Bọn họ chật vật chạy ra bên ngoài, nhưng hang rắn bên ngoài cũng đã sập hơn phân nửa, bây giờ mạo hiểm xông ra cũng chỉ có con đường chết. Bốn người bị mắc kẹt nơi cửa thông đạo.

Cơ Diệp vốn là Tướng quân ở trên chiến trường nhiều năm, những cảnh nguy hiểm hơn nữa cũng đã từng trải qua rồi, cho nên rơi vào hoàn cảnh này thần sắc của hắn vẫn rất lạnh nhạt. Phượng Cửu U và Vân Tâm lại càng không phải nói, năm đó liều chết bò ra từ ngọn lửa niết bàn, hai người vốn đã coi nhẹ sinh tử. Tang Ca thì vừa mới chết đi sống lại, ngay đến cả việc chết nàng còn không sợ, nói gì v‹ ệc sợ hãi bởi hoàn cảnh này.

Nếu Đại Xà còn sống và nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ tức giận hộc mấy lít máu. Bởi gương mặt bốn người ai nấy cũng rất bình thản, không hề đặt trận pháp, đặt cơn thịnh nộ của nó vào mắt.

"Động rắn này bị phong ấn lại, chỉ có thể vào không thể ra. Ta đã dành một tháng để nghiên cứu trận pháp nơi này, cũng đã tìm ra cách phá giải, nhưng mất khá nhiều thời gian, mọi người có thể cầm cự được không?" Tang Ca nâng tay vân vê lọn tóc của mình, dựa vào bức tường thông đạo nói.

Ba người còn lại trăm miệng một lời: "Không thành vấn đề!"

Tang Ca cười cười, bấy giờ mới xoay người lại nhắm mắt, đưa tay lên kết ấn.

Phượng Cửu U một mặt chống đỡ đất đá bên trên ngăn không cho thông đạo này sập, một mặt quay ra tán gẫu với Vân Tâm: "Không hổ là thiên tài của Phượng tộc, nhìn động tác thuần thục của nó kìa..."

Vân Tâm cau có, cũng không muốn nói chuyện phiếm với Phượng Cửu U lắm, nàng ta giơ chân đá một cái vào người y, đoạn nói: "Câm miệng."

Cửu U không dám chọc giận nàng, quả thật mím chặt miệng không nói. Nhưng thời gian Tang Ca kết ấn thật sự quá dài, y lại là một người không chịu nổi tĩnh lặng quá lâu. Cho nên quay mặt đối diện với Vân Tâm, nhưng vừa bị nàng ta trừng mắt một cái đã vội rụt cổ về. Y lại chuyển mục tiêu qua Cơ Diệp đứng bên cạnh Tang Ca nãy giờ.

Nhưng vấn đề lại tới, y nên bắt chuyện thế nào đây, hỏi thẳng ra là có phải tiểu tử ngươi có ý với Tang Ca ư thì có phải hơi đường đột quá không? Hay là hỏi hắn tên gì trước?

Ừ, nên hỏi hắn tên gì trước. Muốn nói chuyện phiếm thì chí ít cũng phải biết tên của hắn cái đã.

"Tiểu tử, ngươi tên là gì?" Phượng Cửu U híp mắt cười với Cơ Diệp.

Y tự cho là nụ cười này rất hiền hòa, nhưng lại khiến Cơ Diệp nhìn thấy nổi một tầng da gà. Hắn không nhanh không chậm đáp: "Vãn bối họ Cơ, tên chỉ một chữ Diệp."

"Cơ Diệp à... Hà hà... Tốt tốt!" Phượng Cửu U gật đầu vài cái, sau đó lại cười tủm tỉm nói: "Có phải ngươi thích Tang Ca đúng không?”

Cơ Diệp vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Chuyện rõ như ban ngày thế này mà tiền bối còn phải hỏi nữa ư?”

Đương lúc Phượng Cửu U muốn nói tiếp thì Tang Ca đã mở mắt, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn. Bốn người đều thuộc hạng thân thủ bất phàm, phong ấn vừa được phá giải lập tức đề khí nhảy lên phía trên. Bọn họ vừa đặt chân lên trên mặt đất, động rắn đã sập hoàn toàn, đất đả lõm xuống, tạo thành một cái hố lớn.

Bởi vì ở trong Ma uyên không phân biệt được ngày đêm, cho nên bọn họ đi đứng nghỉ ngơi đều dựa vào tình trạng của bản thân. Ví như bốn người đã hơi mệt, cho. nên quyết định tìm một chỗ đốt lửa sưởi ấm nghỉ ngơi cho tốt rồi mới trở về Ma tộc.

Từ lúc gặp lại Tang Ca tới bây giờ, Cơ Diệp không hề hỏi nàng một câu vì sao nàng lại sống sót được, hay là vì sao cách tay đã đứt của nàng lại có thể hồi phục lại như cũ.

Nhưng Phượng Cửu U lại khá tò mò, y nhân lúc Vân Tâm không chú ý tới, lại nhân lúc Cơ Diệp đi kiếm thêm củi dịch người sát về phía Tang Ca, thấp giọng nói: "Tại sao ngươi lại còn sống nhỉ?"

