Lộc Nhất Bạch không nghĩ tới Thích Ca tính toán cả nửa ngày, phần thưởng đưa ra lại là tiễn hắn về nhà?

Này thật sự không được coi là phần thưởng, thậm chí nói là hình phạt nghe còn thuận tai hơn.

Thích Ca là người ngây thơ như vậy sao?

Y đương nhiên không phải, y chỉ đang vô cùng cẩn thận.

Tim Lộc Nhất Bạch mềm đi một chút.

“Sếp Lộc?” Thích Ca thấy hắn không nói lời nào, cười ngẩng đầu lên, một vẻ quyết không buông tha hắn, “Đã đánh cược thì phải chịu thua, lẽ nào anh định quỵt nợ em?”

“Đi thôi.” Lộc Nhất Bạch không nói gì nữa, thong thả đi vào.

Thích Ca liền vui vui vẻ vẻ kéo hành lý đi theo bên cạnh hắn. Vốn y chỉ cách Lộc Nhất Bạch có vài bước xa, đi một hồi thì như trên người Lộc Nhất Bạch có nam châm, không tự chủ được dựa vào gần hơn, cuối cùng hai người gần như bả vai dính sát vào nhau.

Hai người đều đi rất chậm, nếu xem nhẹ hành lý trong tay Thích Ca thì quả thực không khác gì một đôi tình nhân đi tản bộ tiêu thực sau khi ăn xong.

“Sáng sớm mai em tới đón, nhân tiện mang đồ ăn sáng cho anh.” Thích Ca chủ động tìm đề tài, “Anh muốn ăn gì?”

Lộc Nhất Bạch nghĩ nghĩ, không cự tuyệt, “Hoành thánh của Tào ký đi.”

Thích Ca đáp ứng một tiếng, hoành thánh Tào ký ngay trên đường từ nhà y tới chỗ Lộc Nhất Bạch, không cần phải đi vòng vèo để mua.

“Em nhớ trước kia anh đâu có thích ăn hoành thánh.” Thích Ca dừng một chút, hỏi, “Sao giờ lại đổi khẩu vị?”

Lộc Nhất Bạch nói, “Là người thì luôn thay đổi.”

Lời này lập tức khiến hai người im lặng trầm mặc, Thích Ca lại càng khó chịu… Đây đều là do y không tốt.

Không lâu sau đã tới dưới nhà Lộc Nhất Bạch, hai người dừng chân lại.

Lộc Nhất Bạch nhận lấy hành lý, không vội rời đi mà nói với Thích Ca, “Thật ra em không cần phải như vậy.”

Thích Ca sửng sốt.

Lộc Nhất Bạch không đợi y đáp lại, tiếp tục nói, “Chuyện đã qua nhiều năm rồi, anh nói xóa bỏ thì đương nhiên sẽ không đổi ý, em không cần phải cẩn thận như vậy.”

Thích Ca chợt phản ứng lại, hắn nghĩ y làm những điều này là vì áy náy lo sợ sao?

Áy náy lo sợ thì tất nhiên cũng có, nhưng nguyên nhân chủ yếu không phải vì cái đó.

“Sếp Lộc,” Thích Ca thấy Lộc Nhất Bạch còn muốn rời đi, vội vã gọi hắn lại, “Em nhớ anh đã nói muốn bỏ quy định nhân viên trong công ty không được nói chuyện yêu đương, đúng không?”

Lộc Nhất Bạch: “…”

“Vậy thì, em có thể theo đuổi anh không?” Thích Ca không cho hắn cơ hội trốn tránh, hỏi trực tiếp.

Lộc Nhất Bạch hỏi, “Tại sao?”

“Còn có thể là tại sao? Đương nhiên là vì thích anh.” Thích Ca nói trắng ra, kỳ thật y đã khẩn trương tới nhũn cả chân.

Lộc Nhất Bạch quay đầu lại nhìn y, “Quên đi, không cần thiết.”

Sắc mặt Thích Ca thoáng chốc tái nhợt, môi run run, nói không ra lời.

“Em có biết không, anh là một người rất nghiêm túc.” Lộc Nhất Bạch tiếp tục nói, “Em muốn chơi đùa thì đừng tìm anh.”

Thích Ca hiểu được ý của hắn, thoáng thở phào, bước hai bước tới gần Lộc Nhất Bạch, gần như là kề sát vào mặt hắn.

