Tuy cấm địa Ma tộc quanh năm không một bóng người, nhưng với một người có tính cách hiếu động như quận chúa Tang Ca, từ năm ba trăm tuổi nàng đã đi khắp nơi trên vực Ma uyên này rồi, cũng vì thế mà phát hiện ở một nơi như vực thẳm Ma uyên, có một loài hoa tên Tuyết Liên.

Tuyết Liên màu trắng sứ, cánh hoa mỏng manh chụm lại che khuất đi nh,ụy hoa bên trong, cả thân Tuyết Liên toát ra tiên khí ngút trời. Nó sinh trưởng bên miệng vực Ma uyên, một nơi u ám như thế, thì Tuyết Liên là loài duy nhất được tiên khí bao phủ.

Khi Tang Ca đi tới gần miệng vực Ma uyên, nàng nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ lấp ló qua màn sương âm u. Trong lòng nàng nảy sinh cảm giác vui mừng, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.

"Liên...

Giọng nói của nàng bỗng im bặt, bởi vì bóng người kia đột nhiên xoay người. Lúc này khoảng cách của Tang Ca và người đó cũng đã rất gần, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của người nọ, là một mỹ nhân quyến rũ.

Vẻ đẹp đó, ngay cả Tang Ca cũng không dám chắc trên đời này liệu có thể có được mấy người vượt qua được. Nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn, đây không phải là người nàng muốn gặp hôm nay.

Bước chân nàng rụt lại, kéo dài khoảng cách với mỹ nhân kia, cảnh giác nói: "Ngươi là ai? Liên Trì đâu?"

Mỹ nhân khoanh tay, ngạc nhiên nói: "Liên Trì, chàng chưa nói cho ngươi biết sao, chúng ta đã thành thân rồi. Hôm nay ta thay chàng tới gặp ngươi, cũng là vì chuyện của ngươi và chàng đây."

"Thành thân?" Tang Ca lẩm bẩm, sau đó cười nhạt một tiếng: "Không thể nào, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Liên Trì đang ở đâu?"

Mỹ nhân vân vê lọn tóc của mình, yêu kiều nói: "Ngươi không nghỉ ngờ Liên Trì sao? Dù sao ta cũng xinh đẹp như vậy, lỡ như chàng thật sự thành thân với ta rồi thì sao?"

Câu trả lời của Tang Ca chính là một kiếm đâm tới, bởi vì nơi này không thể sử dụng linh khí, cho nên một kiếm của nàng chỉ đơn thuần là một chiêu trong kiếm pháp mà thôi.

Cả Ma tộc đều biết, quận chúa Tang Ca có hai thứ được xưng là không có đối thủ, một là tài phong nhuận, ngụ ý bước nhân nhanh như gió. Thứ hai chính là kiếm pháp, kiếp pháp của nàng uyển chuyên linh hoạt ngay cả Ma quân cũng phải hết lòng khen ngợi.

Chính vì thế, cho dù không sử dụng thuật pháp, Tang Ca cũng có thể dùng thanh Phượng Loan của mình ép. sát mỹ nhân từng chút một.

Vốn ban đầu mỹ nhân còn có ý trêu đùa nàng, cho nên những chiêu kiếm của nàng chỉ nhẹ nhàng né tránh, mà không hề phản công. Nhưng sau đó mỹ nhân phát hiện ra, nàng hoàn toàn nghiêm túc. Kiếm khí quẹt ngang qua tà váy của mỹ nhân, tà váy lập tức hiện ra vết rách.

Bấy giờ mỹ nhân mới nghiêm túc tiếp chiêu của nàng. Luận về thuật pháp, có lẽ mỹ nhân sẽ thắng được Tang Ca, nhưng nếu đơn thuần so về kiếm pháp, muốn thắng Tang Ca quả thật là người sỉ nói mộng.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, hai người đã giao thủ được hơn chục chiêu, Rất nhanh, mỹ nhân đã bị nàng ép tới bên miệng vực Ma uyên. Nhìn thanh kiếm Phượng Loan bay tới trước mặt mình, mỹ nhân đột nhiên bật cười khanh khách, đứng im không né tránh. Mãi tới khi mũi kiếm cách trái tim nàng ba bấc, dưới chân mỹ nhân bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng đưa mỹ nhân ra phía sau Tang Ca, giúp nàng ấy tránh thoát được một kiếm.

Kiếm khí đã chém ra không thể thu về, vì đang trên đà lao về phía mỹ nhân nọ, cho nên khi đối mặt với vực sâu vạn trượng, Tang Ca không kịp né tránh, trước lúc bản thân rơi xuống vực, nàng ném thanh Phượng Loan cố định ở bên vách đá của vực sâu. Tiếp đó mượn lực. của thanh kiếm, đề khí dẫm lên chuôi kiếm nhảy lên khỏi vực sâu.

Mỹ nhân đối diện nhìn thấy hình ảnh đó không khỏi khen ngợi: "Hay!"

Đôi mắt mỹ nhân hơi lóe lên, Tang Ca có thể nhìn thấy nụ cười hứng thú nơi khóe miệng của nàng ta. Nàng †a nói: "Tiếp theo tới lượt ta!"

Vừa nói xong, trong lòng bàn tay nàng ta lập bức bùng lên một ngọn lửa màu lam nhạt.

Không khó để nhận ra, mỹ nhân này chính là Diễm Linh Cơt

Tang Ca đã triệu hồi thanh Phượng Loan về tay của mình, nàng siết chặt thanh Phượng Loan, ánh mắt đây kiêng kị. Vậy mà nàng ta lại có thể sử dụng thuật pháp ở nơi này. Tang Ca thử điều động linh khí trong cơ thể mình, nhưng lại có cảm giác như bị một thứ gì đó chặn lại, linh khí trong thân thể không thể lưu thông được.

