Liên Trì theo tiếng nói nhìn lại, đập vào mắt là vạt áo. đỏ rực như lửa, lại nhìn lên trên, là một mỹ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đứng bên cạnh mỹ nhân là một tên nam nhân gương mặt không chút cảm xúc nhìn cảnh niết bàn phía xa.

Liên Trì nhận ra hai người này, là người của Thiên tộc, tục xưng là hung thú thượng cổ: Phong Liên Dực và Huyết Vũ.

Hắn lại cúi đầu nhìn Tang Ca trong vòng tay mình, gương mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, thân nhiệt cao bất thường, hắn đáp: "Lời này của các hạ rốt cuộc là có ý gi

Huyết Vũ khoanh tay cười ngả ngớn đáp: "Nàng ta không sống nổi, ý rõ như vậy, ngươi còn phải hỏi sao?"

Chưa đợi hắn đáp lại, Huyết Vũ đã nói tiếp: Nhưng ta có cách cứu nàng, ngươi có muốn nghe không?”

Đúng lúc này Phong Liên Dực đứng bên cạnh hắn ta lại lạnh lùng nói: "Huyết Vũ, đừng gây thêm phiền phức."

"Cứu một mạng người, sao có thể gọi là phiền phức được chứ. Tên mặt lạnh nhà ngươi đừng cứng nhắc như: vậy... Huyết Vũ liếc mắt nhìn Phong Liên Dực một cái, sau đó lại nhìn Liên Trì đang ngồi ở phía dưới, hắn cong cong khóe môi, cười nói: "Bên trong đám lửa kia có một thứ mà ta cần, thứ đó không có thực thể, là một đám hắc vụ nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô biên. Chỉ cần ngươi đem được thứ đó ra ngoài, ta sẽ cứu Tang Ca."

"Lời này của các hạ có bao nhiêu phần là thật?" Liên Trì cũng không hỏi thứ kia là gì, cũng không hỏi muốn lấy thứ đó nguy hiểm bao nhiêu mà lại hỏi rốt cuộc Huyết Vũ có trêu đùa hắn hay không.

"Chỗ nào cũng là thật!"

"Vậy được, ta đi lấy thứ đó. Mong các hạ giữ đúng lời hứa của mình." Liên Trì đặt Tang Ca dựa vào hòn đá bên cạnh, tự mình đứng dậy dứt khoát đi về phía ngọn lửa niết bàn ở phương xa.

Nhìn thấy hắn hành động không chút do dự như vậy, Huyết Vũ không khỏi cảm khái trong lòng, không ngờ trên thế gian này lại còn có kẻ sỉ tình như vậy. Cũng

không thèm hỏi xem làm cách nào để lấy được thứ đó mà đã rời đi rồi.

Hình ảnh trên gương Đồng Kính lại xoay chuyển, lần này trên mặt gương xuất hiện hình ảnh một thiếu niên áo. đen tuấn tú bước ra từ trong đám lửa, vươn tay về phía Tang Ca đang đứng phía xa.

Hình ảnh này Tang Ca đã từng thấy trong tâm ma của mình, hiện tại hoàn toàn trùng khớp. Kết hợp những chuyện xảy trong gương Đồng Kính với những lời mà Huyết Vũ nói, Tang Ca bỗng nhiên thông suốt mọi chuyện của năm đó.

Hóa ra Ý Chí thiên địa bọn họ nói đến xuất hiện đầu tiên ở Thiên tộc, chính Huyết Vũ và Phong Liên Dưc đưa nói tới Phượng tộc. Làm Ý Chí thiên địa lầm tưởng kiếp nạn đầu tiên là thuộc về Phượng tộc, cho nên mới xảy ra chuyện cùng một đêm cả Phượng tộc rơi vào kỳ niết bàn. Vốn sau khi Ý Chí thiên địa diệt Phượng tộc xong sẽ tan biến, nhưng bọn họ luyến tiếc sức mạnh của nó, cho. nên mới nhân lúc Phượng tộc vẫn chưa hoàn toàn tan biến, lừa Liên Trì tìm sức mạnh đó về. Nếu như Liên Trì chết, vậy thì bọn họ cũng chỉ hơi nuối tiếc, nhưng nếu hắn thật sự lấy được sức mạnh đó, vậy thì người có lợi chính là bọn họ. Cho dù mọi chuyện xảy ra theo hướng nào, thì bọn họ cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Những chuyện sau đó, đều nằm trong suy đoán của Tang Ca. Quả thật Liên Trì đã cướp được sức mạnh Thiên địa, bản thân nàng cũng được Huyết Vũ thi chuyển thuật pháp thay đổi ký ức, sau đó đưa cho Ma quân và Ma hậu vốn có giao tình rất tốt với phụ mẫu nàng. Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong gương Đồng Kính chính là cảnh Liên Trì hôn nhẹ vào mắt nàng, cuối cùng tan biến vào hư vô.

Không ai biết làm sao hắn có thể sống lại được, nhưng hiện tại chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

Mặt gương Đồng Kính Tăc rắc, cuối cũng vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Phượng Cửu U vẫn không phản ứng lại được. Hóa ra là thế này ư? Hóa ra mọi chuyện là thế này ư?

