Chiều Chủ Nhật, như đã hẹn trước đó, Dư Trừ đến đón A Bạch đi khám.
Cánh cửa vừa mở ra, A Bạch đã meo meo chạy tới.
Dư Trừ bế nó lên, ngữ khí thân mật: "A Bạch, em có nhớ chị không?"
Giọng Trình Khuynh từ trong phòng khách truyền đến: "Vật nhỏ vô tâm vô phế đó mà nhớ tới ai."
A Bạch meo meo hai tiếng, trong thanh âm tựa hồ có chút bất mãn.
"Sao vậy, Bạch Bạch," Dư Trừ vuốt lông mèo, "Sao hôm nay em có vẻ tức giận thế? Được rồi được rồi, không có nha, A Bạch của chúng ta không phải là con mèo như vậy."
Thủ phạm khiến con mèo tức giận còn nói thêm: "Con mèo nhỏ mọn nhất thế giới".
"Ai nói? Chị đừng nói nhảm."
"Sự thật rành rành."
Trình Khuynh thay quần áo bước ra, cô mặc một chiếc váy không tay cạp cao màu xanh lam nhạt, tông màu dịu dàng tao nhã, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa thấp sau gáy, ôn nhu lại ngự khí.
Dư Trừ trêu chọc mèo con dừng lại một chút, nhịn không được nhìn thêm mấy lần, sau đó mới dời tầm mắt: "Hừ, A Bạch của chúng ta không thèm so đo với chị."
Trình Khuynh nhếch khóe môi: "Được rồi, đi thôi."
Cuối tuần, bệnh viện thú cưng có rất nhiều người, bọn họ phải xếp hàng chờ hai tiếng đồng hồ để khám toàn thân cho A Bạch, mãi đến 4 giờ chiều mới xong.
Kết quả kiểm tra rất tốt, A Bạch trông ốm yếu gầy gò nhưng khỏe mạnh và không có vấn đề gì.
Trên đường về, Trình Nhạc gọi: "Chị, chị Tiểu Dư, hai người cứ đi ăn đi. Cô giáo nói hôm nay phải học thêm đến 7 giờ."
Dư Trừ: "Không sao, bọn chị đợi em nhé?"
Trình Nhạc điên cuồng lắc đầu: "Không được không được, hai người đi ăn tối đi, đừng ăn quá muộn."
Cúp điện thoại xong, Dư Trừ cảm khái: "Nhạc Nhạc thật là chu đáo."
Trình Khuynh nhàn nhạt mỉm cười, không nói gì.
Dư Trừ chọn một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông rồi để Trình Khuynh gọi món.
A Bạch ở nhà ồn ào nhưng khi ra ngoài lại khá im lặng, ngoan ngoãn nằm trong túi, không hề làm ồn ào gì cả.
Dư Trừ không có cảm giác thèm ăn, ăn xong nửa bát cháo thuyền Đĩnh Tử và nửa phần lạp gạo đỏ thì đặt đũa xuống.
"Em ăn ít thế?"
"Trưa nay em ăn nhiều rồi, với em cũng không thấy đói."
Có lẽ là do di chứng bận rộn cách đây không lâu, gần đây khẩu vị của cô kém đi, chức năng tiêu hóa rất kém, vẫn chưa hồi phục.
Có điều cô không nói với Trình Khuynh, cô không quen nói với cô ấy, cũng không muốn nói ra.
https://www.youtube.com/watch?v=BjWB6BRR27E
Trên đường về, bầu trời tối hơn thường ngày, mây tụ phía xa, có lẽ đêm nay sẽ có mưa to.
Dư Trừ mua thức ăn mới và cát vệ sinh cho mèo trên mạng, sau đó chúng được chuyển đến tủ đựng đồ chuyển phát nhanh ở tầng dưới tiểu khu. Cô tranh thủ xuống lấy đồ trước khi mưa tới.
Khi giúp A Bạch dọn xong tổ ấm nhỏ thì trời cũng đã muộn.
A Bạch meo meo, dụi mạnh vào vòng tay cô.
Trình Khuynh đã vào thư phòng làm việc, Dư Trừ thì chơi đùa với mèo con, cảm thấy cảnh giới giữa mình và giáo sư Trình tham công tiếc việc cách nhau quá xa, dù gì cô cũng không thể tĩnh tâm giải quyết công việc ở mọi lúc mọi nơi được.
Hiếm khi được nhàn rỗi, Dư Trừ trêu chọc mèo con đến nỗi không muốn rời đi, dù sao Trình Khuynh cũng bận nên cô ngồi xuống ghế sofa, ôm A Bạch vào lòng vuốt ve, đeo tai nghe xem "Friends", chuẩn bị chờ mưa tạnh rồi rời đi.
Mới xem được nửa tập, Tần Phàm gọi video tới, Dư Trừ do dự chuyển sang trò chuyện thoại: "Tần tỷ, có gì không ạ?"
