(Một ngày hai chương, gửi cả nhà chút kinh hỉ 💕)
Gió đêm thổi nhẹ, cuốn theo từng giọt mưa phùn rơi xuống.
Dư Trừ đứng bên đường không mang ô, vẫy tay chào tạm biệt Đồng Gia.
Khi chiếc xe biến mất ở ngã tư, cô ngẩng đầu lên, vươn tay hứng lấy hai giọt mưa.
Quay người lại, cô lao vào một vòng tay mềm mại.
"Dư Tiểu La..." Giọng Trình Khuynh có chút ý cười, "Em uống bia à?"
Là chị ấy...
Trình Khuynh vừa tới, cô đột nhiên thả lỏng người, thanh âm cũng mềm ấm: "Sao giờ này chị mới tới?"
Dư Trừ ghé vào trên vai cô ấy không nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với Trình Khuynh bằng giọng điệu này.
Từ trước đến nay cô luôn lý trí, kiềm chế và cẩn thận.
Nhưng bây giờ cô nghĩ, có lẽ cô có thể bớt kiềm chế lòng mình hơn.
Trình Khuynh sờ sờ tóc cô: "Ừ, là chị đến trễ."
Dư Trừ đan hai tay lại, vòng qua cổ Trình Khuynh: "Chị..."
Trình Khuynh nhếch khóe môi: "Chị làm sao?"
Dư Trừ mỉm cười: "Chị thật tốt."
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Em biết muộn quá đấy."
"Thật là không hề khiêm tốn chút nào..." Dư Trừ lùi lại một bước, "Có phải chị nghĩ là em say rồi không?"
Trình Khuynh: "Mấy con ma men đều không nhận mình say."
Dư Trừ: "Em chỉ uống ba phần tư của nửa lon bia thôi. Một lon 200ml, vậy là chỉ có 75ml, ít lắm luôn."
Trình Khuynh cười nói: "Được rồi, em không say."
"Đừng cử động..." Trình Khuynh cúi xuống nhìn đầu gối cô, "Bác sĩ nói thế nào?"
"Chỉ bầm tím một chút thôi..." Dư Trừ nói không sao, "Trở về bôi thuốc là được."
"Trời đang mưa, ký túc xá cũng đóng cửa rồi..." Trình Khuynh nhìn đồng hồ, hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Câu trả lời diễn ra sinh động trong đầu cô.
Dư Trừ vốn định nói đi khách sạn thuê phòng, nhưng lưỡi nghẹn lại: "Thì, thì..."
Trình Khuynh mỉm cười: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Dư Trừ bị nụ cười của cô ấy làm cho đỏ mặt: "Em không nghĩ gì cả."
"Về nhà chị đi..." Trình Khuynh nói với giọng điệu tự nhiên, "Để chị bôi thuốc đầu gối cho em."
Lý do rất đứng đắn, hơn nữa đã qua thời gian đóng cổng từ lâu. Không còn nơi nào để đi.
Chờ ở ngoài nhà Trình Khuynh, Dư Trừ có chút đờ đẫn suy nghĩ... Sao mình lại đến nhà chị ấy muộn thế này nhỉ?
"Em thay dép trước đi..." Trình Khuynh đưa cho cô một đôi dép mới.
"Dép mới ạ?"
"Chưa ai từng mang."
Dư Trừ dạ, mang dép vào. Con mèo trắng nhào tới cắn vào ống quần cô.
Cô cúi xuống bế A Bạch lên, trông nó như một quả bóng mềm mại ấm áp: "Chị ấy có ngược đãi em không bé?"
"Chị ngược đãi ai cơ..." Trình Khuynh rửa tay rồi ngồi lên ghế sô pha, "Lại đây chị xem đầu gối của em nào."
"Em đã bảo là không sao mà..." Dư Trừ đành phải đặt A Bạch xuống rồi xắn quần lên.
Cô vội vã rời bệnh viện nên bác sĩ chỉ kịp vệ sinh sát trùng đơn giản cho cô rồi yêu cầu cô về bôi thuốc.
"Đưa chân lên."