Y lảo đảo đứng dậy, thất tha thất thểu đi về phía xa. Đúng lúc này Vân Tâm và Cơ Diệp ôm bó củi lớn trở về. Vân Tâm nhìn thấy gương mặt Cửu U không tốt lắm, nhanh chân bước tới cạnh y hỏi: "Làm sao vậy?”

Phượng Cửu U ngước mắt lên nhìn Vân Tâm, không nói không rằng giang tay ôm chặt nàng ta vào trong lồng ngực. Nàng ta nhíu mày, xong cũng không nói gì cả để mặc cho y ôm. Một lúc lâu sau, y mới nhỏ giọng nói bên †ai nàng ta, y nói: "Vân Tâm, quy ẩn cùng với ta đi."

Tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại kiên quyết không cho phép nàng ta trốn tránh.

Phía bên này, Cơ Diệp nhìn bàn tay Tang Ca bị mảnh vỡ gương làm bị thương, hắn thở dài, xé vạt áo của mình ra sau đó cúi đầu tỉ mỉ băng bó cho nàng, dịu dàng trách mắng: "Sao lại bất cẩn làm mình bị thương như vậy..."

"Cơ Diệp?" ừ*

Nàng nhìn lọn tóc rũ xuống che đi mắt của hắn, bất giác đưa tay ra sửa lại lọn tóc đó, giọng nói ra lại nhẹ nhàng như không: "Chúng ta thành thân đi."

Động tác trên tay Cơ Diệp ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn nàng thật lâu, mãi sau mới cười khổ nói: "Muội không cần phải đền đáp ta bằng cách này đâu..."

Tang Ca ngắt lời hắn: "Ta không phải muốn đền đáp cho huynh. Mọi chuyện đều cần phải có một kết thúc, ta muốn cho huynh một kết thúc, muốn cho... Hắn một kết thúc, và cũng muốn cho chính bản thân ta một kết thúc."

Khi nói tới những lời này, trong lòng Tang Ca trống rỗng, cảm giác trống trải bao phủ lên trái tim nàng. Nhưng chuyện này không thể lay chuyển được quyết định của nàng. Nàng quyết định sẽ đặt dấu chấm hết cho nghiệt duyệt giữa mình và Liên Trì. Bọn họ dây dưa như vậy cũng đã đủ rồi.

Không thể không nói, có đôi khi Tang Ca lý trí tới đáng sợ, dù biết kết thúc này có thể sẽ khiến mọi người cùng tổn thương, nhưng đó là kết cục tốt nhất mà bản thân nàng có thể làm được.

Cơ Diệp siết chặt bàn tay Tang Ca, nghiêm túc nhìn nàng: "Nàng nghĩ kỹ rồi chứ?"

Tang Ca rũ mắt, cười đáp: "Có gì mà phải suy nghĩ chứ, huynh cứ xem như... Cố gắng của huynh cuối cùng cũng được đền đáp đi."

Bấy giờ khóe miệng Cơ Diệp mới mong lên, hắn đáp: "Được, nàng đừng hối hận. Cho dù sau này nàng có hối hận, ta cũng sẽ không buông tay đâu!"

Trước khi lên trên miệng vực Ma Uyên, Tang Ca liếc mắt nhìn Phượng Cửu U và Vân Tâm một cái, sau đó mới nói: "Vương thúc, sau này người định làm gì?”

Phượng Cửu U đang chuẩn bị bế ngang Vân Tâm đang hôn mê lên nghe vậy thì hơi dừng lại, y lạnh nhạt đáp: "Không biết, có lẽ là ngao du tứ hải, cũng có thể là quy ẩn sống một cuộc cống an nhàn... Cho dù là ở đâu, chỉ cần có nàng ấy bên cạnh, thế thì thế nào cũng được." Y cúi đầu nhìn gương mặt bình thản của Vân Tâm, ánh mắt dịu dàng chứa đầy cưng chiều.

"Có đôi khi ta thật sự ghen tị với hai người... Hành động của y thu hết vào trong mắt Tang Ca, nàng than thở nói.

Đúng lúc này, bàn tay lại được một bàn tay khác siết chặt. Cơ Diệp đã đi tới bên cạnh nàng tự lúc nào, hắn cười cười nói: "Có gì mà phải ghen tị, sau này ta cũng sẽ yêu chiều nàng như vậy có được không?”

Tang Ca quay đầu nhìn Cơ Diệp, nhưng vì chiều cao cách biệt, nàng chỉ có thể nhìn thấy cái căm thon dài của hắn. Tuy rằng câu này của Cơ Diệp chỉ là một câu nói bình thường, nhưng nó lại như dòng nước ấm chảy vào trong tim Tang Ca, nàng nghe thấy giọng nói của mình vang lên, nàng nói: "Được."

Có lẽ duyên phận của Tang Ca và Liên Trì thật sự giống như lời hắn nói, rất mỏng manh yếu đuối, không chịu được sóng gió quá lớn. Trước kia Liên Trì có lòng cầu mối lương duyên, cho nên dùng mọi cách giữ gìn mối lương duyên này, nhưng hiện hắn không còn nhớ gì cả, mối lương duyên này sẽ nhanh chóng đi đến hồi kết.

Là hài hay bi, phải xem ý của thiên mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play