Úc Thiên Phi gãi tóc, có vẻ hơi thẹn thùng, xoay người tiếp tục đi tới phía trước: "Mấy ngày nay ở bệnh viện, nhân lúc rảnh rỗi tôi lại so sánh thử, quyết định vẫn nên mua một chiếc dùng cả xăng và điện."

Nhan Noãn hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của anh: "Cái gì?"

"Nguồn năng lượng mới là xu hướng tất yếu mà, hơn nữa bây giờ giá xăng quá mắc, đi xe điện tiện lợi hơn." Úc Thiên Phi nói tiếp: "Nhưng khâu sạc điện lại bất tiện, tiểu khu của chúng ta không có cây sạc điện, cho nên mua một chiếc dùng cả xăng và điện không sợ không chạy được. Sau này rảnh rỗi, một nhà ba người có thể ra ngoài dạo chơi ngoại ô gì gì đó, rất tiện."

"Cái, cái gì mà một nhà ba người..."

"Lucky đó." Úc Thiên Phi chỉ vào trong túi: "Cậu không tính nó à?"

Trong tiềm thức người Nhan Noãn không tính cũng không phải là nó, chỉ là hiện tại nói không nên lời.

Úc Thiên Phi nói quá tự nhiên, như chấp nhận quan hệ của họ đã tiến thêm một bước.

"Khoản chi tiêu lớn cho gia đình thế này, cậu cũng phải đầu tư chút ít." Úc Thiên Phi nói: "Đến lúc đó ghi tên cậu cũng được, tôi làm tài xế cho cậu."

Nhan Noãn im lặng một lát, nói: "Tiểu khu chúng ta không chỉ không có cột sạc điện, chỗ đậu xe cũng hết."

"Ừ, chuyện này tôi đã nghĩ đến rồi." Úc Thiên Phi nói: "Tòa nhà văn phòng ở đối diện xéo tiểu khu chúng ta có một bãi đậu xe dành cho nhân viên, tôi lên mạng xem thấy có người lén mua bán lại chỗ đỗ xe, giá cả cũng phải chăng, lại gần hơn bãi đậu xe cậu nói nhiều."

"Vậy cũng được nữa à?" Nhan Noãn ngạc nhiên: "Nhưng... Chuyện này không được lâu dài..."

"Đúng là không được lâu dài, nhưng chúng ta cũng không thể nào ở nhà thuê mãi được." Úc Thiên Phi cười nói: "Qua mấy năm nữa, gộp tiền tiết kiệm của hai chúng ta cũng không khó để thế chấp một chỗ ở xa trung tâm đúng không?"

Nhan Noãn cau mày, chớp chớp mắt.

"Cho nên bây giờ nhất định phải có xe." Úc Thiên Phi nhấn mạnh: "Chỗ chúng ta làm gần nhau như vậy, hàng ngày lái xe cùng nhau đi làm, rất tiện. Lúc làm việc đậu xe ở đâu tôi cũng tính xong cả rồi."

"Sao cậu không hỏi ý kiến của tôi..." Nhan Noãn nói.

"Hỏi chứ, đương nhiên phải hỏi." Úc Thiên Phi gật đầu: "Đây chỉ là kế hoạch sơ bộ thôi, cụ thể cậu muốn mua nhà ở đâu, thích kiểu căn hộ gì, diện tích bao nhiêu, sau này chúng ta sẽ từ từ bàn bạc. Còn xe cũng vậy, nếu cậu thích gì nhất định phải nói với tôi."

Nhan Noãn thầm nghĩ, ý của tôi là, sao cậu lại ngầm cho rằng chúng ta phải mua chung một căn nhà?

"Còn nó nữa." Úc Thiên Phi chỉ vào túi áo: "Đến lúc đó nó có thể chung hộ khẩu với chúng ta!"

Chung một hộ khẩu.

Nhan Noãn há miệng thở hắt, không nói nên lời.

