*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: iwky + Sâu Sugar

Đêm khuya tĩnh lặng.

Trình Khuynh làm xong việc, cầm laptop từ thư phòng trở về phòng ngủ.

Cô thường trả lời email vào đêm khuya, ngồi ở đầu giường trả lời xong email và theo thói quen lại xem nhật ký công việc thêm nửa giờ.

Khi vào trạng thái làm việc, cô thường không chú ý đến mọi thứ xung quanh vì quá tập trung, nhưng tối nay có chút khác biệt.

Cô không quên trong phòng mình còn có một người khác - cô đã sống một mình lâu năm, rất nhạy cảm với tiếng thở không phải của mình.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tóc cọ vào ga trải giường, có lẽ là vì Dư Trừ không ngủ, hơi trở mình, động tĩnh rất nhỏ nhưng Trình Khuynh vẫn nghe được.

Nửa giờ trước điện thoại khẩn cấp vang lên, Trình Khuynh chưa kịp nói chuyện, Dư Trừ đã lùi lại, kêu cô nghe điện thoại.

—— Cô ấy luôn chú ý kiềm chế cảm xúc của mình, lễ phép mà có chừng mực, nhưng cô ấy lại quá có chừng mực.

Cô ấy đã nói thế, Trình Khuynh cũng không nói gì nữa, nghe điện thoại xong liền đứng dậy đi vào thư phòng tiếp tục công việc còn dang dở.

Trở lại suy nghĩ của mình, Trình Khuynh đặt máy tính xuống.

Hơi thở bên cạnh dần dần trở nên bình tĩnh hơn, Trình Khuynh nghiêng người, lặng lẽ nhìn Dư Trừ.

Cô gái dưới ánh đèn đang ngủ say, gương mặt trắng nõn và nụ cười dịu dàng đọng trên khóe môi.

Cảnh tượng này khiến Trình Khuynh nhớ tới bộ phim có tên《 Bạch Hà mộng thuyền 》, từ này dùng để miêu tả một người đang ngủ ngon lành và không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, đó là từ thích hợp nhất vào lúc này.

Ánh mắt Trình Khuynh nấn ná thêm một lúc nữa, cô cúi người nhìn cô ấy.

Khuôn mặt ngủ dưới ánh đèn rất nhu hòa.

Dư Trừ là một cô gái có tâm tính đơn giản với đôi mắt đen trong sáng thuần khiết khiến người ta khó mà ghét được.

Hơn nữa cô ấy có tính tình tốt, thích cười, có chừng mực, ngoại trừ đôi lúc thích giấu giếm chuyện gì đó quá nhiều trong lòng thì tính cách của cô ấy hầu như không có gì khiến người khác chán ghét.

Trình Khuynh đặt tay Dư Trừ vào lại trong chăn, kéo lại chăn cho cô ấy.

Người bên cạnh dường như theo bản năng mà tiến lại gần, hai ba giây sau, Dư Trừ mở mắt ra, rõ ràng vẫn còn mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, như thể vừa tỉnh dậy giữa chừng: "Cô Trình, em có làm phiền chị không ạ?"

Làm cô ấy gác lại công việc, để cô ấy phải tới đón cô vào đêm mưa, khiến cô ấy phải trả lời cuộc gọi công việc vào đêm khuya.

Trình Khuynh lắc đầu: "Không. Nếu có phiền toái, tôi sẽ nói thẳng."

Dư Trừ dùng sức chớp mắt, chống lại cơn buồn ngủ, giọng nói trở nên mơ hồ: “Thật ạ?”

Trình Khuynh: "Được rồi, đừng nghĩ nữa. Ngủ đi."

Dư Trừ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng lại quá mệt.

Cô đưa tay lên xoa mặt, cố gắng đánh thức bản thân bằng động tác này.

Cô liếc nhìn Trình Khuynh rồi lại thu hồi ánh mắt, lặp lại điều này nhiều lần cho đến khi bị Trình Khuynh phát hiện.

“Em cứ nhìn tôi làm gì?”

“…Dạ, không có gì.”

Trong giọng Dư Trừ không có chút tự tin nào, cô dùng sức xoa xoa mặt: "Không có việc gì. Chỉ là..."

Trình Khuynh nhìn cô, thấy cô muốn nhìn mình nhưng lại không dám, dần dần hiểu ra: “Hôn chúc ngủ ngon phải không? Được rồi.”

Dư Trừ sửng sốt, tròn mắt: "Cái, cái gì ạ?"

Một cái bóng cúi xuống, dừng ở trên trán cô, xúc cảm nhẹ nhàng mềm mại.

Cô nghe thấy Trình Khuynh nói: “Ngủ sớm đi.”

Dư Trừ nhanh chóng xoay người, quay mặt vào tường.

Thôi xong... Bây giờ cô có vẻ đỡ buồn ngủ hơn rồi.

Dư Trừ nhịn không được giơ tay lên, chạm vào chỗ môi cô ấy hôn vào, sau đó lập tức thu lại.

Đầu óc vốn đã choáng váng lại phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề, vừa rồi thật sự là nụ hôn chúc ngủ ngon sao?

