Edit: iwky + sâu sugar
Chờ thảo luận xong, các cô lại lỡ chuyến xe buýt về vào buổi tối nên quyết định ở lại đây qua đêm, đến khi trời tối mới ăn cơm chiều.
Buổi chiều trời nóng quá, Dư Trừ ăn không ngon miệng, đồ ăn quá nhiều dầu và nước nên cô nếm thử hai lần rồi không nhấc đũa nữa.
Viện trưởng sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở các phòng khác nhau.
Dư Trừ được phân vào một căn phòng trên tầng hai, ở cùng cô là đứa trẻ mười mấy tuổi. Cô tắm rửa đơn giản rồi nằm lên chiếc giường trải chiếu.
Trong phòng không có điều hòa, cửa sổ mở toang, còn có thể nghe thấy tiếng ve sầu kêu râm ran.
Cô nghe thấy hai cô bé nói chuyện ở phòng bên cạnh, nghe thấy vợ chồng viện trưởng đang quét rác và nghe thấy tiếng ô tô khởi động rồi rời đi - không biết là xe của ai. Trình Khuynh ăn tối xong đã rời đi, có vẻ buổi tối có tiết dạy học.
Rất nhanh, mọi tiếng động ồn ào đều trở về tĩnh lặng.
Trong phòng chỉ còn có tiếng thở đều đều.
Buổi tối ăn quá ít, Dư Trừ có hơi đói bụng.
Cô trở mình áp má lên tấm chiếu cứng, rất nhanh đã bị cấn hai ba lằn.
Đứa trẻ ở giường bên cạnh trong lúc ngủ phát ra một trận nói mớ, Dư Trừ vô thức quay đầu lại nghe nhưng không hiểu chữ nào, đành ngồi dậy rót một cốc nước.
Lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ.
Có người đang gọi tên cô: "Dư Trừ?"
Dư Trừ nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng vẫn mang dép lê đi đến cửa, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Dư Trừ?"
Cô không nghe lầm... Là Trình Khuynh đang gọi tên cô.
Dư Trừ hé cửa ra một chút: "Có chuyện gì ạ?"
Trình Khuynh: "Ra ngoài nói chuyện đi, đừng quấy rầy người khác."
Dư Trừ sợ làm phiền người khác nên mặc áo khoác đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, trong gió đêm, cô siết chặt vai áo khoác, bên trong áo khoác là áo lửng và quần đùi mỏng, để lộ đôi chân thon trắng nõn: "Sao chị lại đến đây?"
Trình Khuynh cười như không cười nhìn cô: "Đợi em không được nên tới tìm em."
Dư Trừ nhớ tới lời nói ban chiều, trong lòng có chút xấu hổ: "Chiều nay em bận quá, không có thời gian nói chuyện với chị."
Xe Trình Khuynh còn chưa tắt máy, cô ấy cúi xuống lấy ra một túi giấy đưa cho Dư Trừ.
Dư Trừ: "... Gì vậy ạ?"
Thấy Trình Khuynh không nói gì, cô mở túi giấy ra, không ngờ là một phần cháo nóng hổi.
Dư Trừ: "Cho em?"
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Bữa tối em ăn không ngon, không thấy đói sao?"
Dư Trừ bưng cháo, không biết nên đặt xuống hay tiếp tục cầm.
Nhưng cô thực sự đói và không thể cưỡng lại sự cám dỗ của bát cháo nóng hổi này.
Trình Khuynh cười nói: "Chúng ta đi xa hơn nói chuyện."
Dư Trừ do dự một lúc, nhưng vẫn đi theo cô ấy.
Đêm hôm khuya khoắt... Hai người họ nhìn cứ như đang yêu đương vụng trộm.
Ngoại thành Vĩnh Châu có một con sông bao quanh thành, cũng tình cờ chảy qua đây.
Tiếng nước chảy đều đều, đêm hè dài tĩnh lặng.
Có một con đập được xây dựng bên bờ sông, sau khi đi được vài bậc thang, Trình Khuynh lót túi giấy ở bậc thang. "Lại đây ngồi nào."
Dư Trừ bưng bát cháo nóng, chậm rãi đi tới ngồi cạnh cô ấy, thấp giọng cảm ơn.
Vùng ngoại ô yên tĩnh hơn nhiều so với thành phố. Không có ánh đèn và trời hoàn toàn tối đen.
Dư Trừ thổi một hơi, húp từng ngụm cháo nhỏ. Ăn xong cô nhớ ra liền hỏi: "Cái này chị mua ở đâu vậy?"
Trình Khuynh: "Một quán cháo dọc đường."
Dư Trừ: "Quán cháo? Trước giờ em chưa từng thấy quán cháo nào cả."
Trình Khuynh: "Không gần đây, lái xe mất bốn mươi phút."
Dư Trừ: "...À."
Im lặng suốt một khoảng thời gian, không ai lên tiếng trước.
Sóng sông dâng cao, gió đêm thổi tung những lọn tóc quanh tai cô.
Dư Trừ lắng nghe tiếng nước, chú ý tới những chấm sáng bay bay nhấp nháy trong không trung, đôi khi rơi xuống đám lau sậy bên sông rồi lại nhanh chóng bay về không trung.
Dư Trừ chớp mắt, ánh sáng càng ngày càng gần cô: "Là đom đóm sao?"
Trình Khuynh ừ một tiếng, ra hiệu cho cô nhỏ giọng.