"Bỏ đi, ngươi đã dùng hai ba canh giờ chỉ để treo tấm thẻ nát này lên cây rồi đấy." Mỹ nhân nhíu mày nhìn Liên Trì vân đang cố gắng dùng thuật pháp treo tấm thẻ tre đề hai chữ Tang Ca lên gốc Cổ Nguyệt Thụ, không nhịn được than thở.
Đôi mắt Liên Trì đỏ lên, những lúc như thế này hắn lại bướng bỉnh đến lạ: "Ta không tin là ta và Tang Ca vô duyên."
Tấm thẻ tre lại được Liên Trì treo lên lần nữa, lần này hắn rất cẩn thận còn bày cấm chế xung quanh, đề phòng thẻ tre rơi xuống. Thẻ tre rung động vài lần, xong vẫn nằm im trên thân cây.
Bấy giờ Liên Trì mới hé miệng nở nụ cười, nhưng ý cười còn chưa lan tới đáy mắt hắn đã cứng người lại, bởi vì tấm thẻ tre kia bất chấp cấm chế của Liên Trì, vẫn vỡ nát rơi xuống đất.
Liên Trì cau mày lẩm bẩm: "Rốt cuộc là ở đâu? Rốt cuộc là sai ở đâu?"
Hắn bỗng nhiên quay người túm lấy cánh tay mỹ nhân đứng sau lưng mình, khàn giọng nói: Tang, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là sai ở đâu?! Tại sao ta chỉ cầu một mối lương duyên với nàng ấy nhưng lại khó như vậy! Tại sao lại như thế!"
Diêu Phù Tang nhìn hắn đang như dã thú phát điên im lặng không đáp.
Liên Trì không nhận được đáp án mình muốn, suy sụp ngồi bệt xuống gốc Cổ Nguyệt Thụ. Diêu Phù Tang đứng bên cạnh hắn khế vẫy bàn tay, chỉ thấy tấm thẻ tre đề hai chữ Liên Trì bỗng bay vào tay nàng.
Nàng đưa tấm thẻ đó cho Liên Trì, nhưng bị hắn gạt ra.
"Ngươi có muốn nghe ta nói một câu không?" Diêu Phù Tang nheo mắt nhìn tấm thẻ tre bị hắn ném ra xa, lạnh nhạt nói: "Ngươi vốn không phải Ý Chí thiên địa, cướp được lực lượng từ Ý Chí thiên địa thật sự, cho nên ngươi phải nhận mệnh cách của nó. Ý Chí thiên địa vô dục vô cầu, không có tình cảm. Cho nên không phải là Tang Ca, mà là bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể có mối lương duyên với ngươi... Thiên đạo không muốn một công cụ mà mình tạo ra lại có tình cảm với thứ khác, cho nên bất kể ai có ý định khiến Ý Chí thiên địa nảy sinh tình cảm, Thiên đạo nhất định sẽ tìm cách giết kẻ đó."
Nói đến đây, nàng hơi ngừng một lát, rồi lại nói tiếp: inh sẽ chết. Tấm thẻ tre này chính là lời cảnh cáo mà Thiên đạo dành cho ngươi."
"Nếu như ngươi còn cố chấp như vậy, Tang Ca nhất
Ý của nàng chính là, nếu như hắn yêu nha đầu đó, vậy thì cách xa nha đầu đó ra một chút.
Sao Liên Trì có thể không hiểu chứ, nhưng hắn không cam tâm, hẳn bỗng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Diêu Phù Tang, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Diêu Phù Tang, ngươi là người chưởng quản nhân duyên của lục giới, cầu xin ngươi giúp ta!"
Diêu Phù Tang nhíu mày không đáp. Liên Trì vẫn tứm chặt không bỏ: "Cầu xin ngươi! Không phải ngươi bảo. muốn trả ơn cho ta sao? Ta không cần ngươi trả ơn gì cả, chỉ cầu ngươi giúp ta mà thôi!"
Chỉ thấy mỹ nhân áo hồng thở dài một tiếng, sau đó nàng vẫy tay, túm chặt tấm thẻ tre đề hai chữ Liên Trì trong tay: "Cách không phải là không có... Ngươi biết đấy, Ý Chí thiên địa thì không thể có tình cảm, vậy nên chỉ cần tách lực lượng đó ra khỏi cơ thể ngươi, biến kẻ khác thành Ý Chí thiện địa thay thế ngươi giống như cách năm xưa ngươi từng làm. Vậy thì mệnh cách của ngươi có thể thay đổi. Khi đó cầu một mối lương duyên không phải là không thể:
Vừa nghe thấy Diêu Phù Tang nói như vậy, ngọn lửa trong lòng Liên Trì vốn đã tắt từ lâu cũng phụt lên cháy sáng le lói. Hắn vui mừng nói: "Ta tình nguyện dùng cách này!"
