Thích Ca sắp vui vẻ đến điên cuồng, ôm cặp vé máy bay hôn đi hôn lại, sau đó vọt tới phòng tắm định đẩy cửa xông vào.

Đáng tiếc Lộc Nhất Bạch vô cùng hiểu y, đã khóa trái cửa từ lâu.

Thích Ca mở không được, dính chặt vào cửa không chịu đi, không ngừng chọc ghẹo Lộc Nhất Bạch.

“Anh Lộc, anh học chiêu nói một đằng làm một nẻo này từ khi nào thế?”

“Anh lén lấy chứng minh thư của em hồi nào dợ? Chắc không phải đó giờ anh vẫn chưa quên đâu ha?”

“Anh Lộc, tối qua thay đồ cho em anh nhắm mắt thật hở…”

Lộc Nhất Bạch mở cửa ra, thần sắc lạnh nhạt nói, “Mau đi rửa mặt đi, hết thời gian rồi.”

Thích Ca hùng hùng hổ hổ nhào tới, “Em xem rồi, anh mua vé cho chuyến buổi chiều.”

Lộc Nhất Bạch đẩy y ra, không để y ôm, “Em không định đi viện điều dưỡng à?”

Thanh âm của hắn trầm thấp, mang mười phần ám chỉ, “Đừng trêu chọc anh.”

Nghe hiểu ý ngầm trong lời hắn, lửa nóng trong lòng Thích Ca cọ cọ bốc lên, suýt nữa thì không khống chế được, may là cuối cùng y vẫn còn một chút lý trí sót lại, mau chóng chạy tới phòng tắm.

Tình huống của Dư An Chi bên kia còn chưa rõ ràng, y rốt cuộc vẫn không thể yên lòng.

Hai người nhanh chóng chỉnh lý xong xuôi rồi ra cửa, Lộc Nhất Bạch chỉ mang theo một chiếc va li nhỏ.

Hắn không định xử lý căn nhà này, để lại lâu lâu tới đây còn có nơi để ở.

“Em bán nhà thật à?” Lộc Nhất Bạch hỏi Thích Ca.

Thích Ca: “Bán thật rồi.”

Lúc trước y mang quyết tâm đập nồi dìm thuyền, nếu Lộc Nhất Bạch không dẫn y theo, y liền tự mình đi Lận Xuyên, dù ra sao cũng muốn ở cùng Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch: “… Thế hành lý của em đâu?”

“Còn để ở khách sạn.” Thích Ca nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, “Nếu không tiện mang đi hết, thì cứ để trong nhà anh trước.”

Lộc Nhất Bạch hơi nhướng mày, “Anh đã đồng ý chưa?”

Thích Ca biết hắn bây giờ đang ngạo kiều, chẳng hề nổi giận, cố ý cười nói, “Phải làm sao anh mới đồng ý? Em cho anh quy tắc ngầm em được không?”

“Lái xe cho cẩn thận vào.” Lộc Nhất Bạch thật sự đau đầu, “Ngậm miệng.”

Thích Ca ngoan ngoãn nghe lời ngậm miệng, nhưng hàng mày đuôi mắt lại nhuốm đầy vẻ vui sướng.

Tới khách sạn rồi lấy hết hành lý ra mới thấy, cũng không nhiều lắm, chỉ có ba thùng.

“Mang hết đi đi.” Lộc Nhất Bạch nói, “Không có đủ thời gian, đừng đi tới đi lui.”

Thích Ca vừa bê thùng vừa nói, “Không phải vẫn còn sớm sao?”

“Em thật sự không tới thăm cậu anh trai kia của em à?” Lộc Nhất Bạch nhấn mạnh chữ “anh trai”, mùi chua lè chua lét của giấm nuôi mười năm đập thẳng vào mặt.

“Em cũng đâu có kêu Dư An Chi là “anh trai” đâu, dù trong lòng em cậu ấy không khác gì anh trai.” Thích Ca lên xe, không vội lái xe mà tiến tới bên tai Lộc Nhất Bạch nói, “Anh ruột em em cũng không kêu là “anh trai”, em chỉ có kêu một mình anh là “anh trai” thôi nhé.”

Y ngồi trở về chỗ, rốt cuộc cũng giẫm chân ga, cười tới mặt mày phơi phới, “Anh trai yêu*!”