Tay nắm hành lý của Lộc Nhất Bạch siết chặt, nhưng cũng không lùi lại.

“Kể từ lần đầu gặp mặt anh, tính tới giờ em đã thích anh sáu năm, từ đó tới giờ vẫn chưa từng thay đổi. Năm năm trước là em sai, em vẫn luôn rất hối hận. Chính bởi vì đã biết, nên lúc này đây, em vô cùng nghiêm túc.” Thích Ca có chút nóng ruột, “Anh Lộc, nếu anh không tin, em có thể lấy mạng mình ra thề, nếu em…”

Lộc Nhất Bạch bưng kín miệng Thích Ca.

Thích Ca chớp chớp mắt nhìn Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch nói, “Yêu đương rồi chia tay là chuyện rất bình thường, không cần phải thề, làm giống như…”

Hắn còn chưa nói hết, một người qua đường chợt đi ngang qua, ánh mắt như vô tình ngắm nghía hai người bọn họ.

Lúc này Lộc Nhất Bạch mới nhớ tới mình còn đang che miệng Thích Ca, muốn rút tay về.

Nhưng ngay thời điểm đó, Thích Ca bỗng vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của hắn một chút.

Lộc Nhất Bạch: “…”

Sao hắn cứ cảm thấy Thích Ca trở nên ngây thơ vậy nhỉ?

Lộc Nhất Bạch rút tay về, mặt mày bình tĩnh nói, “Đừng lãng phí thời gian với anh nữa, anh sẽ không té hai lần ở cùng một chỗ.”

Hắn nói xong liền bước đi, không cho Thích Ca cơ hội nói gì tiếp.

Vừa xoay người đi, Lộc Nhất Bạch liền không nhịn được mà nắm tay lại, đầu ngón tay xoa nhẹ lên lòng bàn tay.

Về tới nhà, hắn để hành lý xuống rồi lập tức đi ra ban công.

Dưới lầu, Thích Ca vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.

Lộc Nhất Bạch hơi nhíu mi, lại khẽ xoa xoa lòng bàn tay, đang nghĩ nên làm gì bây giờ, di động lại đúng lúc vang lên một tiếng.

Lấy ra nhìn thì thấy là tin nhắn của Thích Ca.

【 Anh Lộc, thời gian đời này của em dành hết cho anh. 】

Lộc Nhất Bạch nhìn chằm chằm mười mấy chữ đó vài phút, đến lúc nhìn lại dưới lầu, đã không còn thấy bóng dáng Thích Ca.

Lộc Nhất Bạch vẫn nắm điện thoại, thẳng tới khi di động lại vang lên lần nữa.

Lần này là Ngu Thành Hà, anh kiên trì gọi video tới, Lộc Nhất Bạch đành phải chấp nhận kết nối.

Trong màn hình Ngu Thành Hà nhìn trái nhìn phải, rồi thất vọng hỏi, “Sao lại chỉ có mỗi mình ông vậy?”

Lộc Nhất Bạch hừ nhẹ một tiếng, “Nếu có hai người thì ông nghĩ tôi sẽ để ý tới ông chắc?”

Ngu Thành Hà: “…”

Lộc Nhất Bạch: “Có chuyện gì? Nói nhanh.”

“Sao ông vẫn có một mình thế?” Ngu Thành Hà bày vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thích Ca còn chưa ra tay nữa hả? Cậu ta nhát gan thế?”

Lộc Nhất Bạch khẽ nhíu mày, “Ông nói gì với cậu ấy à?”

“Không, làm gì có.” Ngu Thành Hà vội vàng phủ nhận, “Tôi chỉ tò mò thôi, ông rõ ràng thích người ta đến chịu không nổi, giờ người ta chủ động sao ông lại nhất quyết không đồng ý thế hả?”

“Để tránh giẫm lên vết xe đổ, tôi phải biết rõ nguyên nhân thất bại trước đã.” Lộc Nhất Bạch trở lại trong phòng, “Cùng một sai lầm, tôi không định phạm vào hai lần.”

Ngu Thành Hà không nói nên lời, “Ông không sợ cậu ta không chờ được lại bỏ chạy nữa à?”

Mắt Lộc Nhất Bạch nhất thời lóe hung quang.

Ngu Thành Hà cách một cái màn hình vẫn nhìn ra, không nhịn được mà mắng, “Lần nào gặp chuyện liên quan tới Thích Ca ông cũng như thằng biến thái thế này.”