Tang Ca quay đầu nhìn y một cái, ngọn lửa bên cạnh chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của nàng, nàng bỗng nhiên mỉm cười: "Phượng Cửu U... À không... Phải là Vương thúc mới đúng, phải không?"

Cành củi khô trong tay Cửu U rơi xuống đất cạch một tiếng, y thu lại vẻ đùa cợt của mình, nghiêm túc nói: "Ngươi lấy lại ký ức rồi?"

Đây là câu hỏi nhưng ngữ khí của y lại hoàn toàn là khẳng định.

Tang Ca vuốt ve vòng tay bằng ngọc nơi cổ tay của mình, lạnh nhạt đáp: "Đó không phải là điều Vương thúc mong muốn sao?”

Cửu U nghẹn lời, hồi lâu sau y mới thở dài. Sau đó kéo bàn tay nàng ra, thả vào lòng bàn tay nàng một chiếc nhẫn nhỏ, tiếp đó mới nói: "Chiếc nhân Ngọc chỉ này, ngươi cầm đi. Trọng trách phục hưng Phượng tộc năm xưa Phụ hoàng ngươi giao cho ta, bây giờ ta giao. nó lại cho ngươi. Mong ngươi không phụ sự kỳ vọng của cả Phượng tộc đã khuất..."

Liếc nhìn chiếc nhẫn Ngọc chỉ trong tay, Tang Ca bỗng thấy hứng thú: "Làm sao Vương thúc biết ta sẽ nhận trọng trách này?"

"Ngươi thân là công chúa Phượng tộc, trong người mang dòng máu thuần chủng cao quý của Vương tộc, ta và Vân Tâm chỉ là hai kẻ ngoại tộc huyết thống không thuần, đương nhiên người xứng đáng nhận trọng trách này phải là ngươi rồi."

Tang Ca thả chiếc nhẫn lại vào tay Cửu U, đối với những lời mà y nói, nàng hoàn toàn thơ ờ: "Vương thúc, người lầm rồi, ta chẳng muốn làm Vương gì hết, trọng trách này vẫn nên giao cho ngươi đi."

Phượng Cửu U ngạc nhiên: "Mối thù của Phượng tộc ngươi không muốn báo sao?”

Nghe thấy câu này của y, Tang Ca bỗng lạnh lùng hẳn đi, nàng cười như không cười nhìn Phượng Cửu U nói: "Kẻ hại ta mất đi người thân là đệ đệ của Vương thúc, Vương thúc người thật sự nỡ nhìn thấy ta tìm hắn báo thù sao?"

Bầu không khí bỗng trầm xuống, nhắc đến Liên Trì, cảm xúc của Phượng Cửu U rất phức tạp. Y trầm mặc hồi lâu mới rũ mắt đáp lại lời nàng: "Nhưng nó đã chết từ hai nghìn năm trước rồi... Chết rất sạch sẽ, không còn một chút tàn tích nào!"

"... Nếu như hắn vẫn còn sống, Vương thúc định làm thế nào?" Tang Ca híp mắt nhìn y.

"Không thể nào, năm đó chính mắt ta nhìn thấy nó vì cứu ngươi mà không tiếc hy sinh bản thân mình, thân xác của nó cũng chính tay ta đã chôn vùi, làm sao có thể..."

"Hắn vẫn còn sống." Tang Ca như cười trên nỗi đau của người khác, nàng ngắt lời Cửu U, đưa ra đáp án mà hắn không muốn đối diện nhất.

Phượng Cửu U há miệng muốn nói gì đó, nhưng mãi cũng không thốt ra được một câu nào. Tang Ca lật tay, một chiếc gương nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Cửu U nhận ra chiếc gương này, đó không phải là chiếc gương mà y đưa cho nàng hay sao? Dường như y nhận ra nàng muốn làm gì, y thảng thốt không nói lên lời: "Ngươi..."

"Không phải Vương thúc vẫn luôn thắc mắc vì sao. năm đó Liên Trì lại làm vậy sao? Vì sao câu chuyện thanh mai và trúc mã lại kết thúc một cách huyết tinh như vậy? Thật ra ký ức ta nhận được từ hai quyển Phượng Đồ đẳng vẫn rất mơ hồ, có rất nhiều chỗ còn chưa rõ ràng. Ta cũng rất muốn xem rõ nghỉ vấn lâu nay của bản thân! Hai chúng ta đã cùng muốn xem, vậy thì xem chung đi."

Vừa nói xong, nàng đã khẽ vuốt mặt gương Đồng Kính một cái. Mặt gương như bị bao phủ một lớp sương mờ ảo, mất hồi lâu mới bắt đầu có hình ảnh mơ hồ hiện lên. Hình ảnh càng ngày càng rõ nét. Trong mặt gương xuất hiện bóng dáng của hai người. Phượng Cửu U nhận ra hai người đó, đó chính là phụ mẫu của Tang Ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play