*tất cả các chỗ để “anh trai” vốn là “ca ca”, thì như các bạn biết đó gọi ca ca bên tiếng Hoa thì như “oppa” bên Hàn vậy, khá là ứ ừ ư. Chỗ “anh yêu” này vốn là “tình ca ca”, một kiểu gọi thân mật khi nói với bạn trai, hoặc là “người bạn thích, người đó cũng thích bạn, nhưng hai người chưa tỏ tình với nhau và chưa xác nhận mối quan hệ của mình”.

Y không ngờ Lộc Nhất Bạch lại chịu đi tới viện điều dưỡng cùng y, tâm tình tốt tới muốn bay lên.

Lộc Nhất Bạch: “…”

Thích Ca quả thật có gọi hắn là “anh trai”, lúc ở trên giường, cái gì thằng nhóc láo toét này cũng dám gọi, nào là “Anh yêu”, “Anh hai tốt”, “Anh trai họ Lộc”… Muốn kích thích kiểu nào thì có kiểu đó.

Lộc Nhất Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại kéo cửa kính xuống một chút, thời tiết tháng sáu hơi nóng.

Viện điều dưỡng ở ngoại ô Vân Châu, khoảng cách xa nhưng cũng may không bị kẹt xe, sau khi tới Thích Ca gọi một cú cho Trâu Hàn trước, để cậu đi ra nói sơ qua tình huống.

“Sao giờ mày mới tới…” Trâu Hàn đang càu nhàu, nhìn thấy Lộc Nhất Bạch liền đổi giọng ngay, “Nghe nói hôm qua bọn mày họp à? Chắc mệt muốn chết rồi đúng không? Thật ra không cần phải gấp gáp vậy đâu, dù sao giờ An Chi cũng khó mở miệng nói chuyện.”

Lộc Nhất Bạch: “…”

Hắn thoạt nhìn đáng sợ vậy hả? Sao đó giờ có thấy Thích Ca sợ hắn bao giờ đâu?

Thích Ca xuống xe, nhìn Trâu Hàn nhướng nhướng mày với mình, hơi gật gật đầu, ngầm thừa nhận mình và Lộc Nhất Bạch coi như là có tiến triển.

Trâu Hàn khe khẽ thở phào một hơi.

Cậu vừa mừng cho Thích Ca, vừa đau đầu vì sau này sẽ phải thường xuyên gặp mặt Lộc Nhất Bạch.

Thích Ca không biết trong đầu cậu nghĩ gì, sốt ruột hỏi thăm bệnh tình của Dư An Chi.

Sống đời sống thực vật nhiều năm như vậy, tình huống của Dư An Chi tất nhiên không tốt được bao nhiêu, nói chuyện cử động đều rất khó khăn, trí nhớ dường như cũng mất đi vài phần.

Tâm tình như bay lên khi sáng của Thích Ca lại rơi xuống đáy.

Thật ra như bây giờ đã có thể được coi là kỳ tích, năm đó y tận mắt nhìn thấy thảm trạng của Dư An Chi, vốn đã không còn chờ mong có thể cứu về một mạng.

Năm năm nay, thật ra y cũng đã sắp từ bỏ hy vọng.

Nhưng nói sao thì nói, người còn sống, tỉnh lại chính là chuyện đáng mừng nhất.

“Nếu nó mất trí nhớ thật, vậy cũng coi là chuyện tốt.” Thích Ca nói với Trâu Hàn, “Giờ khoan hẵng nói chuyện trong nhà cho nó.”

Mặc kệ ai đúng ai sai, nhà họ Dư hiện tại cảnh còn người mất, nếu Dư An Chi biết, hối không được mà hận cũng không xong, đều là tra tấn cả.

Trâu Hàn đương nhiên cũng hiểu, “Tao chưa nói với nó cái gì cả, giờ phải dưỡng cho khỏe lại cái đã.”

Thích Ca gật gật đầu, cùng cậu đi tìm bác sĩ phụ trách tìm hiểu tình hình.

Lộc Nhất Bạch vẫn luôn im lặng hỏi vài vấn đề chuyên môn, lúc rời đi thì nói với Thích Ca, “Ở Lận Xuyên có một viện điều dưỡng rất chuyên nghiệp, anh thấy tốt hơn so với viện này, sau khi qua đó em có thể đi xem thử xem sao.”

Thích Ca cảm thấy hơi kỳ lạ, “Sao anh lại biết nhiều về mảng này vậy? Tập đoàn chúng ta đâu có liên quan tới ngành nghề chữa bệnh đâu?”