Lộc Nhất Bạch cảm thấy anh nói đúng.

Chẳng phải giống hệt biến thái sao?

Rõ ràng là thích muốn chết, lại cứ đẩy người ta ra ngoài, nhất nhất muốn thử xem mình có bao nhiêu trọng lượng trong lòng y.

Lộc Nhất Bạch: “Cúp đây, tôi còn có việc.”

Hắn ngắt kết nối video call, nhanh chóng gọi đến một số khác, “Tra một người cho tôi…”

Sáng sớm hôm sau, Lộc Nhất Bạch vừa rời giường, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Hắn cảm thấy mình điên rồi, nhưng vẫn mặc áo ngủ chạy ra ngoài mở cửa.

Thích Ca cầm bữa sáng, đang đứng đối diện mặt tường sửa sang lại vẻ ngoài, thình lình nghe được tiếng mở cửa liền quay sang nhìn, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc há hốc mồm.

“Chào buổi sáng.” Thích Ca nhanh chóng nở nụ cười, không đợi Lộc Nhất Bạch mời đã tự đi vào.

Lộc Nhất Bạch lấy một đôi dép lê ra cho y, “Sao lại tới sớm vậy?”

“Muốn anh mở mắt ra là có thể lập tức thấy em, ngạc nhiên không?” Thích Ca không biết xấu hổ hỏi.

Lộc Nhất Bạch: “…”

Hắn dừng một chút, nói, “Biết đùa giỡn ông chủ sẽ có hậu quả gì không?”

Thích Ca thấy hắn không đuổi mình đi, trong lòng thầm nhủ cái đồ thùng rỗng kêu to, “Hiện tại không phải thời gian làm việc, anh không cần phải khoác cái mác ông chủ lên, anh mà mệt mỏi quá em sẽ đau lòng đó.”

Y nói xong thì trực tiếp đặt tay lên vai Lộc Nhất Bạch, “Có mệt lắm không? Em xoa xoa cho anh nhé?”

Mới ngủ dậy thì mệt chỗ nào được?

Lộc Nhất Bạch chụp tay y gạt ra, xoay người đi rửa mặt.

Thích Ca chủ động dọn bữa sáng ra bàn.

Nhưng kế tiếp y không có cơ hội trêu chọc người ta nữa. Lộc Nhất Bạch ăn bữa sáng cũng không được yên, điện thoại vang lên không dứt.

Thích Ca bỗng nhiên hiểu được tại sao rất nhiều thói quen của hắn lại thay đổi, hắn bây giờ bận rộn như vậy, nếu còn giữ thói ăn cơm không nói thì e là khỏi ăn luôn; mỗi ngày hắn phải phê duyệt nhiều văn kiện như vậy, nếu vẫn nắn nót từng chữ theo thể chữ lệ như lúc trước rảnh rỗi luyện chữ ở nhà, sợ là muốn cũng không có thời gian để ngủ, nên giờ hắn viết theo lối thảo… Lộc Nhất Bạch không nói sai, ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ là có vài biến hóa thật ra không đáng sợ như vậy.

Đến công ty rồi, Thích Ca cũng trở nên bận bịu.

Mấy ngày nay hai người đi Lận Xuyên công tác, rồi đi một chuyến tới trấn Tùng Hương, công việc đã tồn đọng rất nhiều.

Thích Ca thân là trợ lý đặc biệt, vốn đã chẳng phải vị trí nhàn hạ gì, huống chi bây giờ y còn muốn theo đuổi người ta, đương nhiên là càng hăng hái hơn, hận mình không có ba đầu sáu tay, một ngày có bốn mươi tám tiếng, sau đó tự mình xử lý hết tất cả sự vụ để Lộc Nhất Bạch khỏi phải vất vả như vậy nữa.

Tất nhiên điều này là không có khả năng, Lộc Nhất Bạch bận hơn nhiều so với Thích Ca, chẳng qua hắn cử trọng nhược khinh*, dù vội nhưng thoạt nhìn vẫn rất thong dong.

*cử trọng nhược khinh: làm việc nặng nhưng trông nhẹ nhàng, ý là đang khen.

Chuyện đầu tiên Lộc Nhất Bạch phải xử lý chính là sự kiện kia của Hàn Nhược.

