy.

Liên Trì nâng tay lên đỡ trán, hắn cảm thấy đạo tâm của mình không ổn lắm, có lẽ sau khi xử lý xong chuyện của Ma tộc cần phải bế quan một thời gian để tu bổ lại.

Liên Trì bước xuống giường, im lặng không một tiếng động thu dọn dấu vết mà mình để lại trên giường đá, sau đó mới bước ra ngoài đi tìm Tang Ca.

Lúc hắn tới chỗ Tang Ca, nàng đã tỉnh lại, nàng đang pha một ấm trà đặt lên bàn giống như cố tình chờ hắn tới. Bởi vì chuyện tối qua, nên khi đối mắt với nàng, hắn vẫn cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Gương mặt Tang Ca tái nhợt, tuy rằng có một đêm để tĩnh dưỡng, nhưng cứ nhắm mắt lại là nàng lại mơ thấy những chuyện không hay, cho nên dứt khoát thức nguyên đêm để điều tức.

Điều tức tới tận sáng hôm sau, cuối cùng thực lực cũng đã khôi phục được kha khá rồi.

Bấy giờ nhìn thấy Liên Trì, Tang Ca lại không khỏi nhớ tới giấc mơ hoang đường tối qua. Nàng mím môi, chờ khi hắn ngồi xuống đối diện mình, mới lùi về sau vài bước, kéo rèm châu xuống.

Nhìn thấy rèm châu được buông xuống, Liên Trì không khỏi sững sờ. Tang Ca đẩy một chén trà về phía hắn, nhàn nhạt nói: "Ta là người đã thành thân, vẫn không nên tiếp xúc quá gần với nam nhân khác để tránh gây ra hiểu lầm."

Nghe nàng nhắc như vậy, Liên Trì mới nhớ tới nàng thật sự đã thành thân, đã trở thành thê tử của người khác rồi. Trong lòng bỗng cảm thấy mất mát, hắn phớt lờ cảm giác này, hờ hững nói: "Quận chúa biết ta ư?”

"... Xem như là biết đi."

Liên Trì cũng không truy hỏi vì sao nàng biết hắn, mà là hỏi một câu chẳng liên quan: "Ở nơi này có quen không?"

Nụ cười nơi khóe miệng Tang Ca cứng lại, nàng lạnh nhạt đáp: "Nơi có điều kiện tệ hơn ta cũng đã từng ở qua, nơi này có là gì chứ."

Cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, Liên Trì gật đầu rồi nói tiếp: Vậy người có biết ta cứu người có mục: đích gì không?"

"Chẳng phải ngươi muốn mượn tay ta đối phó với Ma tộc sao?"

"Người rất thông minh." Liên Trì v.uốt ve miệng chén trà, lười biếng nói: "Ta cũng lười vòng vo, Ma tộc đối xử với người như vây... Ta chỉ muốn hỏi môt câu, người có muốn hợp tác với ta trả thù Ma tộc không?"

"Đúng là rất thẳng thắn." Sau bức rèm châu, Tang Ca gật đầu đáp: "Ngươi đã thẳng thản như vậy, thì ta cũng không ngại nói thẳng. Muốn ta đối phó với Ma tộc cũng được, nhưng trả lại thanh Phượng Loan cho ta..." Nàng hơi ngừng một lát, lại nói tiếp: "Ở bên cạnh ngươi có một nữ nhân tên Diễm Linh Cơ đúng không? Giao nàng cho. †a xử lý, vậy thì việc đối phó với Ma tộc không thành vấn đề"

Khi nghe nàng nhắc tới thanh Phượng Loan, trong lòng Liên Trì không khỏi giật mình, ánh mắt hắn sắc bén như có thể xuyên qua bức rèm châu đâm thẳng vào. người Tang Ca, hẳn trầm giọng hỏi: "Ngươi đã biết chuyện đó do Diễm Linh Cơ gây ra, tại sao lại còn muốn hợp tác với ta?"

Phía sau bức rèm châm bỗng truyền tới tiếng cười khẽ của Tang Ca: "Còn quan trọng nữa sao? Dù sao kết quả của nó ta cũng không thay đổi được, chỉ bằng cứ thuận theo."

"Ngươi không sợ cả Ma tộc sẽ hận ngươi sao?”

"... Ngươi cảm thấy bây giờ bọn họ không hận ta sao?" Nàng không đáp mà lại hỏi ngược lại hẳn.

Liên Trì mỉm cười, cũng phải, hiện tại đám người ở Ma tộc chỉ hận không thể đâm cho nàng vài nhát kiếm. Đúng như lời nàng nói, nguyên nhân của chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi, cho dù có thể nào thì kết quả cũng như vậy.

Liên Trì đứng dậy, trước khi rời đi còn bỏ lại một câu: "Lời đề nghị của quận chúa, ta sẽ suy xét, cũng mong quận chúa suy nghĩ cho kỹ lời đề nghị của ta."

Tang Ca cười nhạt, suy xét ư? Nàng vốn đã không còn lựa chọn nữa rồi, nói gì tới việc suy xét chuyện đó. Hai người bọn họ, chia xa hơn hai nghìn năm, tương phùng chưa được một năm đã phải tiếp tục chia xa, tới nay gặp lại thì đã cảnh còn người mất.

Lời hẹn ước năm xưa thôi thôi đã theo gió bay... Suy cho cùng bọn họ cũng không chạy thoát khỏi hai chữ: thiên mệnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play