Lộc Nhất Bạch nói, “Lúc trước lão chủ tịch bị đột quỵ thì được đưa đến viện điều dưỡng này chăm sóc, anh thấy chỗ đó cũng không tệ lắm.”

Thích Ca bỗng nhớ tới lúc trước có lời đồn nói Lộc Nhất Bạch giam lỏng cha và em trai ruột của mình.

Y đương nhiên biết Lộc Nhất Bạch sẽ không làm loại chuyện đó, cũng không hỏi, chỉ nắm lấy tay hắn.

Lộc Nhất Bạch sửng sốt, mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu y.

Trâu Hàn vốn đi ngay sau bọn họ, thấy thế thì vội đi lên trước vài bước, chạy đi mở cửa.

Dư An Chi đang ngồi trên giường, thấy bọn họ đến thì mỉm cười, tối qua Thích Ca không chú ý, giờ mới phát hiện đến cả nụ cười của Dư An Chi cũng hơi sượng cứng, nhưng vẫn ấm áp như cũ.

Mũi y lập tức chua xót, hốc mắt cũng hơi ươn ướt, y liều mạng nhịn xuống, nở nụ cười thật tươi vọt tới bên giường, “An Chi, rốt cuộc mày cũng tỉnh lại.”

Dư An Chi chầm chậm nâng tay lên, trúc trắc nói, “Tiểu Thất, tao, nhớ rõ, mày.”

“Nếu mày dám không nhớ tao, tao đánh chết mày.” Thích Ca bắt lấy tay anh, giọng nói run rẩy dữ dội.

Lộc Nhất Bạch đi tới, vỗ vỗ vai Thích Ca.

Dư An Chi nhìn về phía hắn, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Thích Ca lập tức khó xử đứng lên, y nên giới thiệu Lộc Nhất Bạch thế nào đây?

Nói thẳng là “bạn trai” thì có khi nào kích thích tới Dư An Chi hay không?

Nhưng không nói là “bạn trai” thì hẳn Lộc Nhất Bạch sẽ không vui nhỉ?

“Chào cậu, tôi là Lộc Nhất Bạch.” Lộc Nhất Bạch không để Thích Ca giới thiệu, chủ động vươn tay về phía Dư An Chi, không nhắc tới quan hệ giữa hắn và Thích Ca.

Dư An Chi cười tươi hơn một chút, “Chào, anh.”

Bị một câu này của hắn cắt ngang, không khí trở nên thoải mái hơn.

Nhưng Thích Ca bỗng phát hiện, y không biết nên nói chuyện gì với Dư An Chi.

Năm năm nay y thường xuyên tới thăm Dư An Chi, mỗi lần đều nói không hết chuyện.

Hiện tại Dư An Chi tỉnh lại, y lại không biết nên nói cái gì.

Giống như, cái gì cũng không thể nói.

Y chỉ đành dặn dò anh nghe lời bác sĩ, mau chóng hồi phục sức khỏe, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho y, chờ y tới Lận Xuyên tìm được viện điều dưỡng tốt sẽ đưa anh qua.

Dư An Chi không thể hiện ra chút kháng cự nào, Thích Ca nói gì anh cũng đều gật đầu nói “được”.

Cuối cùng Thích Ca lặp đi lặp lại mấy lần, thật sự không tìm được gì để nói nữa, đành lấy cớ sắp phải lên máy bay để tạm biệt rồi rời đi.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Dư An Chi trịnh trọng hướng về phía Thích Ca nói lời cảm ơn.

Hốc mắt Thích Ca lại ửng đỏ.

Sau khi chào tạm biệt Dư An Chi, Thích Ca lại hàn huyên với Trâu Hàn trong chốc lát.

Trâu Hàn mới vừa đi du lịch trở về, trong khoảng thời gian này không có chuyện gì phải làm, vừa lúc có thể trông coi chăm sóc cho Dư An Chi, đợi đến khi Thích Ca khảo sát viện điều dưỡng bên Lận Xuyên xong thì sẽ quyết định có nên chuyển viện cho Dư An Chi hay không.

Hai người bàn chuyện đâu ra đó xong xuôi, Trâu Hàn đưa mắt nhìn Lộc Nhất Bạch cách đó không xa, rốt cuộc không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, “Mới đó mà đã xác nhận rồi hả? Lợi hại lợi hại, anh 7 quả không hổ là anh 7.”