Dưới sự phối hợp của công ty, cảnh sát đã điều tra rõ ràng, Nghiêm Lăng cấu kết với đối thủ cạnh tranh, Chu Tinh Bác cố ý tiết lộ cơ mật công ty, đều đã cấu thành tội phạm, căn bản không còn đường phản kháng.

Chuyện của bọn họ đã truyền khắp công ty, nên thật ra không ai có cảm giác gì, điều làm mọi người bất an là Lộc Nhất Bạch nương theo cơ hội này, bắt đầu tẩy sạch quan hệ nhân sự trong công ty.

Từ cao tầng đến trung tầng, công ty chi nhánh Vân Châu thay đổi gần một nửa số nhân viên quản lý, có kẻ bị sa thải có người được đề bạt lên.

Bộ phận thiết kế cùng bộ phận tiếp thị hiển nhiên là ngành trọng điểm, ngay cả chuyện nhỏ như quản lý phía dưới bắt nhân viên tăng ca để vuốt mông ngựa, đi gặp khách hàng vẫn phải về quẹt vân tay cũng biết rõ như lòng bàn tay mình.

Như vậy đương nhiên không tránh khỏi tạo thành khủng hoảng trong công ty.

Thích Ca phát hiện, không ít người có quan hệ tốt với y trước kia đã bắt đầu kéo dãn khoảng cách với y.

Y không thèm để ý, cũng chẳng có thời gian để ý.

Chuyện của Nghiêm Lăng rõ ràng có liên quan tới một vài người trong ban giám đốc công ty, nhưng Nghiêm Lăng chết cũng không chịu thừa nhận, một mình ôm lấy toàn bộ trách nhiệm, một mực nói đây chỉ là ân oán cá nhân.

“Bây giờ làm gì?” Sau bữa trưa, Thích Ca không vội vã rời đi, mà bất an đứng trước bàn làm việc của Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch vẫn bình tĩnh trước sau như một, “Cô ta không nói anh cũng biết là ai.”

“Nhưng mà cô ta không nói thì chúng ta sẽ không có chứng cứ.” Thích Ca đương nhiên cũng có thể đoán ra là ai.

“Không cần chứng cứ.” Lộc Nhất Bạch ký xong một văn bản, mới ngẩng đầu lên nhìn y một cái, mỉm cười, “Có chứng cứ, những kẻ đó cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Thích Ca sửng sốt trong chốc lát, bỗng hiểu được, “Anh đang cố ý dung túng bọn họ sao?”

Lộc Nhất Bạch lại cúi đầu, “Đối với loại người lòng dạ khó lường này, không thể thả lỏng, nhưng cũng không thể buộc chặt, như thế bọn họ mới có cơ hội tung ra con bài chưa lật, cuối cùng là một phát tất trúng.”

Thời điểm ở Lận Xuyên, Thích Ca thấy Lộc Nhất Bạch tuy chiếm thế thượng phong, nhưng lại là thắng hiểm, như chỉ cần đối phương lợi hại hơn một chút thôi là hắn sẽ không đỡ được, quả thật khiến y sợ chết khiếp thay hắn.

Hiện tại, xem ra trong lòng Lộc Nhất Bạch đều biết hết.

Nếu hắn bình tĩnh như thế, vậy… có lẽ có thể nói chuyện yêu đương nhỉ…?

Ý nghĩ vừa lóe lên, Thích Ca dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Lộc Nhất Bạch, “Sếp Lộc, anh lợi hại thật!”

Ngòi bút đang trượt nhanh như bay hơi khựng lại.

“Không cần phải nịnh nọt.” Lộc Nhất Bạch không thèm ngẩng đầu lên, “Thời gian nghỉ trưa, em cũng đi nghỉ đi.”

Thích Ca mười phần nhiệt tình, “Em không cần nghỉ.”

Lộc Nhất Bạch đùa giỡn nói, “Liều mạng thế cơ à? Anh không thêm tiền lương cho em đâu.”

“Không cần thêm tiền, làm việc cho anh không mệt xíu nào cả.” Thích Ca dừng một chút, bỗng dí sát tới mí mắt Lộc Nhất Bạch, “Nếu anh hôn em một chút, em có thể không ngủ hai mươi bốn tiếng cắm đầu vào làm việc cho anh.”

“Rẹtttt—” Văn bản trước mặt Lộc Nhất Bạch bị ngòi bút đâm thủng một lỗ.

Hết chương 26

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play