"Trên đây chính là điểm lớn thứ hai, khá lâu dài, cần bàn bạc kỹ hơn." Úc Thiên Phi tiến hành tổng kết: "Còn một số điều nhỏ, ví dụ như, nếu cậu muốn giữ tiền tôi đưa thẻ lương của tôi cho cậu cũng được."

Nhan Noãn sợ đến mức lùi về sau một bước, lắc đầu nguầy nguậy.

"Hoặc là chúng ta có thể lập quỹ gia đình, định kì gửi tiền vào đó, những khoản lớn đều trừ trong đó ra."

"Tùy, tùy cậu đi." Nhan Noãn không khỏi hồi hộp: "Đều được."

"Sau đó chính là điểm lớn thứ ba." Úc Thiên Phi quay đầu qua, mỉm cười với cậu: "Tết năm nay, tôi và cậu cùng về thăm họ."

Nhan Noãn hoàn toàn ngây dại.

"Họ" ở đây, chắc chắn là nói ba mẹ cậu.

"Tết nhất, họ cũng không đến mức kêu đánh gọi chết đâu." Giọng Úc Thiên Phi cũng trở nên căng thẳng: "Hơn nữa còn có tôi ở đó, muốn mắng cậu cũng không tiện. Nếu thật sự không nể mặt mắng cả tôi, vậy chúng ta sẽ chạy trốn về nhà tôi."

Anh vừa nói vừa cười, vươn tay nắm tay Nhan Noãn lần nữa.

"Còn bên phía ba mẹ tôi... Vẫn nên chờ tình trạng ba tôi ổn hơn chút, nếu không chuyện lớn cùng dồn vào một lúc, tôi sợ tâm lý họ không chấp nhận được. Nhưng cậu yên tâm, họ rất thích cậu, chắc là... Chắc là không đến mức rạn nứt như vậy."

Nhan Noãn mặc niệm trong lòng, chuyện lớn như vậy.

Trong suy nghĩ của Úc Thiên Phi, dường như đều là chuyện lớn vô cùng nghiêm túc. Với góc nhìn của anh, tựa như hai người họ đã quyết định nắm tay đi hết cuộc đời này.

Cậu ngơ ngác mà bị Úc Thiên Phi kéo tay đi, đi về phía trước một lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại. Mãi đến khi đối diện với một người phụ nữ trung niên đi đến, tầm mắt rơi trên tay bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này Nhan Noãn mới giật mình tỉnh táo lại, vội hất tay Úc Thiên Phi ra.

"Nhỏ mọn." Úc Thiên Phi oán giận.

"Bị người ta nhìn thấy." Nhan Noãn cúi đầu lầm bầm: "Rất quái dị."

"Có sao đâu, cũng không quen biết gì." Úc Thiên Phi nói: "Làm lơ là được rồi."

"Lỡ như có người quen nhìn thấy thì sao?" Nhan Noãn nói: "Gặp đồng nghiệp ở đây cũng không phải chuyện lạ."

"Cũng chẳng sao, nếu thật sự bị người ta nhìn thấy tôi còn ngại hơn cả cậu." Úc Thiên Phi vô cùng thản nhiên: "Chỉ cần chúng ta giả ngu, người khác căn bản không lên tiếng hỏi."

Đây đúng là "chỉ cần bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác". Đáng tiếc Nhan Noãn không làm được, cậu là chuyên gia xấu hổ, giỏi nhất là bắt được những điểm xấu hổ nhỏ nhặt nhất trong mọi hoàn cảnh, làm cho mình không dám ngẩng đầu lên.

Hiện tại, điều cậu đang suy nghĩ là, rốt cuộc Úc Thiên Phi bắt đầu suy nghĩ nhiều như vậy từ khi nào.

Bắt đầu từ ngày cậu xúc động công khai sao?

Sau khi kinh ngạc Úc Thiên Phi bắt đầu suy nghĩ khả năng sống cùng mình trong quãng đời còn lại, cuối cùng nhận ra cũng không phải là không thể, lại trải qua cảm giác tốt đẹp thực tiễn tối qua, cho nên đầu nóng lên vạch xong kế hoạch cho tương lai?