Thích Ca thở dài, “Mày không nhìn ra à? Tới giờ hắn vẫn không chịu nhả ra, không chịu thừa nhận là bạn trai của tao.”

Trâu Hàn không rõ, “Thế hai người bọn mày rốt cuộc có ở bên nhau không?”

Thích Ca: “Không biết.”

“…” Trâu Hàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Biết rõ người ta vẫn còn thích mày, vậy mà cũng không bắt được vào tay, mày đúng là đồ vô dụng.”

Thích Ca: “…”

Cái tốc độ đổi mặt của thằng nhãi này, hay.

Trâu Hàn nghĩ nghĩ, lại lấy một chuỗi chìa khóa ra đưa cho Thích Ca.

Thích Ca sửng sốt, “Cái gì đây?”

“Bất động sản của tao ở Lận Xuyên.” Trâu Hàn bất đắc dĩ nói, “Lấy tốc độ này của của mày, tao sợ mày lưu lạc đầu đường, dù sao thì bộ dạng của mày không tệ, lỡ đâu bị mấy kẻ lang thang nhặt rồi đem bán mất thì sao.”

Thích Ca: “… Thế tao cảm ơn.”

Thấy hắn nhận chìa, Trâu Hàn mới cười tủm tỉm nói, “Nhất định phải tới ở nghe mày.”

Thích Ca nhìn cậu vài giây, bỗng nhận ra, “Mày không phải lo cho tao mà là muốn tìm người để ý nhà cửa giùm mày chứ gì? Ở Vân Châu chán rồi? Muốn đi Lận Xuyên ở một khoảng thời gian à?”

Trâu Hàn cười he he, muốn ôm Thích Ca, “Một mũi tên trúng hai đích thôi mà, đến lúc đó tụi bây đi Lận Xuyên hết có mình tao ở lại Vân Châu cũng nhàm chán, đúng không?”

“Dừng dừng.” Thích Ca đẩy cậu ra, “Bạn trai tao còn đang nhìn kia kìa, bớt ôm ôm ấp ấp đi, tránh hiềm nghi, mày hiểu không?”

“Có giỏi thì bắt người tới tay đi, chỉ biết nói ngoài miệng.” Trâu Hàn hừ một tiếng, “Có bạn trai thì hay lắm chắc? Tao còn có nam thần đây này.”

Thích Ca: “Chờ tới khi mày thấy được sờ được nam thần của mày lại nói tiếp.”

Y cầm chìa khóa đi tới bên cạnh Lộc Nhất Bạch, mới chợt tỉnh ngộ: có nhà của Trâu Hàn rồi thì kiếm đâu ra cớ để dọn vào nhà Lộc Nhất Bạch nữa giờ? Thế là vội vàng giấu chìa khóa đi.

Nhưng chậm rồi, Lộc Nhất Bạch thấy mất rồi.

“Vừa khéo.” Lộc Nhất Bạch nói, “Em có chỗ ở rồi thì công ty không cần phân phòng ký túc xá nữa.”

“Ký túc xá?” Như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, Thích Ca khó chịu, “Anh định phân cho em một phòng ký túc xá ấy hả?”

“Không thì sao?” Lộc Nhất Bạch cười tủm tìm hỏi y, “Em còn muốn ở chỗ nào nữa?”

Thích Ca lập tức nói, “Nhà anh chứ đâu.”

Lộc Nhất Bạch: “Chưa nghe nói nhân viên đi công tác lại tới ở nhờ nhà ông chủ bao giờ.”

Thích Ca khóc chít chít, “Chẳng lẽ anh không phải là bạn trai em?”

Lộc Nhất Bạch: “Không phải.”

Thích Ca: “… Thế giữa chúng ta là quan hệ gì?”

“Tự mình nghĩ đi.” Lộc Nhất Bạch thờ ơ nói.

Thích Ca: “…”

Thời gian gấp gáp, hai người vội vội vàng vàng lên máy bay, Thích Ca nhìn khoang hạng nhất thoải mái đầy đủ tiện nghi, bỗng đi tới trước mặt Lộc Nhất Bạch, hạ giọng nói, “Ây em biết rồi.”

Lộc Nhất Bạch: “Biết gì?”

Thích Ca nhanh như chớp hôn lên vành tai trắng như ngọc của hắn, “Anh không phải bạn trai em, mà là chồng em.”

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play