Diêu Phù Tang nhìn thấy sự vui mừng của hắn, mày. liễu của nàng khẽ nhếch lên, giọng nói của nàng nhẹ bãng: "Không đơn giản như ngươi nghĩ, khi tách lực lượng ra khỏi cơ thể ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm thấy đau tới chết đi sống lại. Hơn nữa sau khi lực lượng được tách ra khỏi cơ thể, ngươi sẽ rất yếu ớt, muốn có được thực lực bắt buộc phải tu luyện lại từ đầu... Mà với tình hình hiện tại của ngươi, khả năng thành công chưa tới năm phần. Rất có thể trong quá trình tách lực lượng đó ngươi sẽ không chịu được đau đớn mà chết, hoặc cũng có thể là lâm vào ngủ say mãi không tỉnh. Cái giá phải trả quá lớn, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Nàng không thấy Liên Trì đáp lại, tưởng rằng hắn do dự, bèn vui mừng nói: "Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, vì một nha đầu mà từ bỏ mọi thứ có đáng hay không?"
"Không cần suy nghĩ, ta nguyện ý." Liên Trì rũ mắt đáp.
"Ngươi..." Diêu Phù Tang kinh ngạc không thôi, không ngờ tới hắn lại dứt khoát tới như vậy.
"Cái gì gọi là đáng hay không chứ, có rất nhiều chuyện đã được định sẵn từ khi mới bắt đầu, giống như việc ta yêu Tang Ca, giống như việc vì nàng ấy, ta có thể từ bỏ cả mạng sống của mình." Lời của Liên Trì khiến Diêu Phù Tang bội phục hắn không thôi.
Nàng nói: "Vậy ngươi muốn bắt đầu khi nào? Ngươi đừng quên, nếu như ta giúp ngươi lần này, vậy thì tương lai hai ta sẽ không nợ nhau nữa."
"Ba ngày sau." Liên Trì cũng không quan tâm việc bọn họ có nợ nhau hay không, hắn chỉ quan tâm thời gian thực hiện thuật pháp này.
"Cũng được. Quả thật ta cũng cần chuẩn bị một vài thứ." Diêu Phù Tang gật đầu, nàng vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh như nước của Liên Trì lại nuốt hết những lời đó xuống bụng.
Tâm ý của người ta đã quyết, bản thân mình còn nhiều lời làm gì?
Sáng hôm sau, khi Tang Ca tỉnh dậy đã nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười dịu dàng của Liên Trì đập vào mắt mình.
Tang Ca chống tay ngồi dậy che miệng ngáp một cái, sau đó mới nói: "Sao ngươi vẫn chưa rời đi?"
Liên Trì nửa ngồi nửa nằm trên giường Tang Ca, ngón tay đang nghịch lọn tóc của nàng nghe vậy bỗng dừng lại, hắn nhẹ nhàng nói: "Không đi nữa. Hôm nay ta sẽ ở bên nàng cả ngày."
Trên mặt Tang Ca viết rõ hai chữ "không tin", Liên Trì bỗng thấy hơi buồn cười: "Sao? Chẳng lẽ nàng không muốn ta ở bên nàng? Không phải hôm qua nàng nói chúng ta giống như yêu đương vụng trộm sao, vậy thì hôm nay ta sẽ xuất hiện công khai ở đây, như vậy có đúng ý nàng không?”
Tang Ca bĩu môi nói: "Ngươi biết rõ ràng ý ta không phải như vậy!"
Bởi vì nàng vừa mới ngủ dậy, cho nên giọng nói còn hơi ngai ngái mang theo sự buồn ngủ, đôi mắt lấp lánh đang nhìn hắn chằm chằm, lại thêm hành động bĩu môi của nàng, khiến trong lòng Liên Trì một mảnh ấm áp, hắn gật gật đầu, thuận theo ý nàng nói: "Ừ, ý nàng không phải như vậy, đó là ý của ta."
Bởi vì hắn năm nghiêng chống tay nhìn nàng, cho nên cổ áo hơi mở hé, Tang Ca có thể loáng thoáng nhìn thấy xương quai xanh tỉnh xảo của hắn lấp ló sau lớp xiêm y màu trắng bạc bên trong.
Không biết Tang Ca nghĩ gì mà lại buột miệng nói: "Cũng may nơi này là Ma tộc không trọng lễ tiết, nếu không với bộ dạng của ta và ngươi như thế này mà bị người khác bắt gặp, thì đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan!"
Sau đó nàng lại làm ra vẻ lưu manh, dùng ngón tay nâng cằm Liên Trì lên rồi chớp mắt quyến rũ nói: "Ngươi nên cảm ơn gia đi, nếu như gia mà có ý đồ bất chính thì tiểu tử ngươi có chạy đẳng trời!"
Nói xong câu đó, không biết Tang Ca lại đang nghĩ tới thứ gì mà lại đột nhiên bật cười khoái trá.
Liên Trì ngơ ngác nhìn một loạt hành động như nước chảy mây trôi của nàng, không biết lời nàng đã chạm tới dây thần kinh nào của hắn, mà gương mặt Liên Trì bỗng chốc trở nên đỏ ửng khác thường.