Dường như Diễm Linh Cơ cũng không có ý muốn chơi đùa với Tang Ca, những chiêu nàng ta dùng đều trúng vào chỗ hiểm, như có ý muốn dồn Tang Ca vào chỗ chết.

Vì đã nhìn thấy bản lĩnh thoát khỏi miệng vực trong phút chốc của Tang Ca, Diễm Linh Cơ không có ý định để cho nàng một đường thoát, từ rất sớm đã dùng một tường lửa bao vây quanh nơi này. Ngọn lửa cao hơn ba thước, dù Tang Ca có cánh cũng khó lòng mà bay nổi, nói gì tới việc nàng chỉ dựa vào một thanh kiếm trong tay.

Nhìn thấy ngọn lửa Tam Diệm Chân Hỏa của mình không thể tiếp cận Tang Ca, Diễm Linh Cơ mất hết cả kiên nhẫn, búng ngón tay một cái. Chỉ nhìn thấy vòng lửa bao vây Tang Ca ngày một thu hẹp.

Tang Ca bị ép tới gần miệng vực Ma uyên, trong đầu nàng không ngừng xoay chuyển muốn tìm đối sách. Ánh lửa nhảy nhót trong mắt Tang Ca, nàng bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Liên Trì xuất hiện ở trong ngọn lửa.

Bóng dáng đó càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng hắn xuất hiện trước mặt nàng. Vẫn mái tóc bạc đó, vẫn bộ dạng anh tuấn như vậy.

Liên Trì nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Tang Ca, giọng nói quen thuộc ngay cả trong mơ nàng cũng nhớ tới vang lên: "Có nhớ ta không?”

Tang Ca bỗng cảm thấy mơ hồ: "Chàng thật sự là Liên Trì?"

Hắn bỗng cười khế một tiếng: "Chẳng lẽ lại còn kẻ có thể giả vờ ta?"

"Nhưng..." Tang Ca vừa định nói rằng bản thân hai người đang gặp nguy hiểm, thì nàng bỗng phát hiện ra nơi này đâu phải miệng vực Ma uyên nữa, đây là một nơi hoa thơm cỏ lạ, khung cảnh rất yên bình.

Tuy rằng Tang Ca không biết nơi này là nơi nào, nhưng nơi này hoàn toàn trái ngược với khung cảnh nguy hiểm ở miệng vực Ma uyên.

Bấy giờ Liên Trì đưa tay ôm Tang Ca vào lòng, nhiệt độ từ trên thân thể hắn phát ra lại càng thêm khiến nàng nghỉ hoặc.

Nàng khế cắn môi mình, rất đau!

"Liên Trì, chàng có nhớ trước kia chàng từng nói với ta những gì không?"

"Vậy chàng có lấy được loài hoa bỉ ngạn đó về cho. ta không?" Thanh Phượng Loan âm thầm xuất hiện trong tay Tang Ca.

"Ngoan, thời gian này bỉ ngạn vẫn chưa nở hoa, đợi vài năm nữa ta sẽ hái cho nàng nhé!" Liên Trì ôm chặt Tang Ca, trầm giọng nói.

Tang Ca ậm ừ một tiếng, sau đó nhân lúc hắn không để ý, dùng thanh Phượng Loan đâm thẳng vào trái tim Liên Trì.

"Liên Trì trợn trừng mắt giống như không thể tin được, song thân thể hắn nhanh chóng tan biến vào hư vô. Khung cảnh xung quanh Tang Ca bắt đầu run rẩy, nàng còn có thể nghe được tiếng răng rắc vang lên.

Chỉ trong chớp mắt, khung cảnh trước mắt nàng đã thay đổi, Tang Ca hoảng hồn phát hiện bản thân mình trong lúc vô tình đã đi tới rất gần miệng vực Ma uyên rồi. Ma khí phía dưới hắt lên phía trên khiến nàng cảm thấy. đau rát.

: Diễm Linh Cơ đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, nàng ta tấm tắc khen ngợi Tang Ca: "Ngươi là người đầu tiên phá được chiêu Mị Hỏa của ta đấy, quả nhiên không thể khinh thường!"

— Nói xong, nàng ta nhanh như chớp vươn tay đâm hỏa linh trâm về phía trái tim của Tang Ca. Bởi vì khoảng cách của hai người thật sự quá gần, một chiêu này gần như Tang Ca không có cơ hội tránh thoát.

Hỏa linh trâm ghim chặt vào lồ,ng ngực của nàng, cảm giác đau đớn như thiêu đốt bỗng lan ra khắp thân thể Tang Ca.

Bàn tay đang nắm chặt thanh Phượng Loan của nàng khẽ run rẩy.

"Rốt cuộc... Liên Trì đang ở đâu?" Tang Ca thở hắt ra từng hơi, hổn hển hỏi.

Diễm Linh Cơ nhìn một trâm của mình vẫn chưa thể giết được nàng, định vươn tay rút trâm ra bồi thêm phát nữa, nhưng cánh tay đang vươn ra đột nhiên đổi chủ ý, nàng ta dùng lực đẩy nàng xuống miệng vực Ma uyên.

"Ngươi có biết không, mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là do Liên Trì sắp đặt cả đấy."

Trước khi bản thân rơi xuống vực, câu nói này của Diễm Linh Cơ như vô tình, lại như cố ý lọt vào tai nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play