Cho đến khi cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cô không thể cưỡng lại được rồi chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng hôm sau, Dư Trừ bị đánh thức bởi tiếng gọi của Trình Khuynh.

"Dư Trừ?"

Dư Trừ nỗ lực mở mắt ra, cố gắng chống lại cảm giác mệt mỏi không thể giải thích được, nhưng vẫn không quên mỉm cười chào hỏi: “Cô Trình, chào buổi sáng.”

Một bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên trán cô, nhẹ nhàng chạm vào: “Em sốt rồi.”

Dư Trừ nói rất chậm, giọng khàn khàn: "Vâng... Không sao ạ. Một lát nữa sẽ ổn thôi."

Mấy ngày nay cô vẫn luôn cảm thấy buồn ngủ, có thể là do chuyển mùa thời tiết thay đổi quá lớn, lại ở bờ biển trúng gió, khả năng miễn dịch của cơ thể cô vốn đã không tốt, bị cảm lạnh cũng không hề lạ.

Nhưng bị sốt không dễ chịu chút nào, cô cứ cảm thấy đầu óc mình như đang bị thiêu cháy.

Nhưng cô vẫn nhớ đây là nhà của Trình Khuynh, cố gắng ngồi dậy: “Lát nữa em sẽ về ký túc xá…”

Trình Khuynh đè cô lại: “Ở lại đây, đừng lộn xộn.”

Cô ấy mang một chiếc khăn ướt tiến vào, nhẹ nhàng vắt ra, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng những nếp nhăn của chiếc khăn rồi đắp lên trán Dư Trừ.

Mí mắt nhất thời nặng trĩu, Dư Trừ không khống chế được mà nhắm mắt lại.

Cô ngủ rồi.

Lúc tỉnh lại đã là 4 giờ.

Dư Trừ đột nhiên bị cơn đói đánh thức, khi tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thơm của cơm trắng, khiến cô càng đói hơn.

Vừa lúc Trình Khuynh mở cửa đi vào, đứng ở cửa nhìn cô: "Em tỉnh rồi à? Có đói bụng không?"

"Vâng, em tỉnh vì đói ạ..."

Dư Trừ ngồi trên giường, vẫn còn ngơ ngác, hai giây sau, cô che mặt lại nói: “Chị đừng nhìn em.”

Ngủ cả ngày, tóc tai rối bù, còn chưa kịp chải chuốt, khó coi chết đi được.

Khóe môi Trình Khuynh hơi cong: “Tôi không chỉ nhìn mà còn chụp ảnh.”

"Gì cơ?"

Dư Trừ buông tay ra, đôi mắt đen nhánh tràn đầy khiếp sợ, đôi môi mấp máy.

A a a sao cô Trình lại làm như vậy?!

Trình Khuynh thấy tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều nên xoay người bước ra ngoài: “Mau dậy ra ngoài ăn cơm nào.”

Dư Trừ lập tức quên mất chuyện khác, mang dép lê đuổi theo ra ngoài: “Cô Trình, Cô Trình, cho em xem ảnh chụp được không?”

Trình Khuynh không đáp ứng: “Em rửa mặt trước đi, bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều mới cả.”

Lần này đến đây quá đột ngột nên Dư Trừ quên mang theo đồ vệ sinh cá nhân, Trình Khuynh đã đưa đồ vệ sinh cá nhân hoàn toàn mới cho cô.

Dư Trừ đang bóp kem đánh răng, nghĩ đến nữ sinh kia sống ở nhà Trình Khuynh, bỗng nhiên bắt đầu ngẩn ra.

Không được... Đừng nghĩ tới nữa, chuyện này không liên quan tới cô, cô không nên hỏi.

Trình Khuynh đang sửa hoa lá trong phòng khách, đưa cho cô một cái dây cột tóc.

Dư Trừ nhìn dây cột tóc màu xanh hồng, hạ giọng: “Cái này là của chị ạ?”

Hay là... Của nữ sinh lúc trước?

"Trình Nhạc mua."

“Mua cho chị?”

Trình Khuynh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nó cứ hay mua vậy đó.”

Ngày đó Trình Nhạc dùng dây cột tóc hình con thỏ màu hồng, sau đó lại mua một cái mới màu hồng xanh, cô bé cứ liên tục nói rằng cô không đủ chu đáo, không chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho chị dâu.

Chị dâu gì chứ... Linh ta linh tinh.

Dư Trừ dùng dây buộc tóc lại, tạm thời gạt bỏ tâm tư nho nhỏ của mình, nhớ tới một chuyện lớn hơn: “Ăn xong chị phải cho em xem ảnh chụp trong điện thoại đấy!”

Trình Khuynh không đáp lại, trực tiếp bưng cho cô một bát cháo.

Ăn kèm với rau trộn mộc nhĩ và canh cải thảo, đơn giản thanh đạm nhưng rất ngon miệng.

Dù chỉ là món ăn kèm tự nấu tại nhà nhưng Trình Khuynh nấu rất ngon. Dư Trừ vốn đã đói bây giờ lại càng đói hơn, ăn xong rất nhanh, no bụng ợ lên một cái.