"Dạ?"
Trình Khuynh không nói gì, cô ấy cúi người kéo cổ chân cô, đặt hai chân cô lên đùi mình: "Đừng cử động."
Dư Trừ không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, gật đầu: "Vâng."
Trình Khuynh cầm tăm bông nhúng vào chút thuốc rồi nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên đầu gối cô.
Dư Trừ hít hà một hơi: "Ui..."
"Còn nói không đau?"
"Không phải rất đau sao?"
Dư Trừ cười với cô ấy: "Thật sự không sao mà."
Trong nụ cười của cô không có chút ủy khuất nào, đôi mắt sáng trong.
Mềm mại nhưng lại cứng cỏi.
Trình Khuynh đặt tăm bông xuống, từ từ kéo phần cuộn quần của cô xuống, đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của cô ấy trượt xuống dừng lại trên mắt cá chân trắng nõn thon thả của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa hai lần.
Dư Trừ vốn quay đầu định nói chuyện với A Bạch, nhưng lại bị cảm giác ngứa ngáy ở mắt cá chân làm cho giật mình, quay đầu lại: "Dạ?"
Trình Khuynh không có động tĩnh gì, dùng giọng điệu rất bình đạm nói: "Sao hôm nay lại ra ban công?"
Dư Trừ nghe cô ấy lại hỏi đến chuyện ban ngày, liền tránh tay cô ấy ra, ngồi thẳng dậy: "Trước đó em đã nói với đội xây dựng là chỗ đó làm không được tốt, rồi em cãi nhau với bọn họ nên mới lên đó."
Trình Khuynh: "Trong lúc tranh chấp, có ai đẩy em không?"
"Không ạ..." Dư Trừ lắc đầu nhích về phía cô ấy, "Thực sự không có. Xin lỗi, hôm nay em đã khiến mọi người lo lắng rồi. Chị vẫn còn giận ạ?"
Trình Khuynh: "Giận."
"Vậy chị muốn thế nào mới chịu nguôi giận?" Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt cong cong nhìn cô ấy.
Trình Khuynh không nói gì, ánh mắt sâu thẳm.
Dư Trừ cho rằng cô ấy định nói gì đó nên vô thức nhích tới gần, vừa ngẩng đầu lên, đã bị Trình Khuynh nắm lấy cằm.
Một nụ hôn nồng cháy rơi thẳng xuống.
Trình Khuynh ngậm lấy môi cô, mút nhẹ vài cái rồi buông ra.
Đầu lưỡi ấm áp của cô ấy cẩn thận lần theo môi cô, trước khi cô kịp phản ứng, nó đã chen vào giữa hai hàm răng cô.
"Ưm ưm..."
Dư Trừ hai tay nắm chặt quần áo, gần như theo bản năng, ngẩng đầu lên uyển chuyển phối hợp.
Suy nghĩ của cô có chút trì trệ, lời muốn hỏi cũng đã quên hỏi.
Sao lần này cũng chưa hỏi... Mà đã hôn cô.
Cô biết Trình Khuynh đang tức giận, nhưng cô không ngờ rằng cách chị ấy tức giận lại là hôn cô mãnh liệt như vậy.
Trình Khuynh ôm mặt cô, đầu lưỡi móc vào đầu lưỡi cô.
Mút hôn thật sâu trước khi buông ra, nhẹ nhàng liếm láp mọi ngóc ngách trong miệng cô rồi mới nhẹ nhàng cắn môi cô.
Dư Trừ được bao quanh bởi hương thơm thanh nhã của cô ấy, nhanh chóng bị nụ hôn của cô ấy làm cho ngất ngây.
Cô muốn nhắm mắt nhưng lại kìm lại. Thứ cô nhìn thấy là chiếc mũi thon cao của Trình Khuynh, cùng vẻ kích động trong đôi mắt nâu nhạt dưới hàng mi đen dài.
Trình Khuynh một tay ôm lấy tấm lưng gầy của Dư Trừ, tay còn lại đặt lên vai cô, đầu ngón tay lướt dọc theo một bên cổ cô.