Thứ Hai, thứ Ba học thêm hai ngày là tới ngày nghỉ lễ 1/5.

Dư Trừ không có ý định ra ngoài chơi mà dành toàn bộ thời gian để điều chỉnh mô hình thi đấu.

"Tiểu Trừ, cậu có muốn ra ngoài ăn không?"

"Tớ không."

Dư Trừ vẫn không ngẩng đầu lên, cô đang tập trung vào những chỗ mà Trình Khuynh đã nói trước đó.

Nếu đã bị phê bình thì cô càng phải chứng minh cho cô ấy thấy.

An Khả nghiêng đầu nhìn cô: “Có phải lại vì cô Trình của cậu không?”

“Không phải cô Trình của tớ, đừng nói bậy.” Dư Trừ thậm chí còn không ngẩng đầu, nhưng lại không quên phản bác.

An Khả tặc lưỡi hai lần: “Lúc không vui thì muốn gặp người ta, đi ăn cơm với em gái người ta, làm bánh sinh nhật cho người ta, thấy người ta phải ăn sinh nhật một mình thì buồn bã xót xa… Cậu chưa từng nghe nói, đau lòng vì một người chính là khởi đầu của tình yêu sao."

Dư Trừ dừng bút một chút: "Gì cơ... Tớ chưa từng nghe, thậm chí tớ còn không biết yêu là gì."

“Yêu chính là khi cậu nhìn chằm chằm vào chị ấy, tim cậu sẽ đập nhanh hơn, có không?”

"…Tim đập nhanh?"

"Ừ, yêu chính là, muốn ôm chị ấy muốn hôn chị ấy. Cậu có cái nào không?"

Dư Trừ mơ hồ nói không có.

Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ, lần đó trả lời câu hỏi của An Khả, cô đã rất khẳng định nói không thích.

Phải chăng cô đã vô tình tự lừa dối bản thân?

Khi An Khả hỏi lại, Dư Trừ mượn cớ công việc, đeo tai nghe vào.

*

Các thành viên trong nhóm hẹn nhau đến thăm trại trẻ mồ côi một lần nữa, vào đêm cuối của kỳ nghỉ sẽ báo cáo.

Dư Trừ lại mua kẹo sữa muối, sau khi xuống xe, trước tiên cô tìm đứa trẻ đánh nhau lần trước: “Tiểu Hòa, lại đây ăn kẹo này.”

Kẹo chưa bao giờ kém hấp dẫn đối với con nít, Tiểu Hòa cảnh giác nhìn cô nhưng không nhịn được mà bước tới.

Dư Trừ bóc vỏ kẹo đưa cho cô bé: “Em ăn đi.”

Tiểu Hòa quay lưng lại, ăn hết chiếc kẹo giống như lần trước, như sợ có người đến giật lấy của mình.

Dư Trừ nhìn cô bé, khóe môi hơi nhếch lên: “Ăn xong vẫn còn nhiều lắm.”

Tiểu Hòa phớt lờ cô, bước sang một bên, ngồi xổm dưới đất nghịch đá.

Lớp trưởng Giang Thác đi tới, đứng sang một bên nhìn đứa trẻ, đột nhiên nói: "Tôi nghe hiệu trưởng nói Tiểu Hòa đã được nhận nuôi ba lần, lần nào cũng được đưa về."

"Hả? Tại sao?"

"Gia đình đầu tiên... người đàn ông đó không phải người, có chút sở thích ấu d@m. Lần thứ hai là vì trong nhà có một bé trai, lần thứ ba là chính cô bé yêu cầu quay lại."

Dư Trừ nghe xong cảm thấy rất buồn, im lặng suốt một thời gian.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng hoàn thành công việc còn báo cáo lại cho cô Trình."

"Ừ... Được."

Sau ba ngày bận rộn trong kỳ nghỉ, cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành.

Hai ngày trước, Trình Nhạc hỏi Dư Trừ có muốn cùng nhau đi trượt băng không, nhưng cô không có thời gian, cũng không thể gặp Trình Khuynh.

Hôm đó cô đến muộn hơn một chút, Trình Khuynh và một giảng viên hướng dẫn khác, cô Tống, đều đã đến, đang thấp giọng thảo luận gì đó.

Dư Trừ đến muộn, cúi đầu chào hai cô, đang định tìm một chỗ ngồi xuống.

Còn lại hai vị trí, một ở bên phải Trình Khuynh, một ở bên trái cô Tống.

Dư Trừ còn đang do dự không biết nên ngồi chỗ nào thì Trình Khuynh đã đưa tay kéo chiếc ghế bên phải cho cô.

Dưới cái nhìn cảm thông của lớp trưởng, Dư Trừ ngồi xuống.

——Cô ấy ngồi gần như vậy, đến khi được nhận xét cô sẽ phải chồm về phía trước.

Dư Trừ có hơi lo lắng.

Những gì Trình Khuynh đang xem chính xác là những gì cô đã làm, những bản vẽ cô đã vẽ.