Cô lập tức che mặt lại.

Việc mất mặt này một lần là đủ rồi.

Trình Khuynh đang rửa bát, có lẽ đã nghe thấy, nhưng cô ấy không quay đầu lại cũng không nói gì.

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa.

Có sấm sét, bầu trời tối sầm và gió ngày càng lớn.

Dư Trừ mở điện thoại xem dự báo thời tiết: “Hình như sẽ có mưa lớn.”

“Bão tới rồi.” Trình Khuynh quay đầu nhìn cô một cái rồi lại quay đi, “Ngày mai cuối tuần có lớp không?”

"Dạ? Không có."

"Vậy sáng mai hãy về, bây giờ trên đường không an toàn."

Dư Trừ sửng sốt hai giây, không biết nên đồng ý hay không.

Bị gián đoạn như vậy, cô tạm thời quên mất chuyện vừa xảy ra, hồi lâu sau cô mới nhớ ra bức ảnh.

Lúc đầu chân tay còn bủn rủn giờ đã lấy lại được sức lực, Dư Trừ vào phòng bếp: “Điện thoại đâu ạ, cho em xem với.”

Trình Khuynh đang bận rộn trong bếp: “Xem điện thoại làm gì. Đừng nghịch.”

Ăn xong cháo, trong người rất ấm áp dễ chịu, hơn nữa sau khi ngủ gần một ngày, Dư Trừ đã có sức lực, tràn đầy năng lượng nói: “Chị đã hứa rồi mà, sao không chịu giữ lời gì hết?”

“Hứa gì cơ?” Trình Khuynh đột nhiên quay người lại, đến rất gần cô, dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Tôi có hứa sao?”

Dư Trừ ngẩn người, phải mất hai giây mới phản ứng được, vừa rồi Trình Khuynh chỉ bảo cô ra ăn cơm, không hề hứa hẹn.

Thật quá đáng!

Trình Khuynh nén cười, lại thong thả ung dung nói một câu: “Nói chứ tôi cũng tính cho em xem, ảnh vẫn ở trong điện thoại của tôi, nếu tôi không muốn xóa thì tôi sẽ không xóa đâu.”

Vừa nói cô vừa cầm điện thoại lên bắt đầu lướt.

——Thật ra không có tấm ảnh đáng xấu hổ nào cả, chỉ có một tấm chụp tối qua, chụp cô ngủ dưới đèn bàn, gò má trắng trẻo, hơi thở đều đặn, ngủ ngọt ngào say sưa.

Dư Trừ thấy cô xem ảnh liền luống cuống, càng sợ cô tùy hứng gửi cho nhóm nào đó, thậm chí đăng lên Moments: “Không phải là chị muốn chia sẻ cho ai đó chứ? "

Trình Khuynh cũng nói: "Sao? Đăng lên Moments hả?"

"Không được!"

Dư Trừ thực sự lo lắng, muốn đoạt điện thoại của cô ấy nhưng không thể, một tay nắm vai áo cô ấy, tay kia kéo cổ tay cô ấy, thậm chí còn không nhận ra rằng cô gần như đang đu lên người Trình Khuynh.

Trình Khuynh vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi thẳng tắp, chỉ có đôi mắt lặng yên lộ ra ý cười ấm áp.

Dư Trừ chỉ lo lấy điện thoại, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt cô ấy, cũng không để ý bên dưới nên dẫm trượt chân.

"Cẩn thận!"

Trình Khuynh ôm lấy eo cô, kéo cô lên để giúp cô đứng vững, bởi vì động tác dùng sức, hai người vô thức đã gần sát nhau.

Khi Dư Trừ đứng vững, cô mới phát hiện có hơi xấu hổ... Cơ thể của họ gần nhau như vậy, có thể cảm nhận được những đường cong duyên dáng nữ tính, cũng như cảm nhận được xúc cảm mềm mại kỳ lạ trên ngực cô.

Dư Trừ đỏ mặt, cúi đầu, bất mãn lẩm bẩm: “Chị còn không cho em xem ảnh.”

“Không cho em xem đấy,” Trình Khuynh dừng lại, cúi đầu hỏi cô: “Em có giận không?”

Dư Trừ cảm nhận được hơi thở và hơi ấm của cô ấy, nghiêng đầu: “Em lo đến toát mồ hôi đây này!”

“Toát mồ hôi?” Trình Khuynh buông tay ra, bình tĩnh nói: “Xem ra bệnh đã khỏi rồi, vẫn còn sức mà cãi nhau với tôi lâu như vậy.”

Dư Trừ không biết mình bất mãn hay xấu hổ, mím môi: “Chị coi chừng em…”

Thật là, làm gì có ai dùng cách này xác định bệnh đã khỏi hay chưa chứ.

Trình Khuynh ừm một tiếng, chậm rãi cúi đầu, đôi mắt màu trà nhạt nhìn cô chằm chằm, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, giọng nói lọt vào tai cô đầy mê hoặc: "Ừ. Em định làm gì tôi?"

°° vote đi nè °°

Mở combat 800 hiệp trên giường đi ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play