Không khỏi hơi quá hiệu suất.

Nhưng mà... Cũng không coi là nóng đầu.

Nhan Noãn lén nhìn anh một cái, lại cúi đầu nghĩ thầm, vậy bây giờ chúng ta có được xem là đã ở bên nhau không?

Họ đang yêu đương sao?

"Khụ khụ!" Úc Thiên Phi có ý ho khan hai tiếng: "Trước mắt là vậy thôi... Cậu có ý kiến hoặc đề nghị gì với những ý tưởng này không?"

Không có, tất cả đều rất hay, người nghe vui vô cùng.

Nhan Noãn liếm môi, nói: "Cậu còn chưa nói điểm lớn thứ tư đâu."

Nói xong cậu định nhìn về phía Úc Thiên Phi, nào ngờ Úc Thiên Phi lại hôn thẳng tới. Nhan Noãn lại càng hoảng, môi bị chạm vào thì ngưỡng người ra sau, cả người loạng choạng về phía sau một bước, suýt chút nữa là ngã.

"Cậu làm gì vậy!" Cậu hoảng hốt hỏi.

"Không có gì." Úc Thiên Phi sờ mũi: "Khi không cậu liếm môi làm gì?"

Nhan Noãn há miệng, không còn lời gì để nói.

Cậu hoảng loạn một lúc lâu mới bình tĩnh lại, quyết định không xoắn xuýt mấy chuyện nhỏ này với Úc Thiên Phi nữa, hỏi: "Điểm thứ tư của cậu đâu?"

"Không hôn được." Úc Thiên Phi nói: "Hôn được sẽ nói tiếp với cậu."

Rõ ràng là hôn được rồi. Mặt Nhan Noãn càng đỏ hơn, cúi gằm mặt xuống, hoàn toàn không thốt ra lời.

Úc Thiên Phi lại sáp tới gần: "Nhân lúc không có ai, nhanh hôn nào."

Sao lại không có ai được, bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, họ lại đang đi trên lối đi bộ, trái phải trước sau đều là người đi đường. Hành động vừa rồi của Úc Thiên Phi cũng chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.

Tại sao người này có thể tự cho mình là trung tâm như vậy, dường như anh thật sự hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ thế nào, là kiểu "không xem ai ra gì" tiêu chuẩn.

Thấy Nhan Noãn quay mặt sang bên khác, Úc Thiên Phi lẽo đẽo áp sát tới, dụ dỗ: "Một cái thôi, hôn một cái, hôn xong rồi nói, nhanh lắm."

"Không nghe nữa." Nhan Noãn nói.

"Không được, tôi suy nghĩ rất lâu, đều là nội dung cực kì quan trong." Úc Thiên Phi không đồng ý: "Cần phải nói với cậu."

"Vậy cậu nói đi."

"Hôn một cái trước đã."

Câu chuyện vào một vòng lặp chết. Hai người cứ như vậy đi tới cửa phòng khám nha khoa, vẫn còn lôi lôi kéo kéo.

"Tôi đi làm." Nhan Noãn đẩy anh ra: "Cậu đi đi, cứ nghẹn trong bụng đi."

Úc Thiên Phi thở dài, giả vờ xoay người, sau đó trong nháy mắt lúc Nhan Noãn lơ là sà tới với tốc độ ánh sáng, hôn một tiếng thật kêu lên má Nhan Noãn.

Mặt Nhan Noãn bị hôn đến nghiêng đi, có ảo giác như bị gọi tên lên bục ở công viên hải dương lại bị một con sư tử biển hôn mạnh vào mặt.

Rốt cuộc Úc Thiên Phi cũng đã thực hiện được, vui sướng chạy trốn, băng qua đường cái nhanh như chớp, để lại Nhan Noãn đóng đinh tại chỗ, không nói lời nào.

Nhìn bóng lưng của anh, Nhan Noãn thở dài, nghĩ thầm, hình như mình bị tên ngốc định chuyện cả đời rồi.