"Tiểu Trừ, em không tiện gọi video sao?"
"Vâng, có chuyện gì ạ?"
"Không có gì, chỉ là bản phác thảo đầu tiên của video quay hôm qua đã có rồi, hiệu ứng vẫn rất tốt dù chưa chỉnh sửa màu sắc. Bạn chị rất hài lòng nên muốn hỏi em có muốn quay một video khác không."
"Quay thêm một video nữa, vẫn ở quán cà phê mèo ngày hôm qua ạ?"
"Không, cậu ấy mở hai quán cà phê mèo, cái kia đang sửa sang. Khi nào em rảnh thì quay cũng được. Không vội."
"Được ạ," Dư Trừ đồng ý, "Cảm ơn Tần tỷ. Lần sau có cơ hội em sẽ mời chị bữa tối."
"Chậc, cái cô bé vô tâm này, lần nào cũng đòi mời chị rồi đến lúc đó lại nói không rảnh," Tần Phàm cười mắng, "Em toàn viết cho chị mấy tấm 'séc khống' thôi. Khi nào mới thực hiện vậy?"
Tần Phàm chỗ nào cũng tốt, nhưng nói chuyện cứ luôn quá thân mật, khiến Dư Trừ thấy không quen.
Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cười gượng: "Lần sau nhất định ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Dư Trừ tháo tai nghe ra, chuẩn bị thu dọn túi quay lại trường học.
Cửa thư phòng mở ra, Trình Khuynh đi ra: "Em gọi điện thoại lâu thế."
Dư Trừ: "Em làm phiền chị ạ?"
"Không," Trình Khuynh nhìn mây đen ngoài cửa sổ, "Trời tối rồi, sắp mưa to, đi đường không an toàn, tối nay em vẫn tính về sao?"
Vừa dứt lời, cơn mưa mùa hè liền trút xuống.
Cứ như thể muốn thay mặt chủ nhân mời cô ở lại.
Trình Khuynh nghiêng đầu, đôi mắt dưới tròng kính mỏng trầm tĩnh bình yên, lặng lẽ nhìn cô.
Dư Trừ bị cô nhìn đến mất tự nhiên, quay đầu lại: "Ồ... Mưa to quá, vậy mai em về ạ."
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Để tôi lấy bộ đồ ngủ lần trước cho em."
Dư Trừ dạ.
Cô nhìn chằm chằm vào cơn mưa lớn ngoài cửa sổ một lúc, tuần này... Hình như họ gặp nhau nhiều quá thì phải?
Họ thường gặp nhau một hoặc hai tuần một lần, nhưng số lần gặp trong tuần này dường như đã vượt quá số lần gặp trong tháng trước.
Ngoài cửa sổ đang nổi giông bão nhưng bên trong lại bình yên.
Trình Khuynh lấy bộ đồ ngủ ra nói: "Máy nước nóng trong nhà tắm phòng ngủ bị hỏng rồi, thợ bảo trì còn chưa tới sửa, tối nay em tắm trong nhà tắm phòng khách nhé."
Dư Trừ: "Được ạ, chị đi tắm trước đi."
Đến lúc Trình Khuynh đi tắm, Dư Trừ lại đeo tai nghe vào bắt đầu xem phim.
Cho đến khi Trình Khuynh ở trong phòng tắm gọi nàng mấy lần: "Dư Trừ? Dư Trừ?"
"Có chuyện gì ạ?"
"Tôi quên lấy khăn tắm."
Dư Trừ đáp lại, đi vào phòng ngủ, mở tủ ra, lục lọi một lúc mới nhìn thấy chiếc khăn tắm.
Cô đẩy hé cửa phòng tắm ra, nhét chiếc khăn tắm qua khe hở: "Đây ạ."
"Tay tôi dính bọt rồi, em mang vào giúp đi."
Cô mang nó vào sao?
Dư Trừ mím môi, khó xử đứng ở cửa.
"Sao thế," Trình Khuynh thấp giọng hỏi: "Em không dám vào à?"
Dư Trừ bị lời nói của cô ấy khiêu khích.
Có gì mà không dám chứ, ít nhất cô sẽ không như ai kia, uống quá nhiều rồi làm liều!
Như đã quyết tâm, cô dùng hết sức đẩy cửa ra, không để ý dưới chân mình, cô trượt chân ngã một cái.
Sương mù ướt át phả vào mặt cô, nhưng may thay, một đôi tay thon dài trắng nõn đã hiện ra từ làn sương mù ôm lấy cô.
Trình Khuynh nhẹ nhàng ôm lấy cô, thân thể trắng nõn yêu kiều trần trụi, chỉ có sương mù là thứ che phủ duy nhất.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, rơi xuống đỉnh đầu Dư Trừ, ướt đẫm toàn thân cô, trên lông mi cô có hai giọt, khẽ run rẩy, lặng lẽ rơi xuống.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn những giọt nước rơi xuống từ lông mi của cô.