Từ góc nhìn của cô, người phụ nữ có mái tóc đen và làn da trắng như tuyết, cặp kính gọng mỏng với tròng kính rất mỏng, cằm hơi hếch, chiếc cổ thon dài, trông cô ấy giống như một con công trắng cô đơn xa cách, khí chất trong sáng thuần khiết.

Thời gian chờ đợi hai cô xem qua kế hoạch không lâu nhưng lại rất khó khăn.

Thỉnh thoảng Trình Khuynh sẽ hơi cau đôi mày thanh tú, thỉnh thoảng lại đẩy kính lên.

Hoặc có khi cô Tống sẽ bàn bạc vấn đề gì đó với cô ấy.

Mấy bạn học khác đều lộ vẻ lo lắng, dù sao lần trước Trình Khuynh đã chỉnh đốn họ rất nhiều, nếu lần này lại bị phê bình...

Dư Trừ là người căng thẳng nhất, vô cùng lo lắng.

Trong nhiều ngày qua, lời Trình Khuynh dạy vẫn luôn vang lên bên tai... Tiếp thêm sức mạnh lặng thầm cho cô trong nhiều đêm mất ngủ.

Giờ phút này thậm chí cô còn hoảng sợ.

Hơn nữa, Trình Khuynh ở quá gần cô, chóp mũi cô tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cô ấy, mái tóc dài của cô ấy xõa xuống, khi cô ấy quay đi tóc lại phất lên đùi Dư Trừ. Cô cũng không để ý, cũng không biết tóc đã quấn quanh đầu ngón tay tự khi nào.

Đến khi cô phát hiện muốn lấy tay ra thì đã muộn.

Tóc của Trình Khuynh đã vướng vào tay cô, không gỡ ra được.

Trình Khuynh đã lật đến trang cuối cùng.

Dư Trừ lo lắng, như làm chuyện gì trái lương tâm khẽ gỡ sợi tóc của cô ấy ra, nhưng vừa di chuyển, cô lại cảm thấy như bị kéo lại một chút - Trình Khuynh nhìn về phía cô.

Dư Trừ mím môi không dám lên tiếng.

Trình Khuynh hơi cụp mi xuống, trong mắt lộ ra vẻ bất lực hơn là trách móc.

Đôi môi Dư Trừ mấp máy, càng không dám phát ra âm thanh.

Cho đến khi cô cảm thấy tóc cô ấy nhẹ nhàng tuột khỏi đầu ngón tay, có người nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, như muốn nói với cô đừng nghịch nữa.

Dư Trừ lập tức cúi đầu, hai giây ngắn ngủi đó gần như quên cả thở.

Cô lại lén nhìn Trình Khuynh, trước khi cô ấy nhìn lại cô đã kịp nhìn đi chỗ khác.

Trình Khuynh đang cùng cô Tống thảo luận lần cuối trước khi đánh giá, vẻ mặt vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc, không thể nhận ra hành động vừa rồi là do chính cô ấy làm.

Chỉ có cảm giác nơi đầu ngón tay là còn sót lại, đó là cảm giác ngứa nhẹ sau khi sợi tóc lướt qua và một chút hơi ấm sót lại.

Trình Khuynh đọc xong tài liệu cũng không bình luận gì, cô Tống nhận xét ôn hòa hơn, khéo léo hỏi một số vấn đề.

Nói chung, về cơ bản là hài lòng, chỉ cần thực hiện một số sửa đổi nhỏ.

Sau khi thảo luận, hai giảng viên ra ngoài trước, các thành viên trong nhóm ở lại tiếp tục thảo luận.

Cô Tống cười nói: “Sao vừa rồi em không nói gì?”

Trình Khuynh lắc đầu: “Em sợ em nói quá nặng.”

Cô Tống buồn cười: “Em cũng biết em nói chuyện quá gay gắt sao?”

Trình Khuynh bất đắc dĩ: "Không. Có lẽ là, em chỉ sợ em ấy... Các em ấy trở về sẽ khóc nhè."

Cô Tống: “Đúng đó, mấy đứa nhỏ ngày nay đều có lòng tự trọng rất cao. Đôi khi chị cũng thấy khó xử, dù muốn phê bình cũng không dám nặng lời.”

Trình Khuynh quay người nhìn cô gái búi tóc qua cửa kính, ánh mắt dịu dàng bình tĩnh: “Hy vọng các em ấy sẽ ổn, cũng hy vọng các em ấy sẽ không buồn. Đại khái chính là như vậy.”

Cô Tống bật cười: "Gì vậy? Thật không ngờ những lời này có thể thốt ra từ miệng em."

Trình Khuynh cười: “Em cũng không ngờ.”

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ cần nhìn ai đó như thế này cũng khiến trái tim cô trở nên yếu mềm đến lạ.

°° vote đi bé °°

Sợi tóc vô tình vướng thôi mà Trình đại giáo thụ tưởng Dư Tiểu Bạch nhà chị ta nhắc khéo: "Không được mắng em đâu đấy."

Thế là nín thinh liềng 😌😌😌.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play