Cậu xoay người muốn vào phòng khám, chợt nhìn thấy Dương Nhược Liễu đang đứng bên trong cửa mở to mắt nhìn mình.

Sau hai giây đối diện nhau, Dương Nhược Liễu mỉm cười, đầu Nhan Noãn bốc khói.

Cậu cúi đầu đi vào, vụng về nói "chào buổi sáng", không chờ Dương Nhược Liễu mở miệng đã nhanh chóng vọt vào phòng làm việc của mình.

Đóng cửa lại xong, cậu ngồi phịch trên ghế thở phào nhẹ nhõm, lại sờ bên mặt bị sư tử biển chạm vào.

Chỗ da được Úc Thiên Phi hôn đang nóng lên.

Nhớ lại cảnh lúc đó, lòng Nhan Noãn đầy xấu hổ, lại không nhịn được muốn cười.

Cậu có chút hoảng hốt, đầu óc loạn cào cào. Lý trí nói với cậu, sau khi Úc Thiên Phi đóng cửa suy nghĩ quyết định muốn yêu đương với mình, tâm nguyện không tưởng nhiều năm của bản thân đã trở thành sự thật, là một tin tức cực tốt.

Nhưng trên thực tế, cũng cảm thấy không hề chân thật.

Cả quá trình không khỏi quá kì lạ, mỗi một bước phát triển đều là bất chợt, khiến cậu không đoán được.

Cái gọi là điểm thứ tư kia rốt cuộc là cái gì chứ, hôn cũng đã hôn rồi mà Úc Thiên Phi lại không nói, có phải là hơi không có uy tín không.

Tối về nhất định phải bắt cậu ta nói ra mới được.

Đúng rồi, tối nay bọn họ lại phải ngủ chung giường, với da mặt dày của Úc Thiên Phi, xảy ra chuyện gì cũng không lạ.

Nhan Noãn càng choáng váng.

...

Cậu mơ mơ màng màng, may mà buổi sáng không có khách nào.

Vì sợ Dương Nhược Liễu ghẹo chọc, Nhan Noãn trốn trong phòng làm việc không ra ngoài, lén xem tin tức liên quan đến xe dùng cả xăng và điện.

Đang xem, điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn mới, là Úc Thiên Phi gửi đến.

- Hé lô ~~~

Cái gì nữa đây, Nhan Noãn nhịn cười trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Gửi đi vài giây, tin nhắn của Úc Thiên Phi lại tới.

- Moa moa!

Nhan Noãn nhìn hai chữ này, đầu tiên là trố mắt, sau đó im lặng dựa vào bàn.

Ngố hết sức.

Thì ra Úc Thiên Phi yêu đương là thế này, còn ngố hơn cả bình thường.

Thì ra mình thật sự đang yêu đương với Úc Thiên Phi.

Cậu cầm điện thoại sát lại, nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, sau đó cẩn thận dán đôi môi lên hai chữ toát lên sự ngố tàu kia.

Thì ra đây là cảm giác khi yêu đương với Úc Thiên Phi.

Hạnh phúc tới muộn nổ tung trong ngực Nhan Noãn, trong giây lát cậu như muốn rơi nước mắt.

Điện thoại lại rung lên.

- Nhanh moa moa tôi đi!

- Ở đây sẽ không có ai thấy!

- Nhanh nào nhanh nào!

Nhan Noãn cắn môi, trả lời bằng một icon đổ mồ hôi.

Sau đó cậu khẽ hít sâu một hơi, chọn icon nụ hôn mặc định, nhấn gửi đi.

Không chờ Úc Thiên Phi trả lời, cậu vội nhấn tắt màn hình, nhét điện thoại vào tủ, không dám xem lần hai.

...

Lời tác giả:

Úc Thiên Phi đã chuẩn bị một là bị chửi hai là phớt lờ, kết quả nhận được một nụ hôn.

Thì ra đây là cảm khác khi yêu đương với Noãn Noãn! Không